[Cổ Long X Gintama] Ginko Và Keiko Võ Hiệp Truyền Kỳ

Chương 4: Bản lĩnh của lão công cũng không phải cái gì tốt!




Lưu ý: Tui edit theo bản gốc nên sẽ có phần khác với bản dịch
————————
Toyako tiên nhân từng nói, muốn trở về Gintama nhất định phải hoàn thành lần tu hành này. Nhưng Gintoki đối với nội dung tu hành lại không rõ ràng. Bất quá, Toyako tiên nhân cũng cho bọn họ lời nhắc, đó là 'Đi theo người tên Lục Tiểu Phụng'. Bởi vậy, sau khi ra khỏi khu rừng, Gintoki và Katsura bắt đầu đi khắp nơi nghe ngóng thông tin về Lục Tiểu Phụng.
Còn nghĩ ở trong biển người mênh mông, muốn tìm một người bên trong cái thế giới rộng lớn này thì không thể nghi ngờ là mò kim đáy bể nhưng, sự thật chứng minh, một bát mỳ úp chưa xong đã biết được toàn bộ tài liệu cá nhân của Lục Tiểu Phụng theo như lời của tiểu nhị quán trà.
Lục Tiểu Phụng, người ta gọi là 'Tứ mao mi Lục Tiểu Phụng', biệt danh là Lục Tiểu Kể, thích mặc áo choàng đỏ, thích nhất rượu và mỹ nhân, thích đánh bạc nhưng vận may lại kém, tuy võ nghệ cao cường, khinh công cũng rất tốt, nhưng lại là tên siêu cấp đại hỗn đản. Tuyệt chiêu là 'Linh tê nhất chỉ', mặc kệ là cái gì, dù là thứ trên trời rơi xuống cũng có thể bị ngón tay hắn kẹp chặt.
Đối với manh mối thu được, hai người Gintoki cùng Katsura cũng đẻ ý có phần không đúng.
Katsura: "Cái gì? Tứ mi mao? Đến cùng là như thế nào có tận bốn hàng lông mày? Thừa ra hai cái lông mày là ở mọc chỗ nào? Tại sao lại có bốn cái? Chẳng lẽ lông mày biến dị? Có phải hắn vốn là người thuộc Lông mày tinh..."
Gintoki trực tiếp đem đầy y ấn xuống mặt đất: "Cậu bị cái lốc xoáy lông mày đưa đi đâu hả?"
Gintoki lại chú ý chỗ khác: "Thích nhất rượu với nữ nhân..."
Toyako tiên nhân từng nói, chuyển giới là chuyện cần thiết, hơn nữa còn tương đối có lợi là chỉ cái này sao? Gintoki nghiến răng nghiến lợi, là thế nào? Muốn chúng ta cùng tên Lông mày quái tiến hành Hợp thể kỹ sao? Quỷ mới làm!
Nhưng tuy rằng mãnh liệt cự tuyệt nhưng trước mắt lại muốn hoàn thành tu hành, trừ cách duy nhất là đi theo con đường này cũng không còn phương pháp khác. Vì vậy, Gintoki và Katsura đến Minh Xuân Các nổi tiếng nhất treo biển hành nghề. Nhờ thân hình cùng với kỹ xảo bồi rượu từ Kabuki-chou, hai người nhanh chóng thành danh, đồng thời nói: 'Nếu là Lục Tiểu Phụng thì sẽ phục vụ miễn phí'.
Bọn họ rõ ràng, tự mình đi tìm chàng không bằng để chàng tự đưa mình tới cửa, vừa nhanh lại vừa tiện. Trên thực tế, xác thực đã thành công. Nhưng Lục Tiểu Phụng hối hận.
"Ờ thì, ta đi trước." Lục Tiểu Phụng đứng lên, chuẩn bị rời đi. Thật không nghĩ tới Gintoki cũng đứng lên.
"Ờ, vậy đi thôi. Muốn đi đâu?" Nghe giọng điệu giống như nàng đang chuẩn bị cùng hắn đi, Lục Tiểu Phụng dừng lại.
Vẻ mặt hắn khó tin nhìn Gintoki: "Ngươi cũng muốn đi cùng?"
Gintoki trừng mắt cá chết nhìn hắn: "Này, đó không phải đương nhiên sao? Ngươi còn phải chiếu cố bọn ta, nếu ngươi chạy thì phải làm sao! Đương nhiên là theo ngươi rồi!"
"Thế nhưng Keiko cô nương còn đang hôn mê, không phải bị bệnh sao!" Không phải ngươi nói hai người là tâm đồng nhất thể à? Ngươi cứ như vậy mà bỏ rơi nàng một mình chỗ này?
"Ừ, nghe cũng có lý, vậy chỉ cần đánh thức y là được!"
Vì thế, Lục Tiểu Phụng ngày hôm đó đã minh bạch được tâm đồng nhất thể người đánh thức người còn lại như thế nào."
Lục Tiểu Phụng, Gintoki và Katsura đi song song với nhau, nhưng cho dù ai vừa nhìn thấy bọn họ đều bỏ trốn mất dạng. Nói đúng hơn là nhìn thấy Katsura mới như thế. Bộ dáng hiện tại của y làm Lục Tiểu Phụng có chút không nỡ nhìn thẳng.
"Thế bây giờ chúng ta đi đâu?" Katsura mặt mũi đầy máu nhìn Lục Tiểu Phụng hỏi.
Lục Tiểu Phụng cực lực xem nhẹ: "Nơi có lão bản nương đẹp nhất thiên hạ."
Gintoki mặt vô biểu tình: "Cái gì? Biết là ngươi thích mỹ nữ rồi nhưng không nghĩ tới đến cả vợ người ta ngươi cũng không cự tuyệt, tiết tháo của ngươi còn có giới hạn không đấy?"
Trong lòng Lục Tiểu Phụng phun tào: 'Ngươi không có tư cách nói câu này'.
"Sao cậu có thể nói vậy chứ Gintoki, tất cả là vì tình yêu!" Katsura dùng giọng điệu chính trực nói: "Bởi vì người chồng lạnh lùng mà tâm hồn cảm thấy tổn thương, nhờ một cai lông mày chữa khỏi, vì vậy cùng cái lông mày bước lên con đường bất luân chi luyến nhưng trong lòng nàng vẫn không thể vứt bỏ tình cảm với chồng mình, cuổi cùng hai người hòa hảo như lúc ban đầu, song, lại bị cái lông mày kia biết được, vì thế vào một đêm nguyệt hắc phong cao, lông mày cuối cùng nhịn không được chạy tới nhà nàng gõ cửa..."
Lục Tiểu Phụng nhịn không được hô lên: "Đừng nói nữa! Bệnh ảo tưởng của ngươi cũng quá nghiêm trọng rồi?"
Gintoki ngoáy mũi nói: "Sớm theo như ngươi nói, tất cả là do ngươi làm hại, chứng vọng tưởng của nàng lại nghiêm trọng hơn rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm cho tốt đó! Lông mày quái!"
"Ai là lông mày quái? Đừng có đặt cho ta mấy cái tên khó hiểu đó đi!"
Katsura nói: "Đúng vậy, Gintoki, tùy tiện đặt cho người khác mấy cái tên kỳ quặc là không lễ phép đâu, ngươi nói đúng đó, lông mày."
"Đúng đúng cái gì? Từ trước đến giờ ngươi chỉ coi ta là cái lông mày phải không? Ta ngay cả người cũng không phải, bị ngươi nhìn thành lông mày phải không?"
Lục Tiểu Phụng một lần nữa lại vô cùng đau đớn. Vì cái gì mình tự nhiên chạy đi tìm phiền toái chứ!"
Lục Tiểu Phụng cảm thấy mình bây giờ cực kỳ không thích hợp đi gặp lão bản nương, lại không tìm không được.
Vì thế, hai người Gintoki và Katsura đi theo Lục Tiểu Phụng đến một toà nhà lớn.
Vừa vào cửa, Lục Tiểu Phụng cư nhiên mặc kệ nam nhân đang ngồi trong đại sảnh, trực tiếp ôm mỹ nữ cạnh gã đi vào.
"Lão bản nương, bồi ta uống rượu!"
Gintoki và Katsura nghẹ họng trố mắt nhìn chuyện vừa xảy ra, Gintoki phun tào: "Đúng như lời đồn, thật sự là tên siêu cấp đại hỗn đản! Anou, vị lão bản nương lão công đại nhân, ngươi không thấy tức giận sao?"
Nam nhân liếc nhìn Gintoki: "A, ngươi là mỹ nữ tóc trắng nổi tiếng người Oa quốc! Thật không ngờ tên kia thành công đem các ngươi bỏ vào túi!"
Gintoki run run khóe miệng: "Cái gì gọi là bỏ vào túi? Mấy chuyện vô tiết tháo như vậy mà ngươi nói được à! Lại nói, bây giờ nên để ý trên đầu ngươi có đội thêm chiếc mũ sắc màu không đi! Thật sự không có vấn đề gì sao?"
"Không có gì đâu, bồi tiếp bằng hữu uống rượu há chẳng phải là việc quan trọng nhất trong thiên hạ?"
Gintoki cười gian: "Đó không phải bằng hữu của ngươi sao! Giống như trong kia, rượu vào người không chừng còn đến giai đoạn khác đi nhỉ? Phu quân đại nhân -- "
Nam nhân đột nhiên có chút phản ứng: "Ngươi nên nghe cho rõ. Đó là bằng hữu của nàng chứ không phải của tại hạ."
"Còn không phải tệ hơn(1) sao?"
Katsura tiến về phía trước kéo kéo Gintoki: "Được rồi, đây là chuyện nhà người khác, đừng xen vào. Chúng ta mau và thôi."
Vì thế, sau khi vào phòng, hai người lại vây quanh lão bản nương thay nàng bất bình.
"Lão công nhà tỷ quá tệ! Bỏ gã đi!"
"Đúng vậy, nữ nhân xinh đẹp như tỷ tỷ chắc chắn sẽ có nhiều nam nhân theo đuổi đó!!"
Lục Tiểu Phụng vẫn đang nằm trên bàn uống rượu bắt đầu có chút ngồi không yên. Hơn nữa rất kỳ quái, trên ngực còn có một chén.
"Hai người các ngươi, đừng có đứng đó châm ngòi thổi gió!"
Nhưng mà Lục Tiểu Phụng rõ ràng bị làm lơ.
"Nè nè, tỷ thực sự cảm thấy chọn cái lông mày kiêm sâu rượu tốt lắm sao?"
"Tuyển nam nhân quan trọng nhất là phải xem khí lượng! Con sâu rượu như hắn tuyệt đối không phải dạng gì tốt!"
"Ha ha" Lão bản nương cười thật dễ nghe.
"Không ngờ được Lục Tiểu Phụng đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta cũng có ngày bị nữ nhân thu phục!"
Lục Tiểu Phụng híp mắt, không trả lời. Bỗng chàng hít một hơi dài, chén rượu trước ngực lập tức bị hắn hút vào, cái chén đầy rượu bị hắn hút vào miệng 'Ực' một cái liền trôi xuống bụng
Lão bản nương không nhịn được hỏi: "Này, đại thiếu gia gọi tiện thiếp bồi ngài uống rượu, vì cái gì mà y hết người chết, không nhìn tiện thiếp đến một lần?"
Lục Tiểu Phụng đành lên tiếng: "Tại hạ không dám nhìn nương tử?"
Lão bản nương hỏi: "Tại sao vậy?"
Lục Tiểu Phụng đáp: "Tại hạ sợ bị nương tử hấp dẫn."
Lão bản nương chưa kịp nói gì, Gintoki và Katsura đằng sau hóng chuyện bắt đầu xì xào:
"Ê, Keiko, cậu nghe rồi chứ? Hắn sợ bị câu dẫn đó! Rõ ràng chỉ là cái lông mày!"
"Đúng vậy, chỉ là cái lông mày mà còn kiêu ngạo như thế!"
Lục Tiểu Phụng nằm không nổi nữa, nhảy dựng lên: "Suốt ngày lông mày còn chưa đủ sao? Cứ nhắc đi nhắc lại lông mày của ta tới khi nào? Lông mày của ta đắc tội các ngươi chỗ nào?"
"A, thẹn quá hóa giận!"
"Lại sợ bị câu dẫn, lại muốn kéo người ta đi uống rượu, vậy mới nói, nam nhân bây giờ nửa người trên cùng nửa người dưới đều không đáng tin cậy như nhau!"
Lục Tiểu Phụng lần này không nói gì, nhưng lão bản nương vẫn đứng gần đầu giường, tay chóng nạnh, cười lạnh hỏi: "Phải chăng đại thiếu gia cho rằng tiện thiếp thực sự không hiểu ý của ngài? Chẳng lẽ đại thiếu gia cho ràng tiện thiếp là đồ ngốc sao?"
Lục Tiểu Phụng hỏi lại: "Nương tử không phải?"
Lão bản nương lớn tiếng nói: "Đại thiếu gia cùng gã bát nháo rồi lại sợ gã bị người ta hạ độc chết cho nê mới cố ý để người khác cho rằng tiện thiếp và ngài có quan hệ mập mờ. Tiện thiếp vì muốn tỏ vẻ trong sạch, vì không muốn làm quả phụ đương nhiên sẽ cầu ngài bảo vệ hắn, có ngài bảo hộ, người khác mà muốn giết gã cũng không thể không lo lắng nhiều như vậy!"
Gintoki và Katsura ngẩn người: "Chuyện gì xảy ra?"
Lão bản nương do dự, Lục Tiểu Phụng thay nàng mở miệng: "Người như gã tùy thời tùy chỗ cũng có thể bị người ta chặt đầu, gã biết quá nhiều người cũng biết quá nhiều bí mật!"
Lão bản nương khong thể không thừa nhận, chồng cửa nàng——Chu Đình biết rất nhiều người cũng biết rất nhiều bí mật, lại toàn chuyện kỳ quái.
Những người đó tin gã là kẻ kín miệng nhưng người chết không nói không phải tốt hơn sao?
Giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích, đó vốn là chuyện cơm bữa.
Khóe miệng của Gintoki co giật: "Ờ thì, lão công của tỷ là người nào?"
Lần này, lão bản nương cùng Lục Tiểu Phụng đều không trả lời.
Một lát sau, Lục Tiểu phụng hút một hơi, đem chén rượu trước ngực uống xong, lẩm bẩm: "Đám người Thanh Y Lâu cũng không phải kẻ ngốc, bây giờ chắc cũng tới rồi, nương tử vẫn nên đi đi."
"Thanh Y Lâu là gì vậy?"
"Là tòa nhà toàn màu xanh sao?"
Lão bản nương dừng một chut, giải thích: "Thanh Y Lâu không phải một tòa nhà. Thanh Y Lâu có 108 tòa. Mỗi tòa có 108 người, cộng lại liền biến thành một tổ chức có thế lực khổng lồ. Hơn nữa người bên trong cũng vô cùng lợi hại..."
"Không thể nào? Này này, lão công của tỷ đã gây chuyện gì vậy! Phải trốn thật nhanh mới được!" Người trong cuộc còn chưa vội, Gintoki đã gấp. Katsura một bên kéo hắn lại.
"Bình tĩnh chút đi Gintoki! Bọn họ không phải Thanh Y Lâu sao? Chúng ta chỉ cần mặc đồ xanh..."
Kết quả, hai người thực sự tìm được đồ màu xanh. Lục Tiểu Phụng đã hoàn toàn làm một bộ không để ý.
"Nương tử đi nhanh đi." Lục Tiểu Phụng một lần nữa nhắc nhở lão bản nương, nàng nhìn chàng thật sâu rồi đi khỏi.
Trông thấy lão bản nương ra ngoài, Gintoki cũng biểu thị mình cũng không muốn ở lại.
"Ờ thì đã khuya rồi? Cho nên người ta về ngủ trước..."
Nhưng Lục Tiểu Phụng vẫn không đáp lại, nằm trên giường y hệt, Gintoki cũng không để ý, kéo Katsura chuẩn bị rời đi, nhưng mà ra đến cửa, bỗng có hai người xông vào bằng cửa sổ. Hơn nữa lén tiến thẳng đến đầu giường, trừng mát nhìn Lục Tiểu Phụng. Trên người của họ đều mặc áo xanh.
Gintoki bắt đầu đổ mồ hôi: "Áo màu xanh... không phải..."
Nghe được câu này của Gintoki, một nam nhân trong đó mặt đỏ tía, râu xồm xoàm—Câu Hồn Thủ quay đầu nhìn hắn, cười nói:
"Không hổ là Lục Tiểu Phụng, tùy thời tùy chỗ vẫn không rời nữ nhân!"
Một nam nhân khác thiếu mất một bên tai trái, trên mặt có một vết sẹo kéo từ tai trái đến khóe miệng, trông rất hung dữ -- Thiết Diện Phán Quan cũng nhịn không được nữa nhìn Gintoki với Katsura nói:
"Tuy gọi là tên hỗn đản nhưng với đám đàn bà thì nhân duyên cũng không tồi đâu!"
Biết được đối phương nhận định mình với Lục Tiểu Phụng là tình nhân, Gintoki lập tức không chút do dự giải thích:
"Hai vị đại ca hiểu nhầm rồi, ai biết tên lông mày râu ria trên giường đó là ai chứ! Thật ra Ginko ta chỉ đi ngang qua đây thôi, không quấy rầy đại ca các vị làm việc! Chúc hai vị xử lý người trên giường kia vui vẻ!"
Tên lông mày râu ria trên giường nhịn không được nhíu mày một cái.
Nói xong cái gì nên nói, Gintoki chuẩn bị chuồn thì bị Katsura kéo lại.
"Gintoki, sao cậu có thể như vậy!" Katsura mặc quần áo xanh nói: "Tiền bối bọn họ đang làm việc, chúng ta là tiểu nhân (na na với cấp dưới) không phải nên hỗ trợ sao?"
Thằng này còn cho là mình thuộc Thanh Y Lâu nữa à!! Cho rằng mặc áo xanh thì là người Thanh Y Lâu sao!"
Trong lòng Gintoki ra sức phun tào. Nhưng may mắn hai nam nhân kia hoàn toàn không chú ý hai người, bởi vì mục tiêu bọn họ chỉ có một—— Lục Tiểu Phụng.
Nhưng tới tận bây giờ, Lục Tiểu Phụng lại không nhúc nhích, giống như trong phòng không có chuyện gì xảy ra.
Thiết Diện Phán Quan lạnh lùng hỏi: "Ngươi là Lục Tiểu Phụng?"
Không có phản ứng.
Câu Hồn Thủ nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Người này chết rồi sao?"
Thiết Diện Phán Quan cười lạnh nói: "Có thể lắm, loại người này thường sống không lâu!"
Lục Tiểu Phụng bỗng mở to mắt nhìn bọn họ rồi lập tức nhắm lại, lẩm bẩm: "Kỳ quái, hình như ta vừa trông thấy có hai người trong phòng!"
Thiết Diện Phán Quan lớn tiếng nói: "Ở đây vốn có hai người!"
Lục Tiểu Phụng nói: "Nếu như trong phòng thật sự có hai người, vì sao ta lại không nghe thấy tiếng gõ cửa?"
Câu Hồn Thủ nói: "Bởi vì chúng ta không gõ cửa."
Lục Tiểu Phụng mở mắt ra nhìn bọn họ, chỉ nhìn thoáng một cái. Đột nhiên hỏi: "Các người là người thật chứ?"
Thiết Diện Phán Quan cả giận nói: "Không phải người chẳng lẽ là quỷ?"
Lục Tiểu Phụng thản nhiên: "Chỉ cần là người, khi vào phòng ta đều gõ cửa trước, chỉ có chó hoang mới bất chấp từ cửa sổ nhảy vào."
Sắc mặt Câu Hồn Thủ thay đổi, đột nhiên vung roi về phía chàng. Gã chẳng những là một trong bốn đại cao thủ chuyên sử Song Câu tại Quan Nội, mà công phu Xà Bì tiên (roi bằng da rắn) của gã cũng rất cao minh.
Nghe nói gã có thể đập nát hạt hạt đào ở trên ba miếng đậu hũ.
Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên lớn hơn hạt đào, hơn nữa còn chàng như người chết nằm trước mặt gã, một roi này quất xuống đương nhiên ăn chắc rồi.
Ai ngờ Lục Tiểu Phụng đột nhiên đưa tay ra, dùng hai ngón nhẹ nhàng kẹp lại, thoáng cái đã bắt được roi của gã.
Gã dùng toàn lực mà vẫn không rút được đầu roi đang nằm giữa hai ngón tay chàng.
Lục Tiểu Phụng vẫn thong thả nằm đó, chén rượu trên lồng ngực nửa giọt cũng chưa rớt.
Không chỉ Câu Hồn Thủ với Thiết Diện Phán Quan, ngay cả Gintoki với Katsura cũng trấn kinh rồi.
Gintoki: "Xuất hiện rồi, Tứ mi mao Lục Tiểu Phụng tuyệt kỹ —'Linh Tê Nhất Kẹp'!"
Vốn còn đang tự đắc uống rượu, Lục Tiểu Phụng suýt chút nữa sặc.
Katsura dùng lời lẽ chính trực chỉ trích: "Gintoki, không phải đã giới thiệu rồi sao? Cái này gọi là 'Linh Tê Nhị Chỉ'!"
"Không đúng! Đây là 'Linh Tê Nhất Chỉ'!"
Câu Hồn Thủ với Thiết Điện Phán Quan phá lên cười, Lục Tiểu Phụng quả thực sắp hộc máu. Chàng một lần nữa hối hận trong lòng, vì cái gì mình tự nhiên chạy đi tìm hai tên phiền phức này chứ!
————————
1. Nguyên văn là bánh bông lan (槽糕), tui xem trên mạng thì chỉ có một trang duy nhất ghi khác nghĩa nên để thế.
————————
15/03/2022

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.