Quán bia mà bà chủ uống là một quán bia bình dân ở gần Lotte Nam Sài Gòn, lúc cô đạp xe đến đã thấy bà chủ ngồi thừ lừ một đống ở lề đường, không ói nhưng đầu tóc tán loạn hết. Hôm nay Hương thấy bà chủ thật chướng, thay vì gọi cô thì gọi taxi không phải nhanh hơn sao? Taxi ngồi còn thoải mái hơn xe đạp nhiều.
"Bà chủ ơi..." Hương gạt chống xe đạp xuống đi lại gần chị ấy, lay lay bả vai chị nhè nhẹ.
Vân ngước mắt lên nhìn Hương, hơi cười ngô nghê: "Em chạy từ đâu đến vậy? Từ Hà Nội vào hay sao mà lâuuuuu"
Đúng là bà chủ chướng! Gọi taxi thì đâu phải chờ cô? Đã vậy còn mỉa mai cô đến chậm, thật sự quá đáng hết sức.
"Em gọi taxi cho chị nha, xe đạp chở chị đâu có được"
Vân bất ngờ loạng choạng đứng lên đi lại gần xe đạp, cô ngồi lên yên trước, bảo với Hương: "Leo lên chị chở cưng về!"
"Ôi mẹ ơi..." Hương lẩm bẩm trong miệng, kì này chết chắc rồi. Cô giành lấy xe đạp của mình, để bà chủ ngồi yên ở yên sau rồi bảo: "Để em chở chị về, để em chở chị về."
Bà chủ ngọ nguậy một chút cuối cùng cũng chịu ngồi yên cho cô chở, chị ấy dựa đầu vào lưng cô rồi ngủ lúc nào chẳng biết. Cô chở về đến cổng rồi gọi cô Nguyệt ra mở cửa, cô Nguyệt mở cửa, thấy là Hương chở về mới ngạc nhiên ồ lên một tiếng.
"Vân gọi cho con ra đón hả?"
"Dạ, chị ấy gọi con đón."
Hương chật vật chống xe, vừa chống vừa đỡ Vân không cho té xuống đất, vì chống xe đạp rất yếu mà Vân ít nhất cũng phải bốn mươi mấy kí, chống xe không sao chịu nổi. Dùng hết sức bình sinh của mình, Hương quàng tay Vân lên cổ mình rồi cõng về phòng, kẻ làm người ở như cô cũng thật đáng thương, thường ngày làm đúng phận sự lau nhà lau cửa, đã vậy còn phải làm thêm việc ngoài giờ, mà công việc ngoài giờ lại khó nhằn như vậy...
"Một hai ba dzô"
Ngay cả ngủ mơ cũng thấy đang uống bia, Hương không biết rốt cuộc chị ấy làm công việc gì, tối ngày thấy ăn chơi như vậy.
Cẩn thận đắp mền lại cho Vân rồi ra về, Hương nghĩ đến cảnh lại đạp xe về quận bảy mà mệt không thôi, khi khổng khi không lại dính vào chuyện này.
Khi về đến nhà Hương không thấy xe của anh hai ở nhà nữa, chỉ có chị hai ngồi đan len bên cửa sổ, dáng vẻ hệt như bà già tám mươi tuổi đang giải trí.
Hương chào chị một tiếng rồi đi về nhà tắm, mặt cô đổ dầu chắc cũng sắp rán được cá, đi tới đi lui nhiều như vậy, mồ hôi không đổ cũng lạ. Thân thể ốm o gầy gò của cô phải đèo bà cô say xỉn về nhà, về còn phải cõng, bao nhiêu sức lực cũng không còn.
Một ngày trôi qua như thế.
Sau khi kết thúc bài giảng Dung bỏ tập sách của mình vào trong túi xách rồi ra về cùng các em học sinh, đôi khi nàng tự nghĩ chồng nàng thấy chán nản nàng cũng không phải là điều ngạc nhiên nữa, thời gian biểu của nàng quả thật rất nhàm chán. Về đến nhà rồi Dung mới gọi cho mẹ mình để nói chuyện, hai mẹ con hiếm khi nào có cùng thời gian rảnh, tuy là sống cùng một thành phố nhưng cũng ít khi nào gặp nhau.
Hỏi han qua loa vài câu, Dung giả vờ vu vơ nói: "Mẹ ơi, đồng nghiệp của con vừa ly hôn rồi."
Bà im lặng một chút, thái độ đang tốt bỗng nhiên trở nên tệ cực kì: "Vậy thì đừng chơi với nó nữa, thứ chồng bỏ chồng chê như vậy chắc chắn có vấn đề. Phải là đàn bà hư thúi chồng mới không chịu nổi mà bỏ."
Tim của Dung giật thót lên một cái, nàng biết mẹ mình đối với việc ly hôn rất dị ứng nhưng không nghĩ là gay gắt đến mức này. Giọng nàng đã nhỏ nay còn nhỏ hơn: "Nhưng mà là do chồng của chị ấy mà mẹ, chồng chị ấy không còn yêu chị ấy nữa. Chỉ chịu hết nổi nên mới bỏ."
"Thế nào là còn yêu thế nào không còn yêu? Lấy chồng ổn định rồi sinh con đẻ cái, cần quái gì tình yêu nữa? Vợ chồng sống với nhau không chỉ yêu đương nhắng nhít đâu. Tránh xa cái loại như vậy ra, mẹ không thích con chơi với họ."
Sau khi tắt điện thoại tâm trạng của Dung còn tệ hơn cả hôm qua, nàng đóng cửa phòng lại rồi ngồi thừ trên giường. Bên trên là hình của hai vợ chồng chụp mấy năm trước, trong ảnh nàng và hắn chỉ cười mỉm chi, nàng cười là do nàng còn cảm thấy vui vẻ, nhưng hắn cười, nàng không biết hắn có thật sự vui vẻ không?
Nhớ lại năm đó là do bạn bè mai mối gặp nhau, Dung nhìn thấy hắn cũng rất được, tính tình nhiệt huyết khác hẳn tính cách lãnh đạm của nàng. Người ta thường nói con người thường hay thích những thứ trái ngược với mình, nàng thích hắn như ánh mặt trời như thế, hắn làm được những chuyện mà nàng không dám làm. Vậy nên khi hắn tỏ tình, nàng đồng ý.
Chưa bao giờ hắn chủ động nắm tay nàng, khi các bạn của nàng bảo ban nhau rằng phải chú ý đàn ông chăn rau, nàng tin tưởng hắn thực yêu và tôn trọng nàng cho nên mới không động vào nàng. Thật sự xem hắn là anh hùng, là một người đàn ông tử tế.
Bây giờ ngẫm nghĩ lại mới thấy, sau khi cưới hắn cũng chẳng tha thiết động vào người nàng.
Hắn có yêu nàng không? Nàng không biết.
Kết hôn là quyết định vội vàng và sai lầm, bây giờ Dung có muốn thoát ra cũng không thoát được nữa. Gia đình gia giáo như gia đình nhà nàng làm sao chấp nhận chuyện con gái đã một đời chồng, không đời nào, ngay cả thái độ nói về người ly hôn cực kì tệ. Ba mẹ nàng cần thể diện, cần cái mác gia đình văn hóa gầy dựng bao nhiêu lâu nay. Điều này khiến nàng ngay cả việc muốn nói với ba mẹ rằng nàng mệt rồi cũng không dám.
Nàng thật sự mệt mỏi với cuộc hôn nhân này, lòng nàng đã chết từ lâu, một chút lửa nhỏ trong than tàn cũng không thể nào bùng lên lại. Nàng nghĩ rằng nếu nàng có con nàng sẽ nương tựa vào con, như vậy có thể sống với nhau đến cuối đời mà không cần yêu thương nữa, nhưng ngay cả cho nàng một đứa con hắn cũng không cho phép.
Thật sự Dung không biết mình xấu xí chỗ nào, tính cách tệ ra sao cho đến khi hắn nói với nàng rằng nàng còn tệ hơn cả gái, lúc đó nàng mới vỡ òa ra. Thì ra nàng tệ đến mức hắn ngay cả việc ở bên nàng cũng không muốn, thế nhưng đôi lần nàng đề cập đến chuyện ly hôn hắn đều gạt ra. Không ở bên nhau được cũng chẳng muốn chia tay, rốt cuộc hắn muốn nàng phải như thế nào?
Nếu nàng có bạn để tâm sự đã tốt, hiện tại nàng còn không có bạn. Đối với nàng đồng nghiệp chỉ là đồng nghiệp, không thể là bạn, vậy nên xung quanh nàng chẳng còn ai, chỉ còn một mình nàng chịu đựng hết thảy.
Nếu nàng được lựa chọn lại một lần nữa, nàng quyết định sẽ không lấy chồng. Thà là đến tuổi rồi thành bà cô còn hơn phải dính vào cảnh này, thà là nghịch ý ba mẹ một lần, thà là... Bao nhiêu lần tự suy ngẫm tự vẽ ra một con đường khác. Kết quả chỉ phát hiện ra sự thật lúc nào cũng mang lại tổn thương.