Cô Giáo Ở Nhà Tôi

Chương 43: Sao chị nỡ?




Hai người cùng nhau chạy xe lên hướng trại mát xem vườn hoa hướng dương, hôm nay trời lại không mưa nữa mà lành lạnh, hai người luyên thuyên hết đủ mọi chuyện trên đời nên đoạn đường có xa cũng không thấy mệt. Vườn hoa nằm bên trái đường lộ, chủ của vườn hoa có thu tiền của du khách nên Hương trả, hai người cẩn thận băng qua những cây hoa mà đi vào trong, sợ chị vô tình giẫm phải hoa nên Hương có đưa tay cho chị nắm, cô thấy chị chần chờ không nắm lấy tay mình mà cũng không nghĩ nhiều.
"Chị mặc váy khó đi, để em dắt chị."
Lúc này Dung mới đưa bàn tay của mình ra cho Hương nắm, cùng Hương đi sâu vào bên trong vườn hoa. Trong điện thoại của Hương chụp rất nhiều hình của Dung, có lẽ vì khung cảnh này quá đẹp, cũng có lẽ vì cô không muốn quên khoảnh khắc này.
Hai người chơi một lúc mới chạy đi vòng quanh vùng ven Đà Lạt chơi, lúc đi ngang một quãng vắng Dung mới ngả đầu lên vai Hương, nho nhỏ giọng nói: "Về đến Sài Gòn mình quên đi nhé..."
"Chị nỡ quên không?"
Dung cười buồn: "Chị không nỡ, nhưng vẫn phải quên..."
Không ai nói ai một câu nào, chỉ cảm nhận cái lạnh buốt quét qua hai bên má, cái lạnh này cũng không sánh bằng cái lạnh trong tâm hồn.
Ở Đà Lạt này lần đầu tiên hai người là của nhau, lần đầu tiên làm những chuyện mà các cặp đôi yêu đương làm, nhưng cả hai thiếu Đà Lạt một lời tỏ tình, thiếu đối phương một lời xác nhận tình cảm.
Một người sống quá lý trí, còn một người thì quá đỗi nhát gan, quyết định từ nay về sau cứ giao cho tương lai định đoạt, vùi chôn đoạn tình ngắn ngủi này trong Đà Lạt sương mờ.
Buổi tối chín giờ xe trung chuyển đến đón hai người ra bến xe, Hương thay chị mang hai cái ba lô, cùng nhau chào tạm biệt Đà Lạt. Trên đoạn đường về hai người khá yên lặng, ngủ trên xe một giấc thì đến bến xe miền tây vào sáng sớm, Hương lấy xe máy trong bãi giữ xe trong khi chị yên lặng ngồi ở ghế đá chờ cô rồi cả hai cùng về nhà.
Đà Lạt vùi chôn tiếng yêu chưa ngỏ của cả hai.
Hương không dám mở miệng bảo rằng mình yêu chị, cô sợ mình không lo được cho chị, cô sợ, rất sợ vì áp lực xã hội mà đánh mất chị. Thay vì như vậy, cô nghĩ những hành động ở Đà Lạt có thể cho chị thấy rằng cô có tình cảm với chị, hi vọng chị hiểu và đợi một ngày cô có đủ khả năng nắm lấy tay chị mà tuyên bố rằng chị là người cô yêu.
Cô chỉ hi vọng chị đợi mình...
Hai người sống với nhau bình thường như lúc trước, mỗi người một phòng không ai làm phiền ai, cho đến một ngày cô biết được chị đến tìm chị Vân...
Hôm đó Dung quả thật không muốn đến tìm Vân chút nào, nhưng nước giếng không động đến nước sông không có nghĩa nước sông không chạm đến nước giếng, cô ấy tự động nhắn tin đến bảo nàng đến. Dung còn không biết là Hương đã xin nghỉ rồi, cũng không biết người ta đang bày thứ gì ra trước mặt mình.
Vì Hương xin nghỉ sau chuyến đi, cho nên Vân đoán hai người đã có vấn đề gì với nhau rồi, để xác nhận, Vân vời Dung đến một phen.
Dung chạy chiếc xe Vespa kiểu cũ của mình tới, Vân hừ thầm trong miệng khi thấy người kia thong dong đến vậy, cô không biết rốt cuộc người này thanh cao như vậy thật sự hay giả vờ, chỉ cảm thấy người này không phải như vậy, mà cũng làm gì có ai như vậy.
Trong thời đại này làm gì có ai không chú ý đến thời thế, đến tiền bạc, nhan sắc, trai gái, tại sao Dung lại cố tình bày ra cho mình bộ dáng như thánh nữ thế kia... Rõ ràng là chị ấy yêu Hương đến chết đi sống lại, vậy mà vẫn có thể nhịn được sự ghen tuông khi Hương ở với người đàn bà khác. Là thánh nữ, hay là một kẻ giả vờ, nếu Dung là một kẻ giả vờ thì ắt hẳn vai diễn viên chính xuất sắc nhất phải thuộc về chị ấy, diễn giỏi đến thế là cùng.
"Cô kêu tôi đến làm gì?"
Bạn bè bên cạnh Vân rất nhiều, vậy mà chị ấy cũng không có vẻ sợ sệt gì mà ngồi xuống. Vân đưa ly rượu lên ngang môi của mình, mỉm cười: "Ngủ với nhau rồi?"
Lúc này Dung mới để lộ ra một chút kích động, nhưng nàng rất nhanh che giấu đi, không cho ai thấy được điểm yếu của mình: "Có liên quan đến cô?"
Nghe được một câu này, Vân biết chắc chắn là hai người đã ngủ với nhau rồi. Bản tính đố kị của Vân lại trỗi dậy, em ấy dám từ chối cô chỉ vì một người nhàm chán đến vậy thôi sao? Thật sự là không có chút gu nào tốt.
"Dùng lại đồ của tôi tốt không? Chị biết không... Hương dùng lưỡi rất giỏi, là tôi dạy đó..."
"Nếu cô gọi tôi đến đây chỉ để bôi đen Hương thì tôi nghĩ cô uổng công rồi, Hương của tôi, tôi rõ."
"Cũng khá tự tin..." Vân cười còn to hơn.
Vân lấy miếng trái cây chấm vào thứ gì đó trăng trắng trên bàn rồi đưa qua cho Dung, đùa cợt bảo: "Ăn đi, mời cô."
Dung biết đó không phải là muối, bọn người của Vân đều có vẻ đang chơi thứ gì đó rồi, không còn hoàn toàn tỉnh táo nữa. Vậy nên nàng nhất định không ăn, và nàng cũng cảm thấy nếu để Vân ở bên cạnh Hương sẽ dạy hư cho Hương mất.
"Ăn đi, đừng để tôi ép." Vân đem cây tăm đính trái cây đưa qua cho Dung, Dung không thể nào không nhận lấy.
Vân đang ngồi bình thường bỗng nhiên lại bắt chéo chân, dáng vẻ rất nhàn nhã nhìn Dung, nụ cười đùa cợt mãi không tắt: "Tôi biết cô dự tính cái gì rồi, cô không lo cho Hương hả, ăn hết miếng đó tôi không làm phiền Hương nữa."
"Cô biết cái gì?"
"Thì biết những cái mà cô giấu... chẳng hạn như gia đình cô, chẳng hạn như thầy hiệu trưởng... chuyện mà cả thế giới này biết chỉ có Hương không biết..."
Dung im lặng không nói nhưng Vân biết trong của chị ấy không hề dễ chịu, có chút gì đó như vỡ ra, muốn bùng nổ nhưng lại ráng kiềm chế lại. Nét cười trên mặt Vân vẫn không tắt đi, càng lúc cười càng đậm, hệt như nụ cười đó có thể đem Dung ra vạch trần, có thể chế giễu Dung là một kẻ hèn nhát không dám đối diện với thực tại.
"Ăn đi, cô sợ cái gì hả?"
Dung run run cầm miếng trái cây trong tay mình: "Tôi cũng chơi thuốc giống cô thì cô có ích lợi gì?"
"Không có ích lợi gì, vui thôi."
"Nếu tôi ăn thì sao?"
Vân hừ lạnh: "Cô ăn thì tôi vui thôi, chứ muốn sao? Cho cô chơi thuốc miễn phí cô còn nói nhiều, biết mấy đứa nhỏ phải trả bao nhiêu tiền không?"
"Tại sao tôi phải nghe lời cô?" Dung ném miếng trái cây trên tay xuống, phủi phủi một ít bột dính trên váy của mình rồi đứng lên. Nàng chưa đi ra được tới cửa đã nghe giọng của Vân nói với theo: "Vậy thì cho Hương ăn, rồi ném nó cho thằng nào đó chơi, xong rồi Hương tự động nghe lời tôi thôi, con bé sẽ nghiện mà..."
"Hương đủ tỉnh táo để không làm vậy!"
Vân cười còn lớn hơn, tiếng cười hầu như là để trêu Dung: "Ủa, cô tưởng cho con bé tự nguyện hả? Ép nó ăn giống như hôm nay ép cô vậy nè."
Dung vẫn cứng đầu không ăn cho nên Vân kêu mấy đứa nhỏ ép nàng phải đứng yên há miệng ra, cho một ít bột trắng vào trong miệng nàng. Dung vùng vẫy tránh thoát, một mạch chạy ra đường lớn, thậm chí chiếc xe gắn bó với nàng bao nhiêu năm cũng bị nàng bỏ lại.
Cảm giác gặp quỷ dữ, đây là lần đầu tiên Dung gặp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.