Cô Gái Trừ Ma

Chương 54: Đạo Trưởng (11)




“Tạ Lương Tâm, anh đang đứng về phe nào đấy?” Quan Tử Vân hỏi
“Nghe này, chúng ta cần nói chuyện để làm rõ, tôi đã kể với cậu rồi, mọi người đang có hiểu lầm về cậu.” Tạ Lương Tâm cố gắng thuyết phục để tránh giao chiến.
“Dư thừa, tôi không việc gì phải nhiều lời với đám nhóc con này. Nếu bọn chúng không biết lượng sức thì tôi cũng xin tiếp.” Quan Tử Vân lùi dần vào trong nhà.
Triệu Giai Nhân định xông lên trước thì Tạ Lâm liền cản lại “Chúng ta không biết hắn đã giăng những cạm bẫy nào trong nhà, không nên mạo hiểm.”
“Thế tên này có đáng để ngươi mạo hiểm không?” Quan Tử Vân hất mặt về phía Hạ Vĩnh Thành đang nằm dưới đất.
Tạ Lâm có chút sốt ruột, Đường Mộc Nhi nói “Anh ấy bị hút mất một phần dương khí, nhưng không sao, chưa đến mức nguy hiểm.”
“Còn con nhóc này, Đường Mộc Nhi phải không nhỉ? Hèn nhát như thế không sợ ông nội xấu hổ về mình à?” Quan Tử Vân tìm cách khích tướng để họ xông vào mê trận bùa trong nhà hắn.
“Không sợ, ông nội luôn nói tôi là bé con đáng yêu của ông cơ mà.” Đường Mộc Nhi đáp.
“À… ờ… cứ cho là vậy.” Quan Tử Vân cảm thấy kế khích tướng không có tác dụng. Nếu giao đấu bên ngoài thì hắn sẽ mất đi một phần lợi thế, nhưng tình huống hiện tại có vẻ không còn lựa chọn nào khác.
Tạ Lâm và Triệu Giai Nhân nhìn Đường Mộc Nhi xin ý kiến, bây giờ hai bên đều không thể manh động, ai là người có chiến lược trước sẽ nắm thế chủ động. Cô ló đầu nhìn vào trong nhà và phân tích “Trong đây có giăng sẵn rất nhiều trận pháp để đối phó với thầy trừ ma, người thường hay hồn ma. Tên đạo trưởng này quả nhiên là một kẻ thông thái và cẩn trọng.”
“Tất nhiên.” Quan Tử Vân tự hào đáp, hắn vẫn đang tìm thời cơ thích hợp để ra tay.
“Nếu như em là nhân vật chính của một bộ truyện, thì đây là lúc dùng sức mạnh tình bạn, sức mạnh gia đình và sức mạnh hồi tưởng đề lật kèo.” Đường Mộc Nhi nói và niệm chú thử.
Không ngờ những lá bùa và trận pháp của Quan Tử Vân bỗng nhiên bốc cháy hoặc văng khỏi vị trị ban đầu. Tạ Lâm, Tạ Lương Tâm và Triệu Giai Nhân tròn mắt kinh ngạc với điều vừa diễn ra, Đường Mộc Nhi cũng tròn mắt quay lại nhìn họ, cô lắc đầu liên tục ý bảo mình cũng không biết chuyện gì vừa diễn ra.
Quan Tử Vân dĩ nhiên là người ngạc nhiên nhất, hắn không tin rằng Đường Mộc Nhi có pháp lực lớn đến thế, cho dù là tiềm năng của cô lớn tới mức nào. Hắn nhìn chằm chằm về phía cửa, hồn ma của người mà tất cả gọi là Vương Lân đang tiến tới.
Nhóm của Đường Mộc Nhi nhìn theo Vương Lân đang bước vào, họ đi từ hoang mang này đến hoang mang khác. Nhìn Vương Lân bây giờ rất khác mọi khi.
Dù không còn trận pháp và bùa chú đặt bẫy, Quan Tử Vân vẫn tự tin khi đối phó với một tên đệ tử quèn của Đường Thân. Hắn lấy trong túi ra năm lá bùa, chuẩn bị để thi triển ngũ hành trận pháp thanh tẩy đối thủ trước mặt.
“Vương Lân, hắn nguy hiểm lắm, anh không phải đối thủ đâu.” Tạ Lâm lớn tiếng cảnh báo.
Với một cái hất tay của Vương Lân, Quan Tử Vân bị một luồng âm khí đẩy văng vào vách tường. Mọi người ai nấy đều há hốc mồm trước việc vừa diễn ra. Vương Lân dùng ma lực để cầm trên tay “nhà thương điên”, mở nó ra để thả linh hồn điên loạn của vợ Tô Giang ra.
Ngưng sử dụng ma lực, chiếc lồng xuyên qua tay Vương Lân rơi xuống đất, hồn ma không ngần ngại tấn công kẻ trước mặt. Chỉ với một cái búng tay, hồn ma của bà lão đã tan biến không dấu vết.
“Vương Lân, anh không được làm vậy. Chằng lẽ anh không biết nếu tiêu diệt hồn ma thay vi thanh tẩy thì họ sẽ không được đầu thai sao?” Đường Mộc Nhi hét lớn, cô không hiểu được tại sao Vương Lân lại mắc một lỗi cơ bản như vậy.
“Cô đang nói chuyện với ai cơ?” Anh ta quay lại nói, biểu cảm khác hẳn với mọi khi.
“Thì với anh chứ còn ai nữa? Anh là Vương Lân, đồ đệ của ông nội em, đúng chứ?” Đường Mộc Nhi đáp, cô nhen nhóm trong đầu một suy nghĩ, nhưng hiện tại cô không muốn tin vào nó.
Tạ Lâm và Triệu Giai Nhân nhìn nhau, họ không nắm bắt kịp diễn biến hiện tại.
Tạ Lương Tâm nhìn Quan Tử Vân, ông biết rõ pháp lực của bạn mình, không thể có chuyện lại bị đệ tử của Đường Thân hất văng trong một đòn như thế. Nếu hồn ma trước mặt không phải Vương Lân thì đó là ai?
“Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Vương Lân đã chết, chết rất thảm thương. Ta còn nhớ vẻ mặt tuyệt vọng của hắn khi sắp lìa đời, Ta tin rằng nếu được lựa chọn lại, hắn sẽ không đời nào đi làm thầy trừ ma. Tên yếu kém đáng thương ấy đã chết tại chùa Bạch Liên vào đêm hôm đó. May mắn cho hắn là hôm sau đã có người thanh tẩy hồn ma kém cỏi đó, có lẽ bây giờ hắn đã đầu thai làm một kiếp người kém cỏi khác.” Hồn ma cất tiếng nói với nụ cười đắc thắng.
Với lời xác nhận đó, Đường Mộc Nhi đã móc nối lại tất cả sự việc, cô nói “Ngươi là… Mã Tuân?”
“Ai cơ?” Trên môi hắn tắt ngắm nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.