Đợi đến khi xe buýt chen lấn về đến trạm, Tiếu Khắc ngẩng đầu nhìn đồng hồ, quả nhiên đã gần bảy rưỡi. Cậu mua một hộp sữa ở siêu thị gần đó rồi đi về.
Mở cửa là dì cậu, xem ra là đã ăn cơm rồi. Tiếu Khắc đưa sữa cho dì, cúi đầu tìm một đôi dép lê trong tủ giày, vào phòng tắm rửa tay rồi mới đến bàn ăn.
“Tiếu Viễn, đi về nói rất đói nên ăn trước.” Dì có chút xấu hổ xoa xoa tay cười cười.
Tiếu cha khụ khụ bảo Tiếu Khắc ngồi xuống, nói: “Đều là người nhà, so đo làm gì.”
Tiếu Viễn nuốt thứ gì đó trong miệng xuống, lấy giấy lau miệng nói: “Em ngày nào cũng bận muốn chết, đâu có giống anh ngày nào cũng như ngày nào ung dung tự tại như vậy. Anh không ngại em ăn cơm trước chứ?”
Tiếu Khắc lắc đầu.
Một bữa cơm mà cực kì áp lực. Nếu có thể, Tiếu Khắc tình nguyện ngồi trước máy tính ở nhà, xem đám người động kinh trong công hội, chứ không muốn về nhà ở trong tình huống này. Cơm nước xong, cậu giúp đỡ dì dọn dẹp bát đũa. Khi rửa chén, dì thao thao bất tuyệt rất nhiều. Nào là cha cậu cũng đã lớn tuổi, nào là con cái nhà ai kết hôn, tóm lại chính là nói về việc lấy vợ của cậu.
Tiếu Viễn vừa mới ăn cơm xong cũng đã chuồn về phòng mình, Tiếu cha ngồi trên ghế sa lon kêu Tiếu Khắc qua.
“Công việc thế nào rồi?” Tiếu cha hỏi.
“Rất tốt.” Tiếu Khắc trả lời xong lại cảm thấy câu trả lời quá mức ngắn gọi, lại nói thêm một câu: “Con rất thích.”
Tiếu cha thở dài, vỗ vỗ đùi Tiếu Khắc, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Con thích là tốt rồi, aizz, từ khi con đi bộ đội về còn ít nói hơn cả trước kia, cha rất lo.”
Tiếu Khắc không nói gì, cậu nhìn tóc mái cha mình đã hoa râm, lấy tay chạm vào, nói: “Lớn tuổi rồi, nghỉ ngơi đi, có Tiếu Viễn.”
“Đúng vậy, cha đúng là đã già rồi, cũng đã gần sáu mươi. Con nếu có người thích rồi thì mang về nhà cho cha xem. Tuy rằng con sẽ không kết hôn cùng phụ nữ nhưng cũng không đến mức một mình cả đời chứ?”
Tiếu Khắc gật đầu. Nếu ở mấy năm trước, đánh chết cậu cũng không tin người cha cổ hủ của mình có thể nói ra những lời này. Mặc dù bản thân cậu thích ai không cần họ đồng ý, nhưng nếu người thân của cậu có thể đồng ý người cậu thích cũng là một chuyện rất đáng vui mừng.
Khi dì mang hoa quả đã rửa sạch đến phòng Tiếu Viễn, Tiếu Khắc còn nghe được dì đang lải nhải chuyện thằng bé chơi game gì đó. Tiếu cha tuổi cũng lớn thế mà cứ câu được câu không nói chuyện với Tiếu Khắc đến hơn nửa đêm. Đến tận gần mười một giờ, Tiếu Khắc rốt cuộc ngắt lời Tiếu cha.
Đêm đến, Tiếu Khắc nằm trong căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, mãi mà không thể ngủ, ngay cả mùi hương trên chăn cũng không thay đổi. Nửa đêm, Tiếu Khắc bò ra phòng bếp tìm nước uống, bất ngờ thấy Tiếu Viễn.Tiếu Viễn vừa mới tắm xong, áo tắm buộc lỏng lẻo ở trên lưng. Vẫn còn sự mảnh khảnh của thanh niên hai mươi tuổi, có điều loại mảnh khảnh này sau một thời gian sẽ biến thành sự cường tráng của đàn ông.
Bộ dạng Tiếu Viễn không tồi, không giống Tiếu Khắc thuộc loại ném vào đám đông liền không tìm thấy. Tiếu Khắc thậm chí còn nhớ rõ lần đầu tiên mình gặp Tiếu Viễn. Khi đó, Tiếu Viễn mặc bộ tây trang nhỏ màu trắng đứng ở cửa, mái tóc mềm mại dán lên gương mặt, hai mắt mở thật to nhìn cậu gọi anh. Trông Tiếu Viễn lúc đó giống như tiểu vương tử từ trong tạp chí bước ra vậy. Tiểu vương tử trong trí nhớ của Tiếu Khắc kia bị thời gian mang đi, cả tiếng gọi anh trai mềm mềm nhỏ nhỏ ấy cũng bị thời gian mang đi, chỉ để lại một tiếng “Tiếu Khắc” với âm cuối hơi nâng giọng lên.
“Nghe nói anh là vì đắc tội với con của bộ đội cấp cao? Không thể ngờ rằng nhìn anh bình thường một bộ dáng nhát nhát mà cũng có gan thật ha.” Tiếu Viễn cầm một lon Coca tựa vào tủ lạnh cười nói, nhưng trong giọng nói lại lộ vẻ khinh thường.
Tiếu Khắc đi vòng qua Tiếu Viễn, tự lấy một cái cốc trên giá, lấy nước uống trong bình.
“Đừng có giả câm, tôi thấy anh nói chuyện với người khác tốt lắm mà, sao với tôi lại thành người câm rồi?” Tiếu Viễn ở cửa phòng bếp ngăn Tiếu Khắc lại. Dưới ánh đèn lờ mờ, Tiếu Khắc không thấy rõ biểu tình của Tiếu Viễn.
Tiếu Khắc thật ra vẫn không biết mình đã làm gì chọc phải người em cùng cha khác mẹ này. Không biết bắt đầu từ lúc nào, nó luôn luôn nhằm vào cậu. Mấy năm nay, cái quan hệ tình cảm bên ngoài giữa hai người họ cũng không duy trì được nữa, loại xích mích này cha và dì cũng đã sớm nhìn ra, nhưng mà…
“Anh tình nguyện thà đến công ty người khác làm công việc hậu cần không tiền đồ cũng không muốn trở về?”
Thật ra Tiếu Viễn đúng là hiểu lầm Tiếu Khắc. Đới với Tiếu Khắc mà nói, ở nơi nào làm việc cũng không có gì khác nhau. Chẳng qua, công việc hiện nay là Tiếu cha tìm cho, tình huống này e là Tiếu cha cũng không muốn để Tiếu Khắc quay về công ty. Dù sao chính mình làm việc ở một viên chức nhàn hạ tại một công ty nhỏ so với thiếu nợ ân tình người ta tốt hơn, nhưng ông tình nguyện thiếu nợ người ta cũng không muốn cho cậu quay về làm ở công ty nhà mình. Tiếu Khắc cúi đầu cười khổ một chút. Bản thân cậu đã là một thất bại, Tiếu Viễn còn muốn dồn ép cậu khổ sở. Cho dù nhớ lại năm đó, chính cậu cũng không có làm chuyện gì không thể vãn hồi khiến cho người ta oán trách, sao cậu ta lại tuyệt tình với cậu như vậy.
Công ty của Tiếu gia là một công ty nhỏ, tất nhiên không thể nào so sánh với công ty quan hệ xã hội mà Tiếu Khắc đang làm. Nhưng dù sao cũng là công ty lâu năm, tuy không thể nói là cực giàu, cực thịnh gì, kiếm một ít tiền gì đó là hoàn toàn có thể. Tiếu Viễn vừa mới tốt nghiệp cũng về làm cho công ty trong sự chào đón của Tiếu cha, cho đến bây giờ cũng coi là làm việc không tồi.
“Quên đi, tôi thấy anh nói cũng không nên lời. Anh đó, vẫn là ít về thôi, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.”
Ngày hôm sau, Tiếu Khắc từ chối lời đề nghị ngủ ở nhà thêm mấy ngày nữa của dì, dứt khoát quay về nơi ở gần công ty của cậu. Việc đầu tiên Tiếu Khắc làm sau khi về nhà là mở cửa sổ ra cho không khí oi bức trong phòng tản đi, sau đó mở máy tính lên mạng.
Tin tức công hội: Toái Tâm đăng nhập.
【 công hội 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Chị dâu (^O^)/
【 công hội 】Hạt Dưa: Lão đại vừa mới logout.
【 công hội 】Toái Tâm: Ừ, tôi lên xem bán đầu giá rồi off ngay.
【 công hội 】Dữ Thú Đồng Hành: Tối nay đánh phó bản sao?
【 công hội 】Toái Tâm: Nếu đủ người thì đánh. Thật ra tôi không thích hợp làm chỉ huy khi đánh cận chiến, có nhiều khoảng cách tôi đơn giản là không nhìn thấy, toàn bộ phụ thuộc vào khoảng cách di chuyển của chính mình.
【 công hội 】Dữ Thú Đồng Hành: Em nhớ những người có thể chơi trò chơi trực tuyến đã trưởng thành, không cần người chăm sóc, lấy khả năng phán đoán của họ, tự mình di chuyển không thành vấn đề.
【 mật 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Chị dâu, nếu chị cảm thấy lời nói của chúng em là gánh nặng thì nhất định phải nói cho bọn em biết.
【 mật 】Toái Tâm: Được rồi, các cậu thật là…
【 mật 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: -_-!
【 mật 】Toái Tâm: Có điều, tôi cũng không để ý.
【 mật 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Nếu chị không muốn đánh phó bản phải cho chúng em biết, chúng ta sẽ đi làm những chuyện thú vị hơn.
【 mật 】Toái Tâm: Được rồi, tôi đồng ý hết. Bây giờ có thể cho tôi biết nguyên nhân những việc kì lạ gần đây của các cậu chưa?
【 mật 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Chị sẽ không vì không muốn đánh phó bản cùng chúng em mà rời khỏi Nam Đường chứ?
【 mật 】Toái Tâm: Tạm thời còn chưa nghĩ đến.
【 mật 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Chúng em không bắt chị chỉ huy trên YY nữa đâu, chị cũng không cần phải nhờ người khác thay chị chỉ huy TAT.
Tiếu Khắc rốt cuộc hiểu được mấu chốt của câu chuyện. Thì ra hai ngày nay bọn họ đều cho rằng cậu muốn đi. Khó trách đại lão gia cùng đám người này gần đây giống như đàn chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ…
Tiếu Khắc phát trên kênh công hội một tin tức.
【Tin tức công hội 】Hôm nay tám giờ bắt đầu hoạt động phó bản. Nếu ai không tới tôi nhất định cho rằng người đó bị xe đâm trên đường, bay xa mười thước, nửa người liệt nửa người nằm trên đường. Nhưng lúc đó nhất định vẫn phải cầm chặt lấy di động, gửi một tin nhắn cho tôi biết, tối nay không thể tới tham gia hoạt động. Số điện thoại di động của tôi là 136xxxx0364.
Cùng lúc tin tức công hội đăng lên, Toái Tâm cũng logout trốn người.
Buổi chiều khi Tiếu Khắc login, trong công hội đã nhốn nháo thành một mảng. Chỉ là buổi chiều thật sự không có ai gửi tin nhắn xin phép cậu, xem ra hoạt động của công hội tối nay có thể tiến hành đúng giờ. Xem xét một chút kho hàng của công hội, phát hiện dược phẩm không còn nhiều. Bình thường người trong công hội đều tự mang dược theo, nhưng Nam Đường rất hào phóng, sửa chữa cùng dược phẩm đều do công hội chi, ngay cả các thứ phụ kiện trên người mỗi thành viên đội ngũ cũng đều là Công Tử Tiêu cung cấp miễn phí.
Thật ra người trong công hội mỗi ngày chỉ cần làm nhiệm vụ sẽ có thêm năm phần trăm trong ngân hàng của công hội. Nhưng những người Nam Đường này ngoài việc mỗi ngày gây chuyện thị phi, còn lại chính là chiến trường. Ngân hàng công hội lúc nào cũng trong trạng thái thiếu hụt, làm gì còn có cái mà gửi ngân hàng. Số tiền này nửa già đều là chờ quản lí của Nam Đường, Công Tử Tiêu bỏ vào.
Tiếu Khắc nghĩ nghĩ, trực tiếp gõ Hạo Kiếp.
【 mật 】Toái Tâm: Chỗ cậu còn dược phẩm không, tớ mua bằng giá thị trường.
【 mật 】Hạo Kiếp: Mấy ngày nữa nâng cấp server, giá thảo dược tăng 50%, giá dược phẩm lại càng leo thang.
【 mật 】Toái Tâm: Có gì xin cứ nói thẳng, cậu còn quanh co lòng vòng tớ sẽ mua trên thế giới.
【 mật 】Hạo Kiếp: Cậu cùng tớ đi hái thuốc, tớ bán cho cậu giá gốc.
【 mật 】Toái Tâm: Thành giao.
Toái Tâm và Hạo Kiếp là bạn nối khố từ nhỏ. Ở dã ngoại, tuy rằng Toái Tm không phải người hái thuốc chuyện nghiệp nhưng so với hợp tác với người ngoài thì Toái Tâm không cướp dược vẫn là tốt nhất. Vừa mới đi được một giờ hai người đã hái được mấy chục cụm thảo dược. Hai người còn thương lượng một chút sau này mỗi ngày sẽ cùng nhau phối hợp hái thuốc trong thời gian cố định. Như vậy, trước khi mở ra phiên bản mới còn có thể kiếm một chút, dùng mua trang bị khi nâng cấp.
Tin tức công hội: Công Tử Tiêu đăng nhập.
【 mật 】Công Tử Tiêu: Em yêu ╭(╯3╰)╮ Em đang làm gì ở dã ngoại đó?
【 mật 】Toái Tâm: Hái thuốc.
【 mật 】Công Tử Tiêu: Em yêu, em tẩy (thuộc tính) thành hái thuốc khi nào đó?
【 mật 】Toái Tâm: Hạo Kiếp hái thuốc.
【 mật 】Công Tử Tiêu: Em yêu, anh muốn tổ đội một nhóm mạnh ()/ Em mau về đi【 mật 】Toái Tâm: Chờ một chút, rồi tổ tôi nữa, tôi lấy chút dược phẩm của Hạo Kiếp đã.
【 công hội 】Hạt Dưa: Lão đại, em phát hiện buổi sáng cuối tuần anh không online, là đi chơi với bạn gái hả?
【 công hội 】Công Tử Tiêu: Đừng nói linh tinh, vợ yêu của anh còn đang ở đây. Anh là đi gặp bác sĩ.
【 công hội 】Hạt Dưa: Khoa tiết niệu?
【 công hội 】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Phụt, Dưa ca, anh nói chuẩn quá.
Tin tức công hội: Hạt Dưa bị đá ra khỏi công hội.
【 thế giới 】Hạt Dưa: Lão đại TAT.
Toái Tâm mua được dược phẩm đều ném hết vào ngân hàng công hội sau đó thông báo cho mọi người muốn đánh phó bản thì vào ngân hàng lấy dược phẩm. Nhìn hai tế ti mới vào công hội cũng đã cấp tám mươi, không phải sang Ngoài Hành Tinh mượn vú em nữa. Bởi vì đội ngũ cứ hai tuần một lần lại thay đổi, nên hoạt động phó bản của bọn họ hôm nay cũng chỉ có thể đánh Boss thứ nhất. Đơn giản vì Boss thứ nhất bọn họ từng đánh qua nên cũng không cần hướng dẫn nhiều.
Đánh Boss thứ nhất cũng coi như thuận lợi, Boss thứ hai thì có chút khó khăn, đợi đoàn người đứng trước mặt Boss thứ ba thì đã là hai giờ sau khi xuất phát. Toàn bộ người trong đội đang tập hợp trước mặt Boss, sau khi sửa chữa trang bị, gặm thuốc xong, Tiếu Khắc nói qua một chút về cách đánh Boss, sau đó chuẩn bị đánh quái.
Lúc này đây không biết có phải Boss thả cho không hay là hệ thống không thể nhìn bọn họ tự ngược thêm được nữa, thế là sau ba lần, họ đã đánh Boss thứ ba thành công. Tuy hôm nay không có khả năng đánh Boss thứ tư trở lên nhưng Tiếu Khắc vẫn mang bọn họ đi thử. Boss này có sáu con nhưng trong đó chỉ có một con trong đó là có máu. Chỉ có đánh trúng con đó thì mới có thể làm nó tụt máu, đánh những con khác ngược lại sẽ thêm máu cho Boss.
Toái Tâm đang giới thiệu về Boss cho mọi người ở cửa, Công Tử Tiêu ngồi xổm ở cửa dùng Rối Gỗ Bạo Lực trêu boss. Rối Gỗ Bạo Lực trong Nhà Mạo Hiểm là một món đồ chơi nhỏ, có thể công kích quái vật hoặc chơi đùa, nhưng lượng máu lại cực kì ít. Sau khi dùng Rối Gỗ Bạo Lực đi công kích boss, Boss sẽ bị biến mất, ba mươi giây sau mới có thể ra con mới.
Đợi cho mọi người hiểu rõ cách đánh, bọn họ liền đánh boss lần đầu tiên.
【 đội ngũ 】Công Tử Tiêu: Muốn anh kéo con nào?
【đội trưởng đội ngũ 】Toái Tâm: Con có máu kia kìa!
【 đội ngũ 】Công Tử Tiêu: Em yêu, sáu con này đều có máu…