Cô Gái Trừ Ma

Chương 8: Bóng Ma Từ Thế Kỉ Trước (3)




Vào hàng trăm năm trước, có một chàng trai trẻ tên là Mã Quân, hắn ta là một thư sinh nghèo với ước mơ có thể đỗ đạt và đổi đời. Để theo đuổi ước mơ đó, Mã Quân đã dành rất nhiều thời gian và công sức, vừa làm lụng vừa học hành.
Cuối cùng cũng sắp đến ngày dự thi, Mã Quân mang theo hy vọng lên đường.
Lúc vào quán trọ, tại quán trà ở tầng dưới, Mã Quân thấy ba tay học trò khác đang ngồi đối đáp thơ ca. Nhìn vào phong thái, Mã Quân đoán được cả ba đều thuộc gia đình giàu có. Hắn ngồi lại để nghe họ nói những gì, từ trước đến giờ, hắn chỉ học hành qua sách vở cùng với những người bạn nghèo, Mã Quân khá tò mò văn thơ của tầng lớp giàu có khác biệt như thế nào.
Chỉ sau mười phút, Mã Quân đã thấy ngay cả ba tên đều là loại chẳng biết tí gì về văn thơ, chỉ giỏi ra vẻ. Hắn cười khẽ trước việc đó.
Một tên trong số đó để ý thấy hành động đó, liền nổi giận chỉ thẳng mặt Mã Quân hét lớn “Thằng khố rách áo ôm này, mày cười cái gì hả?”
Mã Quân mỉm cười, tự tin phô diễn trình độ văn chương của bản thân, tự nghĩ sẽ khiến cả ba xấu hổ trước sự kém cỏi của mình. Nhưng tất nhiên hắn đã quá ngây thơ, ba tên nhà giàu ngược lại còn cười vào mặt hắn.
Mã Quân không thèm chấp nhất, xét cho cùng thì bọn họ chỉ là kẻ nông cạn, làm gì hiểu thế nào là thơ ca, nghệ thuật. Nhưng không ngờ, những người xung quanh cũng hùa vào chê bai Mã Quân.
Đó là lần đầu tiên Mã Quân ý thức được rằng xã hội không công bằng, hắn bực tức bỏ lên phòng. Mã Quân tự nói với mình rằng, chỉ cần trở thành trạng nguyên thì bọn họ sẽ không thể phủ nhận tài năng của hắn.
Ngày thi đã tới, Mã Quân vô cùng may mắn khi đề bài đúng sở trường của hắn, Mã Quân tự tin là sẽ đứng đầu kì thi này, trừ khi gặp phải một đối thủ vô cùng xuất sắc.
Thời gian thấm thoát trôi, ngày bảng vàng đề tên đã tới. Mã Quân rất ngạc nhiên khi cả ba cái tên đứng đầu đều không phải mình, mặc dù hắn vẫn đậu nhưng lại có chút thất vọng. Mã Quân tự an ủi mình rằng xã hội có nhiều người tài giỏi hơn hắn cũng tốt, đất nước có thêm nhiều nhân tài.
Thế nhưng một lần nữa Mã Quân lại phải bất ngờ khi ba tên học trò nhà giàu hôm trước lại chính là ba người đứng đầu. Cơn giận bùng lên trong đầu hắn, làm sao mà những kẻ bất tài kia lại đứng đầu kì thi được.
Mã Quân nói với những người khác về việc này, tỏ rõ ý kiến rằng bọn chúng đã mua chức. Thế nhưng một lần nữa bọn chúng lại nhận được sự bảo vệ của mọi người, Mã Quân không chịu được liền bỏ ra bờ sông ngồi hóng gió để trấn tĩnh.
Lúc đó có một người thanh niên tới ngồi cùng bảo “Tôi hiểu vì sao anh lại thấy khó chịu, nhưng cứ chấp nhận sự thật đi.”
“Anh nói thế là sao? Có thể chấp nhận bọn bất tài đó đứng đầu các sĩ tử sao, thế khác nào sỉ nhục trí thức nước nhà chứ?” Mã Quân tức giận “Đã vậy mọi người còn hùa theo tâng bốc chúng, bộ có tiền thì muốn gì được nấy à?”
“Chính xác là thế đấy.” Người kia nói “Không chỉ có tiền đâu, mà bọn chúng còn có quyền thế nữa, dây dưa với chúng thì chỉ có chịu thiệt thôi. Tôi thấy anh là người tài giỏi, vậy nên khuyên thật, cứ xem như lần này gặp xui đi.”
Mã Quân biết anh ta có ý tốt, nhưng bản thân hắn thì không chấp nhận được việc ngó lơ sự vô lý trước mắt.
“Tôi hiểu rồi.” Mã Quân tuy đáp thế nhưng trong đầu thì lại tính đến việc tố cáo bọn chúng.
Ngay trong tối đó, Mã Quân đã tìm đến các quan giám khảo cũng như một số quan trông coi cuộc thi để yêu cầu xem lại kết quả. Mã Quân không ngờ rằng hành động đó của mình không những không gây tổn hại gì đến chúng mà còn khiến bản thân bị tước đi chức vị và đuổi khỏi thành.
“Bọn khốn lạm quyền, xã hội này loạn rồi.” Mã Quân khó chịu, đồng thời cũng vô cùng đau buồn. Công sức bao năm đèn sách của hắn cuối cùng lại thành công cốc bởi vì một đám bất tài giàu có.
Lang thang một lúc, Mã Quân quyết định trở về quê nhà, sống hết quãng đời còn lại như một người dân bình thường. Hắn chọn một con đường tắt để về nhà, đến lúc trời tối thì mới nhận ra ở đây không có nhà trọ.
“Chết thật, chẳng lẽ lại phải ngủ giữa đường. Mình không rõ ở đây có thú dữ hay thổ phỉ không, như thế thật quá nguy hiểm.” Mã Quân nhìn quanh tìm kiếm một nhà dân để xin tá túc.
Sau khi đi thêm một lúc, hắn thấy một ngôi chùa nằm trơ trọi. Cảm thấy thật may mắn, các nhà sư hẳn sẽ không từ chối giúp đỡ người gặp khó khăn, Mã Quân liền nhanh chóng tới đó.
Lại gần, Mã Quân thấy rõ trên cổng có ghi tên chùa Bạch Liên. Hắn gõ cửa, lên tiếng hỏi “Có ai không?”
Một nhà sư lớn tuổi cùng hai nhà sư trẻ ra mở cửa, Mã Quân chào hỏi và xin tá túc một đêm, họ liền mời hắn vào và chuẩn bị phòng ngủ cho hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.