Đường Mộc Nhi sảng khoái thức dậy sau một giấc ngủ ngon.
“Đúng là có vận động thì giấc ngủ cũng thoải mái hơn, ui da, sao đầu mình đau thế nhỉ.” Đường Mộc Nhi nhớ ra hôm qua mình vừa chạm trán Mộng Quỷ. “Giờ mình phải bắt đầu đọc đống sách trừ ma ông nội để lại cho mình.”
Cô đánh răng rửa mặt rồi vào phòng ông nội, đập vào mắt cô là tấm bảng cảnh báo, cô hài lòng về sự hiệu quả của nó. Nhìn sang chiếc bình, cô lại cảm thấy buồn cười khi thấy hình Hello Kitty ở trên đó.
Cầm lấy một quyển, Đường Mộc Nhi đem nó xuống phòng ăn để khi ăn sáng xong sẽ ngồi lại đọc.
Nấu nướng là một trong những việc mà cô tự tin nhất, cô có thể nấu rất nhiều món khác nhau. Nhưng tự tin không đồng nghĩa với việc cô nấu ngon, chỉ là cô tự tin thôi. Có điều cô vẫn cảm thấy hài lòng với mức độ tạm ổn đó của mình.
Khi đã no bụng, Đường Mộc Nhi bắt đầu đọc, cô nhận ra có những điều ông nội đã dùng trong tiểu thuyết của mình, mà cô lại là độc giả trung thành nhất của ông nên thuộc lòng các tình tiết đó. Vậy nên việc học trừ ma dễ hơn cô đã nghĩ.
“Sinh vật trên đời cơ bản có hai phần âm và dương cân bằng. Khi chết đi, phần dương sẽ tan biến và còn lại phần âm. Thông thường phần âm này không thể tác động tới con người và cũng sẽ sớm tiêu tán sau bảy bảy bốn chín ngày. Tuy nhiên, vẫn tồn tại những trường hợp đặc biệt, đó gọi là những hồn ma. Công việc của thầy trừ ma là giúp những hồn ma này siêu thoát, thông thường sẽ dùng bùa chú để thực hiện thanh tẩy, tuy nhiên, một số hồn ma quá mạnh sẽ cần những nghi thức phức tạp hơn.”
“Quỷ là những sinh vật hay linh hồn có sẵn trong tự nhiên, không phải từ người chết. Đối với quỷ cũng có những nghi thức thanh tẩy khác nhau.”
“Một loại khác cần lưu ý đó là lời nguyền, do con người thực hiện. Để giải quyết lời nguyền có những cách cụ thể, đối với loại này, cần lưu ý phải có cách để đối phó với người thực hiện lời nguyền.”
“Oaaaa, nhiều quá. Mình không muốn học nữa.” Đường Mộc Nhi cảm thấy chán nản với việc phải đọc hết đống sách trên kệ. Cô mặc dù đã tin vào việc ma quỷ và thầy trừ ma có thật, nhưng giờ cô lại nghĩ mình có nên nối nghiệp ông nội không. Ông cũng đã nói cô có thể không theo con đường này.
Đường Mộc Nhi ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định xem trước nhiệm vụ kế tiếp của ông nội giao cho mình rồi sẽ đưa ra quyết định. Trở lên phòng của Đường Thân, Đường Mộc Nhi bước tới mở ngăn kéo bàn, lấy ra tờ giấy đánh số 1.
“Gửi cháu yêu của ông, ông rất mừng là cháu đã học xong tất cả phép trừ ma ông để lại. Không biết sau khi đã biết rõ hơn về công việc của dòng họ chúng ta, cháu có thấy thích việc trở thành một thầy trừ ma hay không? Ông mong rằng có. Dù sao thì, cháu hãy giúp ông hoàn thành các công việc còn dang dở này. Chỉ có cháu mới có thể làm được việc này, bởi cháu là người mang dòng máu trừ ma rất mạnh, tích lũy qua nhiều thế hệ, xét về pháp lực xuất phát điểm của cháu rất lớn và khả năng tiến bộ cũng rất nhanh.”
“Pháp lực? Kiểu mình có thể bắn ra sấm sét, hô mưa gọi gió ấy à? Thế thì làm thầy trừ ma cũng ngầu dữ.” Đường Mộc Nhi bỗng cảm thấy có hứng thú tiếp tục đọc sách nhưng rồi cô thấy dòng tiếp theo “Nếu là lúc trước nghe đến chữ pháp lực chắc cháu sẽ nghĩ tới việc làm phép như tạo ra lửa hay sấm sét rồi nhỉ? Ha ha.”
Đường Mộc Nhi lại hết hứng với việc trừ ma, nhưng Đường Thân đã nhấn mạnh là chỉ có cô mới hoàn thành được các công việc còn dang dở của ông. Cô biết công việc trừ ma này rất nguy hiểm, bằng chứng là việc đụng độ Mộng Quỷ ngày hôm qua đã khiến cô một phen khiếp vía. Đường Thân là một người ông rất yêu thương cháu mình, nếu không thật sự cần thiết, ông sẽ không để cô phải mạo hiểm.
Đắn đó suy nghĩ, cô đưa ra quyết định là sẽ tiếp tục đọc sách và thực hiện nhiệm vụ mà ông giao cho mình, sau đó sẽ đưa ra lựa chọn có tiếp tục làm thầy trừ ma hay không.
Nhưng trước khi quay lại với đống kiến thức trừ ma, Đường Mộc Nhi tò mò muốn biết nhiệm vụ đầu tiên của mình là gì, thế nên cô tiếp tục đọc. “Bây giờ ông sẽ vào vấn đề chính. Đây là một câu chuyện dài, ông đã tốn rất nhiều thời gian để tạm thời trấn áp hồn ma này, tuy nhiên vẫn chưa thể thanh tẩy nó hoàn toàn. Việc này đành phải để lại cho cháu.
Địa điểm cháu cần tới là chùa Bạch Liên ở ngoại ô phía tây thành phố, nơi này có lẽ đang bỏ hoang. Cháu đừng vội bước vào chùa, ở gần đó cháu có thể thấy một ngôi nhà nhỏ, tới gặp chủ nhà và xưng là cháu của ông sẽ có người chỉ dẫn cho cháu. Một đệ tử của ông cũng đang có mặt để trấn áp hồn ma đó. Cháu đặc biệt cần cẩn trọng, vì đây là một hồn ma đã tồn tại từ nhiều thế kỉ trước.”