Đường Mộc Nhi lật sách, xác định việc đầu tiên cô cần làm là phải có một chiếc bình. Sau khi đã dọn sạch hết cả ngôi nhà, cô có thể chắc chắn rằng ở đây không có chiếc bình nào khác cả.
Cô nhìn lên đồng hồ, bây giờ mới mười một giờ, có lẽ vẫn kịp để ra ngoài mua một chiếc bình về. Đường Mộc Nhi thay quần áo để ra ngoài, nhưng bước đến cửa nhà lại thấy lười vô cùng.
“Cả ngày đã mệt mỏi dọn nhà rồi, giờ còn phải đi lang thang mua một cái bình, thật không muốn làm. Nhưng nếu giờ không đi mua bình thì con Mộng Quỷ đó sẽ không để mình ngủ yên, mà không ngủ thì ngày mai lại mệt hơn nữa.” Đường Mộc Nhi lẩm bẩm suy tính, cô đưa ra một quyết định khác, đó là tới nhà cô Trịnh mượn bình. Cô còn nhớ nhà cô Trịnh có rất nhiều bình hoa, có cả các bình dự phòng, hẳn cô Trính sẽ vui vẻ cho cô một cái.
Bước nhanh tới nhà hàng xóm, Đường Mộc Nhi bấm chuông. Không lâu sau, cửa mở ra, cô Trịnh thức rất khuya nên bây giờ vẫn chưa ngủ.
“Chào cháu, có việc gì cần cô giúp à?” Cô Trịnh cười hỏi.
“Dạ, cháu đang cần gấp một cái bình, cháu lỡ làm vỡ cái bình trong phòng ông nội rồi.”
Cô Trịnh mỉm cười, cô đã quen với Đường Mộc Nhi từ nhỏ nên biết tính vụng về của cô, không ngờ vừa mới dọn về một hôm mà đã làm vỡ đồ trong nhà.
“Chỉ là cái bình thôi mà, cháu đâu cần căng thẳng thế, nhìn cháu mệt rồi, cứ về nhà ngủ đi. Ngày mai cô và cháu sẽ cùng đi mua một chiếc bình mới nhé.” Cô Trịnh đề nghị.
“Không được ạ, gấp lắm rồi.”
“Sao lại gấp?”
“Là vì...” Đường Mộc Nhi nghĩ nếu cô nói chuyện Mộng Quỷ ra chắc cô Trịnh sẽ nghĩ mình bị điên hoặc mới chơi thuốc quá liều, cô phải nghĩ ra một lí do khác thuyết phục hơn “Thật ra thì ông cháu mới hiện hồn về bảo phải mau chóng có một cái bình khác thay thế.”
“Ông cháu hiện hồn về chỉ để làm thế à?” Cô Trịnh có chút bối rối.
“Dạ, ông cháu kiểu: “Đền bình cho ông, cháu mau đền bình cho ông, ngay.”” Đường Mộc Nhi làm giọng ghê rợn, minh họa động tác hồn ma. Mặc dù đều là mê tín, nhưng việc người thân hiện hồn về lại dễ được chấp nhận hơn ma quỷ, cô khá chắc cách này sẽ hiệu quả.
“Cô biết ông của cháu lâu rồi, chắc ông ấy không nhỏ nhen đến mức đêm khuya thế này lại băt cháu đền bình đâu. Có lẽ cháu lo lắng quá nên mơ thấy những điều kì lạ thôi.”
“Không đâu ạ, cháu là người nhà nên biết rõ về ông lắm, đôi khi ông nhỏ nhen một cách kì lạ, nếu không có bình khác thay thế thì chắc ông lại hiện hồn về lần nữa.” Đường Mộc Nhi tìm cách thuyết phục.
Cô Trịnh vẫn vô cùng bối rối, nhưng nghĩ cứ theo ý cô “Vậy cháu đợi chút, cô lấy bình cho cháu.”
Đường Mộc Nhi vui vẻ chờ đợi, cô thầm xin lỗi ông nội vì đã bịa chuyện ông nhỏ nhen, trong lòng cô lúc nào ông nội cũng là người rộng lượng nhất.
Sau vài phút, cô Trịnh trở ra với một chiếc bình trang trí hình Hello Kitty và cười nói “Ông của cháu thích những thứ dễ thương lắm, nên có lẽ sẽ hài lòng với cái bình này.”
“Dạ...Cảm ơn cô nhiều ạ.” Đường Mộc Nhi nhận lấy chiếc bình, cô cũng cho rằng ông nội sẽ thích, nhưng còn Mộng Quỷ, nếu nó biết mình sẽ bị nhốt trong cái bình kiểu này chắc sẽ hận cô đến tận khi bị thanh tẩy hoàn toàn.
Trờ về nhà, cô bắt tay vào việc trừ ma. May mắn là bùa chú dưới xung quanh đã được vẽ sẵn, cô chỉ cần vẽ lại bùa chú trên bình.
Đúng như đã đoán, đây là công việc vô cùng khó khăn, những kí tự cô viết lên giấy dù cố thế nào cũng không giống trong sách hoàn toàn. Cô so sánh hai bên rồi tự thuyết phục bản thân “Chắc đại khái thế này là được.”
Sau đó cô cầm theo một lá bùa, chìm vào giấc ngủ. Mở mắt ra, Đường Mộc Nhi lại thấy Mộng Quỷ trước mặt.
“Dù là lần thứ hai rồi mình vẫn không quen được với việc đối mặt với thứ này.” Đường Mộc Nhi nói, cô cầm theo lá bùa tới trước mặt Mộng Quỷ, đưa tay dán lá bùa lên đầu nó.
“Một, hai, ba. Thanh tẩy.” Đường Mộc Nhi hô lớn, mặc dù không cần thiết nhưng cô cảm thấy làm thế này ngầu hơn.
Nhưng không có gì xảy ra cả, bùa chú đã không được vẽ đúng cách. Đường Mộc Nhi cảm thấy may mắn khi mình đang chỉ có một mình trong mơ, nếu ai thấy cảnh vừa rồi chắc cô sẽ xấu hổ khủng khiếp.
“Phải làm lại rồi, đợi nhé Mộng Quỷ, ta sẽ thanh tẩy ngươi sau.” Đường Mộc Nhi nói.
Có vẻ Mộng Quỷ hiểu được tiếng người, nghe đến từ thanh tẩy nó liền chuyển sang bộ mặt giận dữ. Đường Mộc Nhi vội nhảy lùi về sau, mặc dù giận dữ nhưng tốc độ của Mộng Quỷ vẫn chậm, thế nên cô vẫn an tâm
“Giờ làm sao thức dậy nhỉ?” Đường Mộc Nhi nhận ra vấn đề quan trọng, cô nhớ lần trước mình đã ngã đập đầu nên tỉnh dậy. Đắn đo một lúc, cô nghĩ chỉ còn mỗi cách đó thôi. Thế là cô nhắm mắt tự ngã ra sau.
“Ui da, đau quá. Cứ làm đi làm lại thế này chắc mình sẽ chấn thương sọ não mà chết trước khi bị Mộng Quỷ giết mất.” Đường Mộc Nhi ôm đầu mếu máo, lạc quan mà nói thì ít nhất việc này giữ cô tỉnh táo khỏi cơn buồn ngủ.
Cô lại thử thêm vài lần nữa nhưng vẫn không giống trong sách, trong lúc tuyệt vọng thì cô nảy ra một sáng kiến. Đường Mộc Nhi liền sang phòng minh, ở đó có một chiếc máy in cỡ nhỏ cô đem từ ký túc xa về, cô sao ra từ trong sách các dòng bùa chú.
“Thời đại 4.0, thầy trừ ma cũng phải tiếp thu khoa học chứ.” Đường Mộc Nhi tự tin là cách này sẽ hiệu quả, cô đem các bản sao lá bùa đó về phòng ông nội.
Chuẩn bị xong mọi thứ, cô một lần nữa chìm vào giấc ngủ, Mộng Quỷ vẫn ở ngay phía trước khi cô mở mắt.
Tự tin chạy thẳng đến chỗ nó, Đường Mộc Nhi dán lá bùa lên đầu Mộng Quỷ và hô lớn “Một, hai, ba. Thanh tẩy.”. Được cop𝑦 tại ( 𝗧rU𝗆𝗧r𝗎 𝑦ện.𝒗n )
Lần này, Mộng Quỷ bị hút vào chiếc bình, Đường Mộc Nhi ngạc nhiên vô cùng khi lần đầu thấy cảnh tượng đó. Cô giật mình tỉnh dậy, nhìn sang chiếc bình, trông nó vẫn bình thường, nhưng cô biết hiện giờ nó đang nhốt Mộng Quỷ bên trong.
Lần này để chắc chắn, cô dựng một tấm bảng thật lớn ghi [Cẩn thận vỡ bình] rồi trở lại phòng ngủ, lần này giấc ngủ rất ngon.