Cô Gái Trừ Ma

Chương 9: Bóng Ma Từ Thế Kỉ Trước (4)




Sáng hôm sau khi thức dậy, Mã Quân phụ giúp các nhà sư dọn dẹp để trả ơn trước khi tiếp tục lên đường. Vào trong phòng sách, Mã Quân không quá ngạc nhiên khi thấy rất nhiều kinh. Nhưng có một thứ khiến Mã Quân để ý, đó là một túi vải để trên bàn, một góc sách phía trong lộ ra, có thể thấy nó rất khác với các loại sách khác trong phòng.
Tính tò mò trỗi dậy, Mã Quân lén lấy cuốn sách bên trong ra đọc. Bên trong là các loại tà phép, lời nguyền. Mã Quân lập tức bị cuốn vào những nội dung đó. Với quyền năng gợi ra trong sách, khao khát trả thù bỗng nổi lên. Với những ma pháp học được, hắn có thể trừng phạt ba tên kia.
“Xin thí chủ hãy từ bỏ sát niệm và trả sách cho bần tăng.” Tiếng nói sau lưng làm Mã Quân giật mình, đó là người sư chùa già.
“Ông nói gì thế? Tôi chỉ tò mò nên xem thôi mà, tại sao ở chùa lại có loại bàng môn tà đạo này?” Mã Quân cảm thấy vô cùng thắc mắc.
“Đúng là thứ này không thuộc về nhà chùa, chúng tôi sau khi giúp đỡ một thôn làng tránh khỏi sự nguyền rủa từ một con người tội lỗi, chúng tôi đã lấy cuốn sách này về từ hắn. Đáng lẽ nên tiêu hủy nó ngay khi đem về từ hôm qua mới phải, bây giờ tôi sẽ làm việc đó.” Sư già đáp.
Mã Quân luyến tiếc những quyền năng trong sách, chỉ mới đọc sơ qua, hắn vẫn chưa kịp nhớ hết mọi thứ bên trong. “Ông định đốt nó à?”
“Phải, thứ này không nên tiếp tục tồn tại trên đời. Thí chủ hãy đưa nó đây.” Người sư già giơ tay ra.
Mã Quân không chút nao núng liền ôm sách bỏ chạy, ra đến sân, hai người sư trẻ dường như thấy được điều bất ổn liền tới cùng người sư già tìm cách đoạt lại quyển sách.
Một khoảng thời gian trôi qua, Mã Quân ôm chặt cuốn sách ngồi trên thềm. Trong đầu hắn nãy đến giờ chỉ có bảo vệ cuốn sách và tìm cách trả thù, ngoài ra không còn nghĩ được gì. Đến bây giờ bình tĩnh lại, hắn mới thấy ba sư chùa đang nằm dưới đất, máu me bê bết.
Mã Quân bây giờ mới cảm thấy đau và cảm nhận được bản thân đang bị thương. Trong lúc giằng co, không rõ sức mạnh từ đâu, hắn đã ra tay hạ sát cả ba để giữ lấy quyển sách. Hắn cảm thấy vô cùng hối hận khi đã đoạt mất mạng sống của ba người vô tội. Nhưng cảm giác đó không tồn tại lâu, khi nhìn vào cuốn sách, hắn lại tập trung vào ý nghĩ trả thù.
Chôn cất cả ba sư chùa tử tế, hắn quyết định chọn chùa Bạch Liên làm cứ địa của mình. Một nơi linh thiêng như vậy lại là nơi để thực hiện những pháp thuật tà đạo, Mã Quân không còn quan tâm đến những thứ như thế nữa.
Hắn đã thực hiện lời nguyền lên ba kẻ nhà giàu bất tài kia. Không lâu sau, câu chuyện bọn chúng bị bệnh lạ qua đời đã đến tai Mã Quân. Hắn vô cùng thích thú trước việc đó.
Nhưng giờ hắn không chỉ muốn trả thù là xong, quyền định đoạt sinh tử quá cám dỗ, khiến hắn không muốn ngừng lại. Mã Quân quyết tâm nguyền rủa hết tất cả những kẻ mà hắn cho là không đáng sống.
Lần lượt từng kẻ bị hắn để mắt tới đều qua đời một cách bí ẩn, càng lúc Mã Quân càng thấy mình giống một vị thần. Cho đến một ngày, bỗng hắn thấy cơ thể mình ớn lạnh và yếu ớt kinh khủng. Hắn nghĩ có lẽ mình đã làm việc quá nhiều nên quyết định nghỉ ngơi cũng như mời thầy thuốc tới khám.
Tất cả thần y đều không tìm được cách chữa, họ bảo rằng có lẽ đang có một dịch bệnh mới, nhiều bệnh nhân cũng gặp tình trạng này và kể ra những cái tên mà hắn biết rất rõ.
“Vậy là lời nguyền cũng giáng xuống kẻ thực hiện sao?” Mã Quân tự hỏi mình, trong sách của hắn không hề nói đến việc đó. Nhưng cũng phải thôi, không có quyền năng nào mà không phải trả giá cả.
Cũng như những nạn nhân của Mã Quân, hắn không thoát được lời nguyền chết chóc này. Thân xác hắn nằm lại ở chùa Bạch Liên. Lúc sống đi hại người, lúc chết vẫn làm ma đi hại người, Mã Quân vẫn ở lại chùa Bạch Liên không thể siêu thoát, những ai bước chân vào chùa đều chịu tai ương đến mất mạng.
Một gia đình nông dân thấy vậy đã chuyển đến sống gần đó để cảnh báo mọi người tránh xa chùa Bạch Liên. Đó là tổ tiên của Tào Vân. Con cháu đời sau vẫn ở lại ngôi nhà đó, cho đến vài tháng trước, một nhà văn tên là Đường Thân cùng một học trò là Vương Lân tới để hỏi về hồn ma đó.
Dù đã được cảnh báo về hồn ma trong chùa, Đường Thân vẫn không lo lắng và quyết tâm đi vào, ông bảo mình là một thầy trừ ma, còn Vương Lân là đệ tử của ông. Sau một lúc lâu ở trong chùa, Đường Thân trở ra và nói với Tào Vân “Hồn ma này đã quá mạnh, tôi chỉ có thể tạm thời khống chế nó. Có lẽ phải dùng tới âm trấn âm để làm suy yếu pháp lực của nó trước khi thanh tẩy. Tôi sẽ để Vương Lân lại trấn áp nó, mong cô sẽ giúp đưa cơm cho cậu ấy. Sau một vài tháng nữa, tôi hoặc cháu gái tôi là Đường Mộc Nhi sẽ tới đây để thanh tẩy hồn ma này. Lúc đó mong cô lại giúp đỡ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.