Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Chương 96: Dưỡng thương




Edit: SCR0811
Lần này, Phàn Thần bị ảnh hưởng không nhỏ, sau khi gặp Mễ Uyển, anh cần vào sâu trong công viên Vạn Vật để dưỡng thương một thời gian. Tuy lần này thiên nhiên không bồi đáp lại cho anh, nhưng anh là Kiến Mộc, khả năng chữa lành cực cao, ít nhiều có thể giúp anh khôi phục phần nào.
"Em đi với anh." Mễ Uyển nắm chặt Phàn Thần, nhất quyết không buông.
"Anh đi dưỡng thương, sẽ hóa lại thành cây để quang hợp, em đi theo sẽ chán lắm." Toàn bộ quá trình dưỡng thương, anh không thể giữ được hình người, Mễ Uyển có đi theo cũng chỉ có thể ngồi hóng mát dưới tán cây.
"Vừa hay em còn chưa được thấy bản thể của anh." Mễ Uyển lại càng không buông tay.
"Kỳ thật cũng giống với cây cối bình thường thôi." Phàn Thần nói.
"Em mặc kệ, dù sao em cũng chưa thấy." Mễ Uyển quệt miệng: "Hơn nữa, có bạn gái nào lúc bạn trai bị thương cần tĩnh dưỡng lại không ở cạnh chăm sóc đâu."
"Em có đi cũng chỉ có thể ngồi hóng mát dưới tán cây." Phàn Thần thở dài.
"Hóng mát thì hóng mát, dù sao bóng cây che mát cho em cũng là anh." Chỉ cần tưởng tượng liền thấy chuyện hóng mát nhàm chán bỗng trở nên thật lãng mạn.
"Đi thôi." Phàn Thần không lay chuyển được, đành phải đồng ý: "Đem theo di động, lúc chán có thể giết thời gian."
"Ừ, để em báo với chú Diệp một tiếng." Lần này cô đi tới mấy ngày, giá nào cũng phải thông báo cho chú Diệp biết.
Mấy phút sau, Mễ Uyển hớn hở chạy về, xách theo va li, vừa luôn tay sắp xếp đồ đạc, vừa nói với Phàn Thần: "Anh ra ngoài chờ em một lúc, em xếp vài bộ quần áo rồi ra ngay."
Diệp quản gia không biết Phàn Thần đang ở ngay trong phòng, tốt nhất cô nên ra ngoài từ cổng chính, nếu không, thấy cô đột nhiên biến mất, Diệp quản gia sẽ báo cảnh sát mất.
"Diệp quản gia không hỏi gì sao?" Phàn Thần ngạc nhiên hỏi.
Tuy chủ nhà muốn đi, một quản gia không thể có ý kiến gì, nhưng thân phận của Diệp quản gia đặc biệt, ông chăm sóc Mễ Uyển từ nhỏ, cũng được tính là nửa người cha. Thời điểm này lại tương đối nhạy cảm, lẽ ra ông không nên cho Mễ Uyển chạy lung tung mới đúng. Dù không kịch liệt ngăn cấm thì ít nhất cũng phải khuyên bảo một phen.
"Vốn dĩ chú không đồng ý, nhưng em nói em đi với anh, chú ấy liền cho phép." Mễ Uyển nói giọng đắc ý: "Nhưng lát nữa chú ấy phải tiễn em ra cổng, tận tay giao em cho anh mới an tâm."
Phàn Thần cười bất đắc dĩ, nói: "Anh đi chuẩn bị một chút."
Nói xong, Phàn Thần liền nhảy khỏi cửa sổ, về lại sân nhà mình, mở ga-ra, lái xe của mình ra.
Năm phút sau, Mễ Uyển kéo vali đi theo Diệp quản gia ra cổng. Lúc nhìn thấy Phàn Thần, khuôn mặt trông còn khá trẻ nhưng vẫn có chút nếp nhăn của Diệp quản gia cười tươi như hoa cúc.
"Cậu Phàn, phiền cậu chăm sóc cô chủ nhà tôi rồi." Diệp quản gia nhờ vả.
"Không phiền đâu." Phàn Thần cười cười, giơ tay định đón lấy vali trong tay Mễ Uyển, nhưng Mễ Uyển lại né đi, tự mình đi tới cạnh xe, mở cửa sau, ném thẳng vali vào đó. Động tác thô bạo không có chút khí chất nào của một tiểu thư danh viện.
Diệp quản gia nheo mắt, từ hoa cúc biến thành cười gượng.
Cô chủ, cô vẫn là gái chưa xuất giá, không cần bại lộ bản tính sớm vậy đâu. Hơn nữa, đàn ông xách hành lý dùm phụ nữ là hành động thể hiện sự ga-lăng, sao cô lại từ chối cơ chứ? Làm thế chẳng phải hai bên đều sẽ xấu hổ hay sao?
May mà Phàn Thần không xấu hổ, anh cười cười, gật đầu chào Diệp quản gia rồi xoay người đuổi theo, giành mở cửa ghế phụ trước khi Mễ Uyển kịp tự mình lên xe.
Diệp quản gia nhìn chiếc xe lăn bánh ngày càng xa, tâm tình cực tốt. Suốt khoảng thời gian dài, cuối cùng có được một chuyện vui.
"Diệp quản gia rất quan tâm em." Trên xe, Phàn Thần bỗng nói.
"Đúng đó, từ sau khi tỉnh lại, chú ấy vẫn luôn quan tâm em." Mễ Uyển gật đầu nói: "Tuy lúc đầu rất hung dữ, còn dọa không cho em đi đâu, nhưng em muốn gì chú ấy đều lặng lẽ chuẩn bị chu đáo cho em. Hơn nữa, mỗi khi chú ấy lén gọi điện thoại về nhà họ Mễ đều tìm cách nói tốt cho em."
"Em chuồn ra ngoài cũng không hẳn chỉ vì đồ ăn. Lúc đó vừa tỉnh lại, sau khi ngủ suốt năm trăm năm, em cực kỳ tò mò với thế giới chung quanh, đồ ăn chỉ là cái cớ để em ra ngoài dò la thôi. Với lại, nếu em không trèo tường ra ngoài thì đã không gặp được anh." Mễ Uyển nói.
"Chưa chắc đâu." Phàn Thần cười nói: "Em quên rồi sao, trong cơ thể của em còn có Càn Khôn Đằng, lúc hồn lìa khỏi xác vẫn sẽ tự động bay đến cạnh anh."
"Ờ há, lâu rồi linh lực không bị cạn, em xém quên mất chuyện Càn Khôn Đằng." Mễ Uyển bỗng tò mò: "Anh nói xem nếu trước đó chúng ta không gặp mặt thì lúc em bị xuất hồn bay tới cạnh anh, anh có thả em về không?"
"Chắc là không." Phàn Thần tự hỏi một lát rồi trả lời.
"Thế anh sẽ làm gì?" Mễ Uyển hiếu kỳ hỏi.
"Trên người em có sức mạnh của anh, đương nhiên là phải thu về rồi." Phàn Thần nói vẻ hiển nhiên.
Sức mạnh của Càn Khôn Đằng đã dung hợp vào hồn phách của cô, nếu dùng bạo lực để thu hồi tất sẽ tổn hại đến hồn phách của cô. Mễ Uyển không cảm thấy Phàn Thần làm thế có gì không đúng đúng, giả thiết đặt ra là hai người không biết nhau, Phàn Thần muốn thu lại sức mạnh của mình cũng là điều hiển nhiên thôi. Nhưng nghĩ tới đó, cô bỗng thấy may mắn: "May mà trước đó em có trèo tường."
Phàn Thần vùa nhìn sắc mặt Mễ Uyển liền đoán được trong đầu cô đang nghĩ cái gì, anh cười cười, cất giọng: "Thật ra, anh hy vọng em không trèo tường."
"Hả?!" Mễ Uyển ngẩn ra. Là sao? Nếu mình không trèo tường, Phàn Thần sẽ không biết mình có thể chữa bệnh cho yêu tộc, sẽ không để ý tới mình, lại càng không thích mình.
"Khi không lại bỏ mất một cơ hội song tu." Phàn Thần thở dài, trên mặt là vẻ tiếc nuối vô hạn.
"Anh..." Mặt Mễ Uyển đỏ lên. Cô biết Phàn Thần chỉ đang cố tình chọc cô. Với tính cách của Phàn Thần, không thể có chuyện vừa gặp mặt đã cùng một người không quen không biết vân vân và mây mây.
"Chuyện... chuyện này thì có gì mà tiếc nuối, anh phải thấy may mắn mới đúng." Mễ Uyển chỉ đỏ mặt một chốc liền tìm đường phản bác.
Phàn Thần ngạc nhiên liếc sang Mễ Uyển: "Vì sao?"
"Anh nghĩ xem, nếu lúc đó chúng ta abcxyz, cùng lắm cũng chỉ là tình một đêm, nhưng giờ thì khác." Mễ Uyển cố gắng khiến cho mình trông thật tự nhiên. Giờ đã là thế kỷ 21, nam nữ ân ái cũng bình thường như chuyện ăn cơm uống nước, với lại, họ còn là người yêu cơ mà.
"Sao lại khác?" Phàn Thần híp mắt, quyết hỏi đến cùng.
"Khụ..." Mễ Uyển ho nhẹ một tiếng, gắng nói cho bằng hết: "Chúng ta có thể có rất nhiều tình một đêm."
Tuy ngoài miệng Mễ Uyển nói rất hiên ngang, nhưng hai tay lại bấu đến sắp rách dây an toàn. Phàn Thần không vạch trần, nhưng nét cười nơi khóe miệng lại không cách nào che đi được, cứ duy trì như thế suốt cả đường đi.
Lúc xe tới công viên Vạn Vật, Toàn Tuấn Tài đã chờ sẵn ở cửa. Anh thấy nét cười nơi khóe miệng của đại nhân nhà mình, hai mắt khẽ chớp, nhìn sang phía ghế phụ.
Quả nhiên, ngay sau đó, Mễ Uyển liền đẩy cửa xuống xe.
"Trợ lý Toàn." Mễ Uyển thấy Toàn Tuấn Tài, mặt hơi sượng nhưng vẫn cố chào thật hào phóng. Cô biết, lúc này chắc chắn Toàn Tuấn Tài không tài nào thích cô được, cô cũng không hy vọng xa vời anh ta có thể đối xử với mình như trước. Nhưng không sao, người cô quan tâm trước sau chỉ có mình Phàn Thần thôi.
"Mễ đại sư, cô theo đại nhân tới chữa thương à?" Ngoài dự đoán của Mễ Uyển, thái độ Toàn Tuấn Tài dành cho cô vẫn nhiệt tình như cũ, như thể giọng điệu lạnh nhạt trong điện thoại lúc trước không phải của anh ta.
"Ừ" Mễ Uyển sững sờ gật đầu.
"Tôi sẽ cho người chuẩn bị bữa ăn cho cô." Toàn Tuấn Tài cười nói.
"Cảm ơn."
"Mễ đại sư cần chi phải khách khí như vậy? Cô là yêu vương phu nhân tương lai mà." Lần đầu tiên Toàn Tuấn Tài xưng Mễ Uyển là yêu vương phu nhân trước mặt cô.
"Tụi tôi còn chưa kết hôn mà." Mễ Uyển ngẩn ra, trả lời theo phản xạ có điều kiện.
Phàn Thần đang định chặn họng Toàn Tuấn Tài gọi bậy, nghe Mễ Uyển trả lời xong liền không nhịn được, cười khẽ ra tiếng, tiếp đó, cười khẽ biến thành cười to, không chút nể nang. Toàn Tuấn Tài cũng không nhịn được, bật cười theo.
Mễ Uyển sững sờ giây lát mới kịp phản ứng câu trả lời vừa nãy của mình chẳng khác nào lời cầu hôn.
"Khụ... được rồi, chúng ta vào thôi." Phàn Thần sợ da mặt Mễ Uyển sẽ rách, vội nói lảng sang chuyện khác.
Toàn Tuấn Tài thu lại ý cười, đi trước dẫn đường: "Để tiện cho đại nhân chữa thương, chúng tôi sẽ cho đóng cửa công viên, một tuần tới công viên sẽ không đón khách, cũng không để người thường đến gần khu này."
"Cũng tốt." Trước kia khi dưỡng thương anh không cần đóng cửa công viên, nhưng lần này không có sự hồi báo của thiên nhiên, Phàn Thần không chắc quá trình dưỡng thương có ảnh hưởng gì đến cây cối trong công viên không.
Toàn Tuấn Tài không theo hai người đi sâu vào công viên, thực tế, sau khi vào tới khu tham quan anh liền chủ động dừng bước.
Phàn Thần nắm tay Mễ Uyển, đi băng băng qua khu rừng chằn chịt như mê cung, tới một bãi cỏ trống trải. Bãi cỏ to chừng sân bóng, không có cây cối che phủ, ánh nắng trải dài khắp nơi, là địa điểm lý tưởng để tắm nắng.
"Tới rồi à?" Mễ Uyển hỏi.
"Ừ" Phàn Thần gật đầu. Đây là trung tâm của công viên Vạn Vật, là nơi đón nhiều ánh mặt trời nhất. Thêm nữa, không có sự cho phép của anh, người ngoài không thể đến đây.
"Vậy anh mau hóa hình đi." Mễ Uyển thúc giục. Cô muốn thấy hình dạng của Kiến Mộc.
Phàn Thần cúi đầu, nhìn bộ dạng hưng phấn, chờ mong của cô gái, cười đầy yêu chiều, nhưng anh không vội hóa hình mà cúi người nói đầy ám chỉ: "Lần này anh hóa hình, sẽ phải giữ nguyên hình cây trong vòng một tuần."
Mễ Uyển nhìn gương mặt đang dán sát vào mặt mình, nội tâm hơi rục rịch nhưng thoáng chốc, cô liền đánh tan tà niệm trong đầu, vội lùi về sau: "Không được, anh còn phải dưỡng thương, không thể lại lãng phí thêm yêu lực để làm cây cối nở hoa. Túng dục quá độ không tốt đâu."
"Túng dục quá độ? Từ này không được dùng như thế." Vừa nói, Phàn Thần vừa dựa sát vào, sau đó, không đợi Mễ Uyển kịp phản ứng, liền hôn lên.
Phút chốc, yêu lực ồ ạt tuôn ra từ người Phàn Thần, hoa tươi nở rộ khắp chốn, lan tới cả khu rừng xung quanh. Sau đó, Mễ Uyển cảm giác hai chân mình như rời khỏi mặt đất, càng lúc càng cao, sau cùng là ngồi trên một nhánh cây to thiệt to.
Mễ Uyển ngửa đầu nhìn tán cây khổng lồ che lấp cả mặt trời, kinh ngạc mở to mắt.
"Phàn Thần, anh là cái cây đẹp nhất em từng thấy." Mễ Uyển cất giọng thán phục.
"Cây cũng có đẹp với không đẹp?" Phàn Thần cười khẽ, giọng nói xuyên qua từng kẽ lá truyền vào tai Mễ Uyển, nhưng là âm hưởng tuyệt vời nhất.
"Dù sao thì em cũng thấy rất đẹp, hơn cả những cây biết ra hoa nữa." Mễ Uyển cố chấp nói.
"Cảm ơn." Phàn Thần vui sướng nhận lời ngợi khen của bạn gái.
"Đúng rồi, anh có thể nở hoa không?" Mễ Uyển bất chợt hỏi.
"..." Phàn Thần trầm ngâm một lát rồi trầm giọng hỏi: "Uyển Uyển, em cố ý à?"
"Hả?"
"Chọc anh vào lúc này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.