Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Chương 97: Ước Hẹn Trăm Năm




Edit: SCR0811
Có vẻ, sau cơn mưa trời lại sáng, mỗi lần đại nạn qua đi, thế giới lại được nghênh đón bầu không khí trong lành, như lời ngợi khen thiên nhiên dành tặng cho sự tỉnh ngộ của con người, lại như điềm lành kết tinh từ niềm hy vọng của mọi người. Từ sau khi Phàn Thần trờ về, suốt mấy ngày đều là trời trong nắng ấm, thời tiết như quay lại lúc chớm xuân.
Mễ Uyển ngồi im dưới tán cây, đang chăm chú viết cái gì đó. Trên đầu cô là cành lá rậm rạp, thỉnh thoảng lại có tia nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống như muốn thu hút sự chú ý của cô.
"Này này, đã nói đừng để ánh mặt trời chiếu vào máy tính của em rồi mà, em không đọc được chữ." Lần thứ ba bị tia nắng chiếu vào laptop, Mễ Uyển bất mãn vỗ nhẹ lên thân cây đại thụ phía sau.
Đáp lời cô, mấy cành lá phía sau khẽ lay động, che chắn cho cô kỹ hơn.
"Em đã viết suốt hai giờ rồi, đứng dậy vận động tí đi." Giọng của Phàn Thần vang lên.
"Em sắp xong rồi, để xong hẵng nói." Mễ Uyển không ngẩng đầu lên, mười ngón tay tiếp tục lướt trên bàn phím.
"Máy tính của em trâu vậy sao? Xài liên tục lâu vậy rồi mà vẫn chưa hết pin?" Phàn Thần hiếu kỳ hỏi.
"Trong túi em có sạc dự phòng."
"Không phải sạc dự phòng chỉ dùng cho điện thoại thôi sao?"
"Loại của em có thể xài cho máy tính, còn dùng năng lượng mặt trời nữa. Không biết trợ lý Toàn tìm được ở đâu, dùng tốt lắm." Để Mễ Uyển không thấy chán, Toàn Tuấn Tài không chỉ giao cơm đúng giờ, ngày 3 bữa mà còn chuẩn bị sẵn cả sạc dự phòng.
Con Cáo chết tiệt đó, chuẩn bị kỹ thế làm gì? Phàn Thần tức giận run run mấy tán lá.
"Anh chán lắm hả? Chờ em mười phút thôi, mười phút nữa em làm xong sẽ nói chuyện với anh." Mễ Uyển liếc nhìn mấy cái lá đang đung đưa trên đầu.
"Ừ" Phàn Thần vừa lòng, an tĩnh lại, mấy cành lá vươn dài ra, tiếp tục quang hợp.
Lần thứ một trăm lẻ tám có gió thổi tới, cuối cùng Mễ Uyển cũng hoàn thành nốt công việc. Cô đứng dậy vươn vai, vặn eo. Lúc này, một nhánh cây từ gốc thụ to tướng vươn dài ra, quấn lấy chai nước khoáng dưới đất, đưa tới trước mặt Mễ Uyển.
"Cảm ơn." Mễ Uyển cười cười, giơ tay nhận lấy, tiếp đó, cô cầm lấy cành cây, đưa đến bên môi, thưởng cho nó một nụ hôn.
Nhánh cây xoắn nhẹ, tiếp đó, từng cành từng cành nối tiếp nhau xuất hiện trước mặt cô, có ý gì không cần nói cũng biết.
Mễ Uyển tức giận đánh nhẹ nó một cái, cười mắng: "Anh nhiều cành như thế, muốn em mệt chết sao?"
Phàn Thần phát ra tiếng cười khẽ, nhánh cây quấn lấy eo cô, kéo cô đặt lên một cái nhánh to.
Mễ Uyển đã quá quen với hành động này, vừa uống nước vừa tò mò hỏi: "Chỗ này là chỗ nào trên người anh?"
Lần đầu tiên Mễ Uyển được ôm lên sau khi hóa hình, lúc đó cô ngồi trong ngực Phàn Thần. Sau đó, mỗi lần Phàn Thần đều sẽ ôm cô đặt ở những vị trí khác nhau, lần nào Mễ Uyển cũng tò mò hỏi nhánh cây mình đang ngồi tương đương với chỗ nào khi Phàn Thần ở hình người.
"Vai." Phàn Thần trả lời.
"Khó trách lại cao như vậy." Ngồi ở đây, có có thể dễ dàng thấy được toàn bộ cảnh đẹp trong công viên Vạn Vật.
"Độ cao này rất hợp để ngắm cảnh." Phàn Thần nói, đây là nguyên nhân anh đưa Mễ Uyển lên đây.
Mễ Uyển thoải mái híp mắt, để mặc gió mát thổi tung tóc và vạt áo của mình, cơ thể khẽ đong đưa, như thể chính cô cũng là một cái lá.
Cơ thể Mễ Uyển vừa hơi lắc lư liền có một sợi dây leo vươn ra, khẽ quấn quanh eo, bảo vệ an toàn cho cô.
Mễ Uyển cúi đầu, nhìn sợi dây leo nhẹ như không quanh eo mình, vui vẻ cong môi. Cô xoay người nhìn thân cây thật lớn phía bên trái mình, tiếp đó, cô đứng bật dậy, bước nhanh qua đó.
Cạnh vai thì hẳn là mặt rồi, Mễ Uyển vừa nghĩ vừa đặt một nụ hôn xuống thân cây.
Thoáng chốc, cả thân Kiến Mộc run lên, yêu lực khổng lồ tràn ra khắp công viên. Toàn bộ hoa trong công viên, bất kể có chu kỳ nở hoa giống nhau hay không, nháy mắt đều đồng loạt nở rộ.
"Biết ngay mà, may mà công viên đã đóng cửa." Toàn Tuấn Tài bĩnh tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt.
Mấy người làm vườn cũng cực kỳ bình tĩnh, họ dừng động tác trong tay lại, im lặng chờ đợi. Chừng hai phút sau, yêu lực dần lui đi, hoa cỏ trở về trạng thái ban đầu, họ lại tiếp tục công việc đang dang dở của mình.
"Uyển Uyển, đừng lộn xộn." Phàn Thần than thở.
"Anh sao thế?" Mễ Uyển phát hiện giọng của Phàn Thần hơi lạ, nôn nóng hỏi: "Em đụng phải chỗ không nên đụng sao? Đâu có, cạnh vai là mặt mà."
"Ai nói với em cạnh vai là mặt?" Phàn Thần câm nín.
"Không phải sao?" Mễ Uyển cúi đầu nhìn vai mình, sau đó chợt nhận ra: "Là cổ."
Đúng, là cổ, hơn nữa, khi anh nhận ra Mễ Uyển tới gần, còn quay đầu sang bên theo bản năng, vậy nên nơi Mễ Uyển hôn trúng trùng hợp chính là yết hầu của anh. Cảm giác đó, phải diễn tả thế nào đây? Hoảng đến mức quên luôn cả quang hợp.
"Anh bị nhột hả?" Mễ Uyển cười nắc nẻ, cổ luôn là chỗ nhạy cảm, rất nhiều người bị chạm vào sẽ thấy nhột.
"Đừng nhúc nhích. Chờ về lại hình người rồi, anh cho em muốn hôn chỗ nào cũng được." Phàn Thần dùng nhánh cây bên hông cô đuổi cô về lại vị trí cũ.
Mễ Uyển không quậy nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống tiếp tục hóng gió.
"Em không cần phải gấp gáp sửa chữa lại sách thuốc như thế, cứ từ từ thôi." Mấy ngày nay, trừ lúc nói chuyện với anh, Mễ Uyển vẫn luôn chăm chỉ soạn sách thuốc chữa bệnh cho Yêu tộc.
"Em biết rồi." Mễ Uyển trả lời: "Cái em đang viết hiện giờ mới là những phương pháp chữa trị cơ bản nhất thôi, em cứ nghĩ là dễ lắm, không ngờ lúc hệ thống lại để viết ra thành sách lại phức tạp như vậy."
Có những thứ, vốn đã nằm sẵn trong đầu bạn, việc vận dụng nó gần như đã thành bản năng. Nhưng muốn hệ thống lại những kiến thức đó để truyền đạt cho người khác, sẽ phải xét đến rất nhiều tình huống, là một công trình vô cùng lớn.
"Chỉ mới là mấy biện pháp chữa trị ngoại thương bình thường cho Yêu tộc thôi mà đã phải viết tận hai ngày." Mễ Uyển nói: "Nói đến ngoại thương, em thật sự hâm mộ Yêu tộc bọn anh, bất luận bị thương nặng cỡ nào, chỉ cần yêu đan không sao, dù trong lúc ngủ các anh cũng có thể tự chữa thương. Yêu tộc giống thực vật lại càng vĩ đại hơn, phơi nắng thôi cũng khỏi."
"Vậy em khỏi viết, dù sao tụi anh cũng tự khỏi được." Phàn Thần nói.
"Vẫn nên viết." Mễ Uyển nói giọng kiên định: "Tuy ngoại thương của yêu tộc bọn anh có thể tự lành, nhưng vẫn cần có thời gian, nếu có tụi em giúp đỡ, các anh sẽ mau khỏe hơn, thời gian chịu đau cũng ngắn hơn."
Phàn Thần im lặng, lá cây cọ nhẹ lên mặt Mễ Uyển. Anh biết Mễ Uyển vẫn còn áy náy việc anh bị thương.
"Tuy khả năng chữa thương của tụi em không thể so với yêu tộc bọn anh, nhưng người bắt yêu tụi em vẫn có thứ mạnh hơn yêu tộc các anh." Mễ Uyển bỗng nói thêm.
"Thứ gì?" Phàn Thần phối hợp hỏi.
"Khả năng sinh đẻ~" Mễ Uyển nói: "Hai hôm nay lúc soạn sách, em phát hiện một việc, sư phụ từng nói với em, chủng tộc Yêu tộc càng mạnh, khả năng sinh đẻ sẽ càng thấp, các đời Yêu vương hình như đều không có con."
"..." Phàn Thần run run mấy cái lá, nhẹ giọng nhắc nhở: "Anh cũng là Yêu vương."
Mễ Uyển ngẩn ra. Đúng nha, Phàn Thần cũng là Yêu vương, vậy chẳng phải là sau này cũng...
Ý thức được điều này, Mễ Uyển khẽ thở dài, nhận mệnh vỗ về tán cây, nói: "Yên tâm đi, dù anh không sinh được, em cũng không ghét bỏ anh đâu."
"Rất cảm ơn em." Phàn Thần không nói gì.
Mễ Uyển cười hì hì, nghiêng người nằm xuống, ngửa đầu nhìn mấy tán cây um tùm bên trên. Đây là Kiến Mộc chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thần mộc duy nhất trong trời đất, dù Phàn Thần không phải Yêu vương, thiên nhiên cũng tuyệt không cho phép cây Kiến Mộc thứ hai tồn tại.
Phàn Thần nghĩ chắc Mễ Uyển đã mệt, vươn ra vô số cành lá, bao quanh người cô, lấy đó làm chăn.
"Phàn Thần." Mễ Uyển cầm một nhánh cây lên.
"Hửm?" Phàn Thần nhẹ giọng đáp lời.
"Em sẽ cố gắng tu luyện, mỗi ngày đều chăm chỉ rèn luyện sức khỏe, ăn uống đều đặn, ngủ đủ giấc." Mễ Uyển bỗng nói.
"Ừ, đó là thói quen tốt, nhớ duy trì." Phàn Thần phụ họa.
"Em nghe sư phụ nói, Thái sư tổ của em sống đến một trăm hai mươi tám tuổi."
Cành lá khựng lại, hồi sau mới tiếp tục đong đưa: "Phải không?"
"Đúng đó, nên em thấy em cũng có thể sống được đến một trăm hai mươi tuổi." Mễ Uyển nói đầy tự tin.
"Vậy anh yên tâm rồi."
"Em cảm thấy chỉ cần em cố gắng, có lẽ còn có thể sống đến khi anh chìm vào giấc ngủ lần nữa." Mễ Uyển nói thêm.
"Ừ" Uyển Uyển của anh đương nhiên sống càng lâu càng tốt.
"Thế nên, anh đồng ý với em một việc được không?" Mễ Uyển nắm chặt nhánh cây trong tay: "Nếu sau này, em không sống được đến lúc anh chìm vào giấc ngủ, anh hãy hỏa táng cho em, sau đó đến khi anh chìm vào giấc ngủ thì đem em theo, rải xuống nơi anh ở."
Cành lá Kiến Mộc vẫn không ngừng đong đưa, có vẻ không ngạc niên lắm.
"Nếu em sống được tới lúc anh chìm vào giấc ngủ, anh hãy dẫn em theo cùng." Mắt Mễ Uyển sáng ngời: "Bất luận đi đâu, em đều có thể theo anh."
"Uyển Uyển, sở dĩ linh hồn của em có thể phong ấn năm trăm năm, không đi đầu thai là do anh đã tỉnh lại, một khi anh chìm vào giấc ngủ, bản thể của anh sẽ tuân theo quy luật tự nhiên, không thể tiếp tục khóa hồn phách của em nữa." Phàn Thần nhẹ giọng nói: "Hơn nữa, anh cũng không muốn khóa hồn phách của em. Cuộc sống con người tuy ngắn ngủi nhưng đầy niềm vui, dù rằng sau khi chuyển thế, có thể em không còn là em của hiện tại, nhưng chỉ cần sau này, mỗi khi tỉnh lại, biết em vẫn còn trên thế gian này, anh sẽ thấy vui hơn, cũng càng cố gắng bảo vệ thế giới này hơn."
"Ờ~~" Mễ Uyển mất mát khép mắt.
"Nhưng anh có thể đồng ý với hai yêu cầu này của em." Phàn Thần bỗng nói thêm: "Tuy không thể mang linh hồn em đi, nhưng cơ thể thì vẫn được. Nếu em có thể sống được tới khi anh chìm vào giấc ngủ, đến lúc đó, bất kể cơ thể em có còn khỏe mạnh hay không, anh cũng sẽ mang em theo, để em của đời này cùng anh chìm vào giấc ngủ."
"Ờ~~" Mễ Uyển lại đáp một tiếng, khóe môi cong lên, an tâm nhắm mắt.
Lại một cơn gió thổi đến, nhánh cây khẽ hạ xuống, vuốt ve hai má cô gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.