Có Gan Viết Đồng Nhân Thì Có Gan Mở Cửa Đi!

Chương 30: Có giỏi thì mở cửa




Ngày hôm sau.
Tâm tình có vẻ khá lên một chút.
Chu Nam Kinh trước sau như một ra ngoài mua đồ ăn. Hôm qua ăn cháo thịt nạc trứng muối, hôm nay thì ăn sữa cùng yến mạch.
Chu Nam Kinh trước sau như một vận động một chút, tuy rằng không biết tại sao vẫn còn bốn múi cơ bụng, nhưng mà nhìn không giống gà vặt lông là tốt rồi.
Chu Nam Kinh trước sau như một ngồi xuống bàn máy tính viết chương mới, không quan tâm đến QQ, cho dù là Chu Nhã hay Ôn Hướng Hoa, cứ viết hết chương rồi nói.
Một tay không tàn thì cũng bù chăm chỉ, đến tầm ba giờ chiều lượng chữ cơ bản đã đủ.
“Cốc cốc cốc”, tiếng đập cửa vang lên. Chu Nam Kinh không để ý tới, nhanh chóng viết nốt câu cuối cùng, lưu lại, sau đó ra khỏi phòng ngủ.
“Ai đó?” Chu Nam Kinh một tay chống lên cửa, một tay bám lên mắt mèo nhìn ra ngoài.
Giọng đàn ông vọng từ ngoài vào, “Chuyển phát nhanh Thuận Phong.”
Mắt mèo lâu lắm không lau, bóng người ngoài cửa cứ mờ mờ, mà mắt mèo còn cong cong chứ không phẳng, nên trông còn có chút vặn vẹo.
Chắc là Chu Nhã đem dấu khắc đến. Chu Nam Kinh chớp mắt, nhủ thầm trong lòng, thuận tay đẩy cửa ra.
Người ngoài cửa đội mũ tennis, áo sơ mi xanh cùng quần bò, người cao chứ không thấp, tay trái cầm một túi nilon, nhìn lên trên cổ tay có thể thấy một chiếc đồng hồ màu đen. Tay rất đẹp.
“Đại thần! Rốt cuộc cũng được gặp anh rồi!”, Người kia hơi hơi cúi đầu, vành mũ che khuất mặt, chỉ để lộ cho Chu Nam Kinh thấy một nụ cười nhẹ.
Chu Nam Kinh đứng tựa cửa, giờ này khắc này chỉ nghĩ đến một chuyện: Đây là ai vậy =皿=
Chu Nam Kinh cao thấp đánh giá người trước mặt, xác định mình chưa gặp qua lần nào.
— Chẳng lẽ đúng là chuyển phát nhanh?
Lần trước có đọc qua tin, gần đây có một người đàn ông chuyên giả mạo chuyển phát nhanh đến những cô gái ở nhà một mình để cưỡng hiếp. Đừng nói là người trước mặt mình đó nha…
Chu Nam Kinh bị chính suy nghĩ của mình làm cho xấu hổ, nội tâm còn chân thành sám hối. Lần trước đọc báo thấy ảnh chụp của tên yêu râu xanh kia, rõ ràng là một người đàn ông quá xấu không lấy nổi vợ phải làm bạn cùng tay phải mà “quay”… Còn người này á… trông rất sạch sẽ, hai má còn có lúm đồng tiền, cười hay không cười đều giống nhau. Người này có lấy vợ được không nhỉ, xem chừng còn được bao dưỡng nữa kìa!
Nhưng mà, chuyển phát nhanh gì lại gọi hắn là “đại thần”? Hắn cũng có họ Đại tên Thần đâu!
Nghĩ đến vậy, Chu Nam Kinh lại càng rối rắm, thế nhưng cứ đứng đực ra đấy mà rối rắm thì cũng vô dụng. Chu Nam Kinh nhìn từ trên xuống dưới một lượt, thấy cậu ta chỉ mỉm cười không nói, không nhịn được mở miệng, “Cậu là…?”
“Tôi là nhân viên chuyển phát nhanh.” Cậu ta đưa túi nilon trước mặt Chu Nam Kinh, “Bởi không có đơn chuyển phát nên không cần ký. Đúng rồi, tôi họ Lý, tên Hiên.” Nói xong Lý Hiên còn cười với Chu Nam Kinh một cái.
Cười ra lộ hai cái răng nanh nho nhỏ.
Tên này hình như đã nghe qua ở đâu rồi… Trong chớp mắt một suy nghĩ lóe lên trong đầu Chu Nam Kinh, lại hoàn toàn không nhớ cái tên này gặp ở đâu.
Cái này cũng không thể trách Chu Nam Kinh được, so sánh một chút, cái tên Lý Qua Qua còn quen thuộc với hắn hơn, huống chi Lý Qua Qua có nói cho hắn biết tên thật của mình đâu!
Vì thế Chu Nam Kinh nói một câu, “Cảm ơn”, lấy vẻ mặt hốt hoảng xen lẫn nghi hoặc nhận lấy túi nilon, sau đó đóng cửa lại.
“Rầm” một tiếng lớn. Cửa bị đóng lại.
Chu Nam Kinh đặt chiếc túi lên bàn trà, quả nhiên là dấu khắc Chu Nhã đưa. Hai chữ “Nam Kinh” không lớn không nhỏ, nhìn qua còn có vẻ phiêu dật động nhân.
Thế nhưng đến lúc cầm dấu khắc, Chu Nam Kinh mới nghĩ đến một chuyện rất nghiêm túc: Rõ ràng có dấu, sao Chu Nhã không tự tay đưa đến cho mình? Cái này không phải rất đáng ngờ sao?
Cùng lúc đó, Chu Nam Kinh còn nghĩ đến một chuyện: Đúng rồi, Chu Nhã hình như quen Ôn Hướng Hoa?
Chu Nam Kinh càng nghĩ càng thấy không đúng, “Nhất dương chỉ” chọt vào QQ Chu Nhã, nhân tiện còn phát hiện Lý Qua Qua vạn năm ẩn thân lại onl bằng di động, thật sự khiến người ta khó mà tin được.. Hắn lập tức có một sự liên tưởng vi diệu.
Chu Nam Kinh: Chu Nhã, nếu em tự khắc dấu cho anh, sao không tự mang đến?
Tiểu Hiên nho nhã: Anh, chúng ta không thể lừa dối người mua được.
Chu Nam Kinh: …
Trong đầu em vẫn còn biết thế nào là “người mua” sao, anh còn tưởng cái đó cùng tiết tháo của em bị đem cho cún ăn rồi cơ!
Tiểu Hiên nho nhã: Anh anh, em hỏi chút, nam phụ lúc này chính thức xuất hiện thế? Thật muốn cho anh ta cùng nam chính gặp (together) mặt (GAY) [:з」∠]
Khoan đã, mấy cái chữ trong ngoặc là gì vậy? Hắn onl cũng có phải để làm cái này đâu!
Chu Nam Kinh: Hôm nay đến chuyển phát nhanh là ai?
Tiểu Hiên nho nhã: Anh không biết sao?
Tiểu Hiên nho nhã: Người đó là biên tập Lý Oa Oa của anh đó.
Chu Nam Kinh: Sẽ không là tên ngốc Lý Qua Qua đấy chứ?
Hay câu nói được tung ra cùng lúc, không hẹn mà gặp khiến cả hai bên ngây ngốc.
Tiểu Hiên nho nhã: Anh làm sao mà biết = 口 = Chẳng lẽ hiện tại hai người đang nâng cốc chúc mừng, hoặc may mắn hơn, đang uống cạn một chén lớn?
Chu Nam Kinh: Vì sao lại là cậu ta?
Tiểu Hiên nho nhã: Là Lý Qua Qua tự mình yêu cầu đó. Anh ấy bảo biết anh ở đâu, về sau có thể dễ bề hối thúc anh đi họp Thất điểm hằng năm.
Chu Nam Kinh: …
Đây đúng là một tin khiến người nghe bi thương…
Thực ra Chu Nam Kinh rất tự kỷ, lại còn không có tiết tháo, thậm chí còn bán hủ không GAY, mấy đặc chất này dạo gần đây được biểu hiện ra rõ ràng, càng giống mấy vết nhem nhuốc cứ rực rỡ trên người hắn.
Cho nên khi thấy dòng Chu Nhã để lại, Chu Nam Kinh ê hết cả răng. Ngoại trừ ê răng hắn còn không biết tiết tháo nghĩ: Lý Qua Qua cậu ta mẹ nó có ý với mình???
Câu nói cửa miệng của giáo viên ngữ văn sơ trung lại văng vẳng trong đầu hắn: Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng quả nhiên ngốc với Ôn Hướng Hoa lâu rồi, giờ nhìn thế giới này đâu cũng ra GAY.
Không được. Phải trị!
Chu Nam Kinh mở khung trò chuyện với Lý Qua Qua.
Chu Nam Kinh: Đến đây rồi thì ở lại ăn bữa cơm.
Độ bảy, tám phút sau Lý Qua Qua mới nhắn lại.
Lý Qua Qua: Cái gì đến đây cơ? Tôi đang ở bệnh viện xếp hàng mua thuốc mà [Tin nhắn được gửi từ phòng chờ]
Bị tin tức này dọa cho choáng váng, mặt của Chu Nam Kinh trực tiếp biến thành thế này: ノ[ ‘- ‘ノ]
Lý Qua Qua đang ở bệnh viện? Vậy người chuyển phát nhanh là ai? Mẹ nó không phải quỷ đó chớ?
Nhưng mà lúc này, Lý Qua Qua lại gửi qua một tin nhắn.
Lý Qua Qua: Cuối cùng cậu cũng hiểu được tấm lòng sắt son, ý chí kiên định của tôi, chuẩn bị một bữa cơm hôm nay để thay thế hai chương mới, an ủi tôi bệnh đúng hông? Nhưng mà ăn cơm thì để tối hẵng tính, giờ mới chiều mà.
Chu Nam Kinh: Tôi nói hôm nay ra hai chương lúc nào, đi khám cho tốt đi.
Lý Qua Qua: Thương tâm muốn chết Lăn đi lấy thuốc
Trừ cái đó ra, không có câu tiếp theo.
Chu Nam Kinh vân vê điếu thuốc, mở cửa sổ Chu Nhã.
Chu Nam Kinh: Em gạt anh đúng không?
Tiểu Hiên nho nhã: Lừa anh cái gì?
Chu Nam Kinh: Lý Qua Qua thực sự đưa dấu đến?
Tiểu Hiên nho nhã: Đúng vậy O.O, làm sao?
Thực tế so với tiểu thuyết còn phấn khích hơn, Chu Nam Kinh cảm giác, một kịch bản trinh thám vừa dị vừa dớ đang diễn ra, mà cố tình hắn lại là nhân vật chính.
Chu Nam Kinh: Qua Qua, cậu thật sự đang ở viện?
Lý Qua Qua: Cậu mẹ nó nhảm vừa thôi, nghỉ phép một ngày còn bị trừ hai trăm đồng tiền lương đó QAQ Cậu viết truyện đi bù lại cho tôi.
Chu Nam Kinh trái lo phải nghĩ, cuối cùng không chút để ý đặt câu hỏi: Cậu bị bệnh gì?
Lý Qua Qua: [Đính kèm hình ảnh]
Trong hình là một giấy chẩn đoán bệnh, viết cũng quy phạm, đại khái là bạn nhỏ Lý Hiên bị cảm mạo mà bị nhiễm virus gây viêm kết mạc, không phải nằm viện, chỉ cần chú ý uống thuốc.
Chu Nam Kinh còn nhìn phần đầu tờ giấy, có ghi “Bệnh viện nhân dân Bắc Kinh số 3″, chỗ đó cũng khá xa nhỉ?
Chẳng lẽ không phải Lý Qua Qua thật? Nhưng không phải cậu ta thì là ai? Hơn nữa người kia cũng kêu tên là “Lý Hiên”, quả thật không nghĩ ra ai có thể giả mạo Lý Qua Qua mà!
Chu Nam Kinh phun một ngụm khói lên màn hình, lại khó chịu dụi dụi tàn thuốc.
Chu Nam Kinh: Nhớ bảo vệ mắt cẩn thận, tiền tôi sẽ bù lại cho.
Nếu hắn nhớ không lầm, có % trích cho Thất điểm biên tập, tác giả trang web thu 1%. Nói như vậy, Trường Kiếm mỗi tháng thu về cả một đống tiền…
Lý Qua Qua: Cậu đúng là người tốt. Đúng rồi, khi nào nam chính với nam phụ gặp mặt?
Vì sao lại là vấn đề đáng chết này!
Chu Nam Kinh giả vờ không thấy, thật trấn định mà tắt cửa sổ trò chuyện.
Lý Qua Qua không bỏ ý định mà vẫn tiếp tục ồn ào: Ê ê, qua nửa tháng nữa, “Tổng minh quyết chiến” sẽ bắt đầu, cậu muốn kêu gọi mấy thổ hào của mình tham chiến không? Chia 90% hoa hồng cho tác giả đấy!
Lý Qua Qua: Tổng minh chiến đo bằng số vote của độc giả để tìm tác phẩm được yêu thích nhất, sau đó liền có cuộc họp hằng năm, cậu có đi không?
Lý Qua Qua: …. Đại thần, đừng bơ tôi mà… (TзT」∠)

Những người bị Chu Nam Kinh nghi ngờ giờ chỉ còn lại một.
Đó chính là người có quan hệ chặt chẽ tới sinh hoạt của hắn – Ôn Hướng Hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.