Cô Gái Trừ Ma

Chương 6: Bóng Ma Từ Thế Kỉ Trước (1)




Đường Mộc Nhi ngừng lại, cô cần phải tính toán về điều ông nội đã viết. Một chiếc cân hiện ra trong đầu Đường Mộc Nhi. Môt đầu cân là cô, một tay mơ về nghề trừ tà chỉ mới bắt đầu với việc đọc sách. Đầu bên kia là một hồn ma từ nhiều thế kỉ trước, với pháp lực đã tu luyện từ hàng trăm năm. Ngay khi đặt hồn ma kia lên bàn cân, cán cân lập tức lệch hẳn về phía đó, Đường Mộc Nhi bị bắn lên trời.
“Ông muốn cháu làm việc này thật đấy à?” Đường Mộc Nhi hoang mang, cô đọc tiếp phần còn lại “Đối với linh hồn nguy hiểm này, ông đã sử dụng một loại pháp thuật gọi là âm trấn âm. Hiểu đơn giản là một loại liên kết dùng một hồn ma B trấn áp pháp lực của hồn ma A. Đối với hồn ma này, ông đã phải bắc cầu tới 4 hồn ma. D trấn C, C trấn B và B trấn A. Điều kiện cơ bản của loại này là pháp lực của hồn ma dùng để trấn áp phải yếu hơn hồn ma bị trấn, nghĩa là A mạnh nhất và D yếu nhất.
Sau khi đã thực hiện xong pháp thuật, C sẽ bị khống chế pháp lực một phần, B sẽ yếu đi hai phần và A yếu đi ba phần. A ở đây chính là linh hồn mà ông đang đề cập. Thế nên cháu yên tâm là linh hồn này đã yếu đi rất nhiều, với thiên phú của cháu và sự hỗ trợ từ đệ tử của ông sẽ không có vấn đề gì khi thanh tẩy linh hồn đó.
Và vì lí do ông đã sử dụng âm trấn âm, cháu phải thanh tẩy theo thứ tự A, B, C, D. Nếu sai phạm thì A sẽ không còn bị trấn áp sức mạnh nữa mà sẽ có thể lấy lại toàn bộ pháp lực, lúc đó sẽ rất khó để khống chế và thanh tẩy.
Tuy nhiên, nếu cháu thấy có gì nguy hiểm thì cứ việc rút đi, ông mong cháu sẽ luôn an toàn.”
Sau khi đọc xong hết nhiệm vụ đầu tiên, Đường Mộc Nhi đã cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của nhiệm vụ này. Mặc dù ông nội cô đã nói không cần phải lo lắng nhưng cô không thể tin tưởng hoàn toàn được. Mặc dù cô không sợ ma khi xem phim hay đọc truyện, nhưng nếu là một hồn ma thật thì lại là chuyện khác. Lần trước đối đầu Mộng Quỷ, nếu không phải vì cô đã có sách hướng dẫn thì có lẽ đã bị nó ám đến kiệt sức và phát điên. Ai biết những hồn ma A,B,C,D này còn nguy hiểm đến mức nào. Trường hợp tệ nhất thì có thể bỏ cả mạng.
Mặt khác, cô cũng không thể bỏ mặc chuyện này, một phần vì đây là tâm nguyện trước khi chết của ông cô, phần khác thì do cô lo cho những người khác. Cô biết là những hồn ma này nguy hiểm, và nếu chúng không bị thanh tẩy thì những người khác có thể sẽ bị đe dọa. Mặc dù cô không quen biết gì những người đó nhưng nghĩ tới sẽ có người gặp chuyện vì sự bỏ mặc của cô khiến Đường Mộc Nhi thấy không thoải mái.
Cuối cùng, cô vẫn giữ quyết định cũ là sẽ thanh tẩy bốn hồn ma này theo ý ông nội, sau đó chuyện trừ ma sẽ không liên quan đến cô nữa.
Thế là Đường Mộc Nhi trở về với những cuốn sách, cô cảm thẩy vô cùng nhức đầu với bao nhiêu bùa chú và pháp thuật. Một thứ khiến cô thấy khá hứng thú đó là bài tập để hấp thụ dương khí, đó là cách để các thầy trừ ma chống lại âm khí từ các hồn ma. Chúng tương đối giống với các bài tập yoga, thứ mà Đường Mộc Nhi đã muốn thử từ lâu nhưng do lười và bận rộn nên chưa thực hiện.
Sau khi thực hiện qua một lần, Đường Mộc Nhi nhắm mắt lại cảm nhận “Vậy là dương khí của mình tăng lên chưa nhỉ? Kiểm tra kiểu gì đây?”
Sau một lúc tra cứu trong sách, không có thông tin gì về việc đó. Đường Mộc Nhi kết luận có lẽ cứ tin là có, giống như việc tập thể dục có khiến cơ thể khỏe lên hay không chẳng thể thấy ngay được.
Sau một tháng, cuối cùng cô cũng đọc xong toàn bộ sách ông cô để lại. Bây giờ Đường Mộc Nhi cảm thấy mình giống như một thầy trừ ma uyên bác. Cô nghĩ bây giờ đã là lúc thích hợp để lên đường thực hiện nhiệm vụ đầu tiên.
Đường Mộc Nhi tra cứu trên Google Map vị trí của chùa Bạch Liên, cô không ngờ là nó lại nằm ở tỉnh khác.
“Ơ, vậy không thể sáng đi chiều về rồi.” Đường Mộc Nhi đã tưởng có thể giải quyết việc này thật nhanh, nhưng giờ thì phải chuẩn bị cho một chuyến đi dài. Cô sắp xếp hành lý và đặt vé tàu, nhìn vào số dư thẻ, Đường Mộc Nhi cảm thấy cần phải tìm công việc sau khi xử lý xong hết những hồn ma này nếu không muốn trở thành con ma đói.
Kéo vali ra khỏi nhà, Đường Mộc Nhi tới tạm biệt cô Trịnh trước khi rời đi, thật sự thì cô không rõ mình có an toàn trở về không, cụm từ “hồn ma từ nhiều thế kỉ trước” vẫn khiến cô lo lắng.
“Chào cháu, Mộc Nhi, gần đây thấy cháu cứ ở mãi trong nhà, chắc có gì bận rộn lắm à?”
“Dạ, cháu chỉ đang đọc sách thôi ạ. Ông của cháu để lại nhiều sách lắm.” Cô đáp một cách thành thật nhất có thể.
“Sách à? Phải rồi, ông cháu là nhà văn mà. Cháu có ý định nối nghiệp ông cháu chứ?”
Đường Mộc Nhi ngẫm nghĩ, đó không phải là một ý kiến tồi, mặc dù viết lách là một con đường gian khổ, nhưng cô nghĩ nếu có danh cháu của nhà văn Đường Thân thì có thể xuất phát điểm sẽ cao hơn một người mới khác.
“Cháu sẽ suy nghĩ. Hôm nay cháu đang định tới thành phố Hoa Sen để du lịch vài ngày, cháu tới để chào cô. Mong cô sẽ không quên cháu.” Hiện giờ cô Trịnh đang là người thân quen nhất của Đường Mộc Nhi, cô muốn chào từ biệt trước khi bước vào việc trừ ma nguy hiểm.
“Tất nhiên rồi, chỉ vài ngày thôi mà.” Cô Trịnh đã quen với những hành động kì lạ của Đường Mộc Nhi nên cũng không bất ngờ trước những lời có vẻ kì quặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.