Edit: SCR0811
Sáu giờ tối, Ngụy Ký có mặt đúng giờ ở phòng khám thú y, trên người vẫn mặc đồng phục, hẳn là vừa chạy từ trường đến.
"Cậu không cần tự học buổi tối sao?" Thấy bộ đồng phục trên người cậu ta, Mễ Uyển mới nhớ cậu ta là học sinh cấp ba. Theo cô biết, cấp ba là một giai đoạn cực kỳ quan trọng của đời người.
"Em xin nghỉ." Ngụy Ký trả lời.
"Không làm ảnh hưởng đến việc học của cậu chứ?" Mễ Uyển lại hỏi.60
"Không đâu, thành tích của em khá tốt, trốn mấy tiết không có ảnh hưởng gì đâu." Ngụy Ký khoe khoang, rồi lại mỉm cười xấu hổ.
Mễ Uyển gật đầu, không hỏi thêm nữa, mở ngăn kéo lấy tờ danh sách truy nã ra, đong đưa trước mặt họ: "Các cậu muốn bắt tên nào trước?"
"Chị quyết định đi." Hướng Chân xác định rất rõ vai trò của mình trong hành động bắt yêu lần này, cậu chỉ cần chờ Mễ Uyển bắt được mục tiêu, chụp ảnh chứng minh rồi cầm về Hiệp hội đổi tiền và điểm cộng là được. Mễ Uyển muốn bắt con nào trước đều không ảnh hưởng gì tới cậu.
"Chị Mễ muốn bắt con nào trước cũng được, em chỉ tới học hỏi thôi." Ngụy Ký mìm cười tỏ vẻ mình không có ý kiến.
"Vậy..." Ánh mắt Mễ Uyển lướt qua từng cái tên trên lệnh truy nã, sau đó nói: "Các cậu có đem theo phù trắng không?"
"Không." Hướng Chân lắc đầu, phù trắng là dùng để luyện tập, cậu toàn để ở nhà với phòng ký túc, lúc đi bắt yêu chỉ đem những lá phù đã vẽ sẵn, không hề đem theo phù trắng.
"Em có đem." Ngụy Ký đứng cạnh giơ tay: "Lúc đi học em thường tập vẽ phù, trong cặp lúc nào cũng có rất nhiều phù trắng, chị Mễ muốn vẽ phù sao?"
"Ừ." Mễ Uyển gật đầu.
"Em có, cả bút và chu sa để vẽ phù em cũng có." Vừa nói Ngụy Ký vừa lục lọi cặp sách của mình, moi ra từng thứ.
Đầu tiên là một xấp bài thi, Mễ Uyển liếc xem, môn nào thì không biết nhưng con điểm một trăm đỏ chót kia đủ khiến mí mắt cô giật giật.
Thiệt hả, thế này mà thành tích khá tốt gì chứ, thằng nhóc này rõ ràng là học bá.
"Chị Mễ, đây này." Cuối cùng Ngụy Ký cũng moi được cái hộp gỗ màu đỏ từ giữa đống bài thi, cầm bằng hai tay đưa tới cho Mễ Uyển.
Mễ Uyển giương mắt nhìn lên, phía trên hộp gỗ có một hàng chữ khải màu đen: Bộ dụng cụ luyện tập vẽ phù của Huyền Vụ Sơn.
Bộ dụng cụ của Huyền Vụ Sơn sao, chỉ mấy chữ thôi cũng đủ khiến Mễ Uyển nảy sinh cảm giác thân thiết, cô giơ tay đón lấy, mở ra, để lộ những thứ bên trong. Phía trong hộp gỗ được sắp xếp rất đơn giản, chỉ có ba loại đồ vật, một chồng phù màu vàng, một cây bút vẽ phù đã qua sử dụng và một hộp chu sa màu đỏ tươi.
"Chị Mễ, chị muốn vẽ loại nào?" Ngụy Ký tò mò hỏi.
"Tôi định bắt tên Dơi yêu cấp bảy trước, khả năng tấn công tinh thần của hắn có hơi nguy hiểm nên phải chuẩn bị sẵn hai lá phù Thanh Tâm." Mễ Uyển giải thích.
Mắt Ngụy Ký sáng lên: "Không phải tác dụng của phù Thanh Tâm là để ngừa thôi miên hay sao? Nó còn cản được đòn tấn công tinh thần?" Đòn tấn công bằng sóng âm của Dơi yêu được chia thành hai cấp độ, tu vi dưới cấp năm, sóng âm chỉ có tác dụng thôi miên, có thể cản được bằng phù Thanh Tâm, nhưng Dơi yêu trên cấp năm, sóng âm không chỉ có thể tấn công thẳng vào não bộ, tạo ra thương tổn về mặt tâm thần mà phù Thanh Tâm cũng không còn hiệu nghiệm.
"Đòn tấn công tinh thần chỉ là phiên bản nâng cấp của thôi miên thôi, phù Thanh Tâm đương nhiên có tác dụng, chỉ do tu vi của hai cậu không đủ, tôi sẽ vẽ thêm một lớp phòng thủ." Mễ Uyển nói.
"Vẽ hai loại phù trên cùng một tấm có làm giảm hiệu quả mỗi loại không?" Ngụy Ký hệt như một cậu học sinh hiếu học, không ngừng đặt câu hỏi.
"Đương nhiên là không, chỉ cần lúc vẽ cậu thiết kế đường đi của hai loại không xung đột với nhau là được, thậm chí, nếu thiết kế tốt, tụi nó còn có thể hỗ trợ lẫn nhau." Nói tới đây, Mễ Uyển bỗng sững người, quay đầu hỏi: "Sao vậy, cậu không biết vẽ phù chú kết hợp hả?"
Ngụy Ký xấu hổ gãi đầu: "Biết thì có biết, nhưng lúc vẽ hai loại cùng lúc, hiệu quả sẽ giảm đi đáng kể, thà dùng từng cái còn hơn."
"Vậy sao." Mễ Uyển ngẫm nghĩ, chợt hỏi: "Cậu có muốn học không?"
Ngụy Ký ngẩn ra, sau đó cả khuôn mặt sáng bừng lên: "Nhưng... được hả?" Mục đích ban đầu của cậu là theo Mễ Uyển tới bắt yêu, đâu phải tới học vẽ phù.
"Tôi chỉ vẽ hai lần, có học được hay không phải xem khả năng của cậu." Nói xong, Mễ Uyển lấy ra một lá phù trắng, chuẩn bị vẽ.
"Khoan, chờ một chút, để em chuẩn bị." Ngụy Ký gấp gáp hô hoán, sau đó chui đầu vào cặp tiếp tục lục lọi, lấy ra mấy cây viết với quyển sổ. Bút vẽ phù chỉ có một cây, cậu đành phải dùng bút bi vẽ tạm trước. Lục lọi xong, cậu nhìn sang Hướng Chân, đưa một cây bút sang, hỏi: "Anh có cần không?"
Hướng Chân sửng sốt, trong phút chốc không biết có nên nhận hay không. Nói thật thì cậu cũng rất muốn học vẽ phù, nhưng cậu biết lần này Mễ Uyển cố tình dạy cho Ngụy Ký, cậu không phải người của Huyền Vụ Sơn, cứ dày mặt học lõm như thế không tốt chút nào. Cậu đã định sẽ ra ngoài, chờ họ vẽ xong mấy lá phù rồi mới quay lại, nhưng Ngụy Ký hỏi tới lại khiến cậu do dự.
Trời ơi, muốn học quá đi, làm sao bây giờ?
"Không... không ổn lắm, đây là phù chú độc môn của Huyền Vụ Sơn mà." Hướng Chân nói lời trái lương tâm, do quá miễn cưỡng nên nét mặt cũng cực kỳ mất tự nhiên.
Mễ Uyển buồn cười, nhìn Hướng Chân nói: "Cái này không phải phù chú độc môn của Huyền Vụ Sơn, chỉ là chút kỹ xảo vẽ phù thông thường thôi."
Ý là, mình cũng có thể học?
Nhận ra được điều đó, Hướng Chân bật người nhận lấy cây bút Ngụy Ký đưa, thuận tiện nói thêm: "Cho tôi thêm tờ giấy nháp nữa."
Ngụy Ký cười cười, đưa giấy cho Hướng Chân.
Chờ họ chuẩn bị xong, Mễ Uyển mới bắt đầu vẽ phù Thanh Tâm. Tuy cô nói chỉ vẽ hai lần, có thể học được hay không phải dựa vào khả năng của họ, nhưng lúc vẽ phù vẫn cố ý vẽ thật chậm rãi. Linh lực thông qua bút thấm vào chu sa, lúc chạm vào giấy, chu sa phát ra tia sáng. Bút đi đến đâu, linh lực dao động đến đấy. Hướng Chân và Ngụy Ký đứng cạnh không ngừng ghi chép, hận không thể dùng thứ gì đó ghi lại cảnh vẽ phù của Mễ Uyển.
Đúng mà ta, không phải có thể ghi hình sao?
Vì thế, lúc Mễ Uyển vẽ tấm thứ hai, hai người không hẹn mà cùng lấy di động ra quay lại. Tiếc là, tính năng quay phim chỉ có thể quay lại nét bút của Mễ Uyển còn hướng đi của linh lực, họ phải tự mình ghi chép. Nhưng vậy cũng đã giảm bớt áp lực của việc ghi nhớ rồi, chỉ cần cố gắng nhớ kỹ hướng đi và điểm đặt linh lực là được, còn trình tự nét vẽ khi về có thể xem lại đoạn ghi hình.
Chẳng mấy chốc, lá phù thứ hai đã được vẽ xong, Mễ Uyển đưa cho mỗi người một tấm.
Hai người nói cảm ơn rồi nhận lấy không chút khách khí.
Lúc sau, Mễ Uyển lại dựa theo vật phẩm có chứa hơi thở của Dơi yêu do Hiệp hội bắt yêu cung cấp, vẽ phù tìm yêu, xác định vị trí của Dơi yêu.
"Có vẻ hơi xa?" Dựa theo phản ứng của phù tìm yêu, Mễ Uyển bất ngờ nhíu mày. Nếu biết ở xa như thế, cô đã không chọn hắn rồi. Hay đổi người khác?
Mễ Uyển còn đang do dự, Hướng Chân bỗng cầm phù tìm yêu lên.
"Để tôi thử xem." Nói xong, Hướng Chân lấy ra một món đồ, kết nối với di động, sau đó mở bản đồ trên di động, bắt đầu kiểm tra: "Dơi yêu ở thành phố kế bên, không xa lắm, chúng ta có thể đi tàu điện ngầm tới đó, mất chừng nửa giờ."
"Đây là thứ gì?" Mễ Uyển tò mò nhìn sang, thông qua phù tìm yêu cô có thể xác định được đại khái khoảng cách và phương hướng của mục tiêu, nhưng cụ thể ở thành phố nào, đi phương tiện nào để tới thì cô không biết.
"Đây là dụng cụ định vị yêu lực, sử dụng phối hợp với phù tìm yêu." Hướng Chân giải thích: "Những yêu tộc có thể xác định được vị trí thông qua phù tìm yêu, có thể kế hợp thêm dụng cụ này để định vị vị trí của đối phương trên bản đồ."
"Cái này tốt nè, có thể cho tôi một cái không?" Mễ Uyển nói thật lòng, tuy hiện giờ thuật pháp và phù chú của người bắt yêu đã yếu đi rất nhiều nhưng có thể bù đắp bằng khoa học kỹ thuật. Tỷ như dụng cụ định vị yêu lực này, có thể định vị chính xác vị trí của yêu tộc. Không như họ lúc trước, đến bản đồ cũng không có, chỉ biết mò mẫm đi theo hướng của yêu khí, nhiều lúc tìm được tới nơi, con yêu đó đã chạy mất, hành trình truy đuổi cực kỳ gian nan.
Hướng Chân định trả lời, Ngụy Ký đứng cạnh chợt lên tiếng: "Chị Mễ, cái này nhà tụi em cũng có, để lúc về em sẽ gửi qua cho chị."
"Được đó." Mễ Uyển mặt mày hớn hở.
Hướng Chân bị giành trước, ngượng ngùng im miệng, trong mắt hiện vẻ ảo não, cơ hội trả nợ ân tình tốt như thế lại bị người khác giành mất.
Xác định phương hướng xong, việc tiếp theo đơn giản hơn nhiều, ba người di chuyển tới nhà ga, mua vé, lên tàu đi tới thành phố kế bên.
Cao Thành, tại quảng trường trung tâm đang diễn ra một buổi biểu diễn cá nhân. Một người nam mắt đen tóc trắng đang nhập tâm hát trên sân khấu, tiếng hát của anh ta thu hút tất cả những người đi ngang qua quảng trường. Tiếng hát ấy có sức hút đến nỗi người nào nghe được đều bất giác tiến lại gần sân khấu, đứng bất động, vẻ mặt say mê.
Cảnh tượng thật là kỳ dị, giữa quảng trường trung tâm rộng lớn, ngàn vạn người đều yên lặng đứng nghe anh ta hát, như thể anh ta là siêu sao nổi tiếng vậy. Nhưng nếu là siêu sao thật thì sao đám người kia lại yên lặng như thế?
Lúc ba người Mễ Uyển chạy tới, đều thấy được cảnh tượng này.
"Dơi yêu đang thôi miên!" Ngụy Ký lo lắng nhìn dân chúng xung quanh đang bu lại: "Đông như thế, nếu hắn ta tấn công tinh thần thì phải làm sao đây?"
"Để tôi báo với Hiệp hội nhờ người tới giúp đỡ." Hướng Chân cũng hoảng sợ, đòn tấn công tinh thần của Dơi yêu là một trong những yêu thuật bị kiêng dè nhất trong Hiệp hội, bởi vì, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể đánh thẳng vào não bộ của một người ở khoảng cách nhất định, biến người đó thành kẻ ngốc. Tuy tới giờ Dơi yêu chưa có tiền án nhưng cũng vì nguyên nhân này mà Hiệp hội bắt yêu không có biện pháp đối phó với hắn. Cứ mỗi lần sắp bắt được hắn, hắn đều sẽ thôi miên đại một người thường, uy hiếp ép Hiệp hội bắt yêu phải thả hắn đi.
Lần này Dơi yêu thôi miên nhiều người như thế, xem ra Hiệp hội phải đau đầu rồi đây.
"Không cần." Mễ Uyển khoát tay, ngăn cản: "Hai cậu kích hoạt phù Thanh Tâm, chúng ta qua đó trước rồi tính tiếp."
Hai người liếc nhau, cuối cùng vẫn chọn cách tin tưởng Mễ Uyển, kích hoạt phù Thanh Tâm trên người. Ngay khi phù Thanh Tâm được kích hoạt, hai người đều thấy đầu óc như được thanh tẩy. Phút chốc, hai người đều biến sắc mặt, thì ra vừa nãy, cả hai người họ đều đã bị ảnh hưởng bởi đòn tấn công của Dơi yêu, chỉ do họ không nhận ra mà thôi.
Thật đáng sợ.
"Đi thôi." Mễ Uyển đi đầu, ba người len qua đám đông, tiến thẳng về phía sân khấu.
Giữa quảng trường rộng lớn với vô số người đứng yên bất động, hành động của ba người Mễ Uyển trở nên vô cùng bắt mắt, Dơi yêu trên sân khấu cũng nhận ra, hắn cong môi, đoán được lai lịch của đối phương. Lúc ba người đi tới gần sân khâu, hắn dừng hát, cười tủm tỉm nói với ba người: "Hiệp hội bắt yêu lần này hành động có vẻ nhanh đẩy, mới nửa giờ đã tới rồi?"
"Sao không hát cho hết?" Mễ Uyển đi tới trước sân khấu, ngửa đầu nói với Dơi yêu trên đài.
"Thấy tôi hát thế nào?" Dơi yêu tò mò hỏi.
"Cũng được, nghe khá hay." Mễ Uyển thật lòng khen, không nói đến tác dụng thôi miên thì giọng của gã này cũng không đến nỗi tệ.
"Thật tinh mắt." Dơi yêu vui vẻ, bỗng thấy rất thích người bắt yêu trước mắt: "Em gái, vì câu này của em, lát nữa hát xong tôi sẽ xóa bỏ thuật thôi miên của bọn họ, không để em phải khó xử."
Trước kia, mỗi lần biễu diễn xong hắn đều hiên ngang bỏ trốn, để lại cho Hiệp hội cả rừng người bị thôi miên, thích thú chờ xem trong bản tin ngày hôm sau, Hiệp hội bắt yêu phải sứt đầu mẻ trán tìm cớ gì để giải thích.
"Vậy thì tốt, cậu cứ hát tiếp đi." Mễ Uyển nghe xong cũng vui vẻ, nhiều người như thế, nếu Dơi yêu có thể tự mình xóa bỏ thuật thôi miên, cô đỡ phải phí sức.
Dơi yêu càng thêm có cảm tình với Mễ Uyển, hắn bật ngón cái lên với cô, tiếp tục ôm micro hát say sưa.
Cảnh tượng hài hòa đó ở trong mắt hai người bắt yêu còn lại chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ kỳ dị. Họ không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ mình tới đây không phải để bắt Dơi yêu mà để coi biễu diễn.
Hai người đều thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt nhau, nhưng đều im lặng, dùng phù Thanh Tâm đứng nghe Dơi yêu hát chung với Mễ Uyển. Nghe một hồi, cả hai người đều phát hiện tên này hát không tệ chút nào, còn hay hơn mấy cả khúc lưu lượng trên bảng xếp hạng nữa.
Hát xong một bài, Dơi yêu cực kỳ vui vẻ, thậm chí hắn còn cúi chào khán giả dưới đài, cất giọng nói: "Cảm ơn mọi người đã tới nghe tôi biễu diễn."
"Bốp bốp..." Từng tràng vỗ tay không ngừng vang lên, tất cả mọi người đang bị thôi miên đều vỗ tay như máy.
"Cám ơn, cám ơn." Dơi yêu chân thành cảm ơn, như thể những tiếng vỗ tay này không phải do tác dụng của thôi miên mà đến từ tận đáy lòng mỗi người.
Màn diễn 'đầy cảm động' chấm dứt, Dơi yêu thỏa mãn phất tay với Mễ Uyển: "Tôi đi đây, năm phút sau, thuật thôi miên sẽ tự hết tác dụng."
"Ừ." Mễ Uyển gật đầu, ý nói mình biết rồi.
Dơi yêu cười hì hì, đôi cánh đen sau lưng chậm rãi mở ra, hắn ngửa đầu nhìn lên không trung rồi thả người bay lên. Thế nhưng, còn chưa ra khỏi phạm vi sân khấu thì một thanh kiếm màu đen đã bay vụt tới, dừng lại trên đỉnh đầu hắn.
"Cô..." Dơi yêu rùng mình, nhìn xuống Mễ Uyển với vẻ không thể tin.
"Nể mặt cậu chịu chủ động xóa bỏ thôi miên cho mọi người, tôi có thể không gây hại cho cậu, cậu ngoan ngoãn đi theo tôi đi." Mễ Uyển ngửa đầu, cười tủm tỉm nói.
Dơi yêu cảm nhận được linh lực thuần khiết từ thanh Huyền Thiết kiếm trên đầu mỉnh, cân nhắc mức độ chênh lệch thực lực giữa hai bên, khó nén nỗi hoảng sợ: Hắn có tu vi cấp bảy nhưng hơi thở từ thanh Huyền Thiết kiếm này lại khiến hắn phát run, chẳng lẽ cô gái này là người bắt yêu cấp tám?
"Cô là ai?" Dơi yêu thất thanh hỏi.
"Mễ Uyển" Mễ Uyển cười báo tên.
"Cô là người bắt yêu đã đâm bị thương tộc trưởng tộc Hoa chỉ với một chiêu? Không phải cô cùng phe với yêu tộc tụi tôi sao?" Dơi yêu khiếp sợ nói.
"Tôi là người bắt yêu, ai cùng phe với cậu hả?" Mễ Uyển khó nén bực mình, tốt xấu gì cô cũng là người bắt yêu, sao lại cùng phe với yêu tộc?
"Cô không phải bác sĩ chữa bệnh giúp yêu tộc chúng tôi sao?" Dơi yêu hỏi.
"Tôi làm vì tiền, vì tiền." Mễ Uyển nổi giận, rành rành là gian thương, sao nói một hồi nghe cứ như người tốt hết lòng cống hiến vậy?
"Tôi cho cô tiền, thả tôi đi đi."
"Đáng tiếc, tôi bắt cậu để trồng cây, không phải để kiếm tiền." Mễ Uyển từ chối: "Cậu ngoan ngoãn hóa lại nguyên hình đi theo tôi đi, hay muốn chờ tôi đánh cậu về lại nguyên hình cậu mới chịu theo tôi."
Dơi yêu đàm phán thất bại, cắn chặt răng, nâng tay chỉ vào đám người bị thôi miên chưa tỉnh: "Cô không sợ tôi phá hủy não bộ của họ sao?"
"Cậu thứ xem?" Mễ Uyển híp mắt, lớn tiếng cổ vũ.
"Cô đừng có hối hận." Dơi yêu cắn răng, phóng ra một đòn công kích tinh thần đánh vào mấy người đang đứng gần hắn nhất. Nhưng nháy mắt ngay khi đòn công kích của hắn vừa ra, thanh huyền thiết kiếm trên đầu hắn bỗng lóe lên, hóa thành tia sáng trong suốt chặn đứng đòn tấn công của Dơi yêu, còn dội ngược trở lại.
Dơi yêu hét lên một tiếng, rơi thẳng từ giữa không trung xuống sân khấu, phát ra một tiếng 'phịch' lớn, hóa lại nguyên hình.
Mễ Uyển bước qua, xách Dơi yêu đang đầu đau như búa bổ lên rồi nâng tay triệu hồi Huyền Thiết kiếm trên không trung về. Huyền Thiết kiếm bay về lại tay Mễ Uyển, không ngừng thu nhỏ, đến khi còn cỡ chừng ngón tay mới được Mễ Uyển nhét vào ví tiền.
Biết sao giờ, đồ kim loại không qua được cổng an ninh.
Xong rồi hả? Hướng Chân và Ngụy Ký hai mặt nhìn nhau.
"Đi thôi." Mễ Uyển xoay người ra khỏi quảng trường.
Ba người rời đi không bao lâu, người ở quảng trường dần tỉnh lại, ngơ ngác nhìn nhau, tiếp đó việc ai người nấy làm.
Lúc về tới Khang thành còn chưa tới chín giờ, ba người mỗi người một ngã, tự mình về nhà.
Mễ Uyển về tới nhà thì cơn đau của Dơi yêu đã giảm, nhưng trên người đã bị Mễ Uyển đặt cấm chế, không thể sử dụng yêu lực, cũng không cách nào hóa hình, cứ như bị lột hết da, nhục không chịu được.
"Cô muốn làm gì tôi?" Dơi yêu căm giận hỏi.
"Tôi đã nói rồi mà, muốn đưa cậu đi trồng cây." Vừa nói, Mễ Uyển vừa gửi tin cho Phàn Thần.
Mễ Uyển: Hôm nay anh có về nhà không? Nếu về thì qua phòng tôi một chuyến.
Gần đây cô mới ý thức được một chuyện, Phàn Thần vốn là yêu, còn cô là người. Phàn Thần chỉ cần dùng suy nghĩ đã có thể thuấn di đến phòng mình, vậy sao mỗi lần có việc muốn tìm anh ta, mình đều phải cực khổ trèo tường? Chắc chắn là do lúc vừa tỉnh lại, tối nào cũng trèo tường ra ngoài hóng gió, hình thành một thói quen không tốt. Thói quen này, về sau phải sửa.
Phàn Thần đang lái xe về nhà, nhìn thấy tin nhắn, hoảng loạn thiếu chút tông ngã thùng rác ven đường. Tuy Phàn Thần là yêu nhưng trừ những lúc đặc biệt, anh đều nghiêm khắc tuân thủ theo những thói quen của một người bình thường. Nếu không, hễ ra cửa lại sử dụng yêu lực, thể nào cũng bị hàng xóm chung quanh để ý.
Anh nhìn chằm chằm tin nhắn với sắc mặt quái dị, hồi lâu mới đáp lại một câu: Có chuyện gì?
Mễ Uyển: Tôi vừa bắt được một nhân công, mai anh đem lên công ty đưa cho Toàn Tuấn Tài dùm tôi, gửi hắn đi trồng cây.
Ra là thế.
Phàn Thần thở hắt ra một hơi, đáp lại một chữ 'được' rồi mới khởi động xe, tiếp tục về nhà.
Bên kia, Mễ Uyển gửi tin xong, không để ý tới Dơi yêu nữa, cầm theo đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Chừng mười lăm phút sau, bỗng có một luồng yêu lực dao động trong phòng ngủ của Mễ Uyển, Dơi yêu nằm gục trên bàn giả chết lập tức kích động, ngẩng phắt đầu dậy. Sau khi thấy rõ được người xuất hiện trong phòng là ai, hắn khiếp sự trừng to mắt, hét toáng lên: "Yêu vương đại nhân."
Thân là một đại yêu cấp bảy, từ rất lâu về trước, hắn đã từng một lần được diện kiến Phàn Thần lúc đi theo tộc trưởng trong tộc.
"Cậu biết tôi?" Phàn Thần vào phòng, không thấy Mễ Uyển đâu, còn đang thắc mắc thì nghe có người gọi mình, lúc này mới phát hiện sự có mặt của Dơi yêu.
"Hơn hai trăm năm trước, tôi từng cùng tộc trưởng gặp qua ngài một lần." Dơi yêu cung kính nói.
"À" Phàn Thần gật đầu, hỏi: "Cậu phạm vào tội gì mà bị Uyển Uyển bắt?"
"Tôi... tiểu yêu thường ca hát giữa đám đông vào những lúc rãnh rỗi." Dơi yêu trả lời xong mới dấy lên nghi vấn, Uyển Uyển, gọi người bắt yêu đã bắt mình sao? Hắn nhớ tên của cô ta là Mễ Uyển.
"Tộc yêu các cậu, trong tiếng hát đã có sẵn sóng thôi miên, không thích hợp với việc ca hát." Phàn Thần nhíu mày. Nói chuyện bình thường thì không sao, nhưng một khi ca hát, từ trong giai điệu sẽ phát ra sóng thôi miên, ngay cả Dơi yêu cũng không có cách nào kiểm soát được.
"Tiểu yêu... tiểu yêu biết sai rồi." Lúc trước khi Yêu vương triệu tập cuộc họp với các đại tộc trưởng, dự định ký kết hiệp nghị với Hiệp hội bắt yêu, Dơi yêu cũng biết rõ nội tình. Hắn biết Yêu vương cực lực thúc đẩy hiệp nghị hòa bình, vậy nên nhiều năm qua, tuy hắn thường dùng sóng âm thôi miên con người nhưng chưa từng giết người. Hắn biết rõ, gây ra mấy vụ lùm xùm, có thể người bắt yêu không làm gì được hắn, nhưng nếu dám gây ra chuyện lớn, chưa biết chừng Yêu vương sẽ tự ra mặt xử lý hắn.
"Nếu đã bị tóm, vậy ngoan ngoãn đi trồng cây đi." Phàn Thần gật đầu nói.
Ngoan ngoãn đi trồng cây? Dơi yêu giật mình, sao giọng điệu của Yêu vương đại nhân lại quen thế này? À, là giống như đúc với vị bắt yêu Mễ Uyển vừa nãy.
Mễ Uyển tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm. Cô mặc áo ngủ, vừa lau tóc vừa đi về phía Phàn Thần. Lúc tới đây Phàn Thần không hề che giấu yêu lực, vậy nên từ lúc còn trong phòng tắm cô đã cảm nhận được, chỉ là lúc đó cô đang gội đầu, chưa thể ra ngay được.
"Phàn Thần, anh đến rồi." Mễ Uyển buông khăn, mái tóc dài chảy xuống từ đỉnh đầu, đọng lại trên vai. Theo từng bước chân của cô, mùi thơm thoang thoảng từ sữa tắm và dầu gội tỏa ra, lượn lờ trong không khí khiến Phàn Thần choáng chợp, bỗng có cảm giác không chốn dung thân.
"Em... em vừa tắm xong hả?" Phàn Thần cứng đờ cả người.
"Ừ." Mễ Uyển gật đầu: "Anh thấy Dơi yêu chưa? Ngay trên bàn đó."
"Thấy rồi, tôi... tôi đem đi ngay, ngủ ngon." Phàn Thần gấp gáp xoay người, chộp vội Dơi yêu trên bàn, thoáng chốc đã biến mất trước mặt Mễ Uyển.
"..." Mễ Uyển còn định nói thêm gì đó nhưng đã không thấy người đâu.
Mẫu truyện nhỏ:
Sau khi bị Yêu vương bắt về nhà mình, Dơi yêu phát hiện yêu lực của Yêu vương đại nhân không ngừng dao động.
Dơi yêu: Đại nhân, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn đi trồng cây, không bao giờ... ra ngoài ca hát nữa, ngài mau thu yêu lực lại đi.
Phàn Thần ngẩn ra, quay đầu nhìn hướng cửa sổ, quả nhiên, hoa lại nở rợp sân.