Cô Nàng Xui Xẻo

Chương 8: Sau cơn mưa sẽ là cầu vồng bảy sắc




Rainbow

Địa điểm:
Phòng học lớp 12A1 trường British
Hoa viên Heart Street thành phố Saint Roland
Kí túc xá trường British
Phòng y tế trường British
Nhà Thái Linh
Nhân vật:
Thái Linh – học sinh lớp 12 trường Maria
Tôn Ngọc Dĩnh – học sinh lớp 12 trường Maria
Thượng Hội – học sinh lớp 12 trường Maria
An Vũ Phong – học sinh lớp 12 trường British
Mẹ Thái Linh
LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ
Nếu có thể
Tôi nguyện biến thành một chú cá vui vẻ
Có thể bơi tự do trong thế giới của anh
Chúa đáp: Ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của con
Thế là mở ra bí mật được chôn giấu trong trái tim anh…

oOo
- Này! Này! Giang Hựu Thần là hoàng tử thật hả?
- Không ngờ ở bên cạnh tụi mình lại có một hoàng tử thật…
Đã hai tuần trôi qua, khắp trường British toàn là những lời bàn ra tán vào. Nhân vật trung tâm của lời bàn tán này là Giang Hựu Thần – người mà đến thời điểm này vẫn chưa xuất hiện.
Giang Hựu Thần là hoàng tử? Bây giờ cậu ấy đang ở đâu? Rất nhiều câu hỏi cứ xoay vòng quanh đầu tôi, làm cả người tôi thấp tha thấp thỏm.
- Thái Lăng! Cách mạng công nghiệp bắt nguồn từ quốc gia nào?

- Thái Lăng!
Bỗng có cảm giác cái ghế đang ngồi rung rung. Tôi cúi người xuống nhìn thấy có một cái chân đạp mạnh vào ghế của tôi. Nhìn theo cái chân đó phát hiện ra chủ nhân của nó là một người tóc dài dài, bồng bềnh… là An Vũ Phong. Tên đó mặt thản nhiên nhìn phía trước, lông mày hơi nhíu lại.
- Này… - Ban đầu tôi ngạc nhiên nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Xoạt!
Tôi đứng bật dậy như lò xo.
- Em mau trả lời câu hỏi của tôi! – Nét mặt thầy lịch sử rất khủng bố nhìn tôi, cứ như núi lửa sắp phun nham thạch, hơi nóng đó tỏa ra khắp người tôi.
Câu hỏi?!
Tôi như người vừa tỉnh mộng, vừa nhìn thầy giáo tay đã vã mồ hôi. Ban nãy tâm hồn tôi treo ngược cành cây, làm gì biết thầy nói cái gì đâu.
- Nước Anh!
Một giọng nói nhắc bài be bé vang đến bên tai tôi. Tôi không biết nên làm thế nào, quay đầu lại nhìn An Vũ Phong nhưng do căng thẳng quá nên tuy có nghe thấy cậu ta nhắc nhưng tai nọ xọ tai kia.
- Mau trả lời câu tôi hỏi! – Thầy giáo lịch sử nổi giận như miệng núi lửa phun nham thạch nóng bỏng bắn vọt lên trời.
- Bánh canh – Không còn thời gian do dự nữa, tôi giật bắn mình, dựa vào lời nhắc bài nghe loáng thoáng được, nói rõ to “đáp án”.
- Ha ha ha ha… bánh canh…
- Bạn tân hội trưởng xem nhiều sách nấu ăn quá!
Cả phòng học cười ngặt nghẽo, ngay cả An Vũ Phong, tên “đồng minh” vừa nhắc bài cho tôi cũng ôm bụng cười.
- Bây giờ thì tôi đã biết tại sao heo lại chết. – An Vũ Phong bó tay nhìn tôi. – Do ngốc quá mà!
Mặt tôi nóng bừng đến nỗi suýt cháy xèo xèo, chỉ còn cách im lặng ngồi xuống trong tiếng cười ầm ĩ. Đầu tôi càng quay mòng mòng.
Reng…
Hóa ra lúc đầu óc hỗn loạn nhất là lúc thời gian trôi qua nhanh nhất. Một ngày lại trôi qua như thế. Trong lòng nặng trĩu, tôi đứng dậy chuẩn bị trực nhật.
- Chúng ta đến phòng nhạc dọn dẹp thôi! – Tiếng bước chân sau lưng tôi vang lên. Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Ân Địa Nguyên cùng Kì Dực, Nghiêm Ngôn. Tôi cố chỉnh lại nét mặt tươi cười để chào bọn họ nhưng họ vờ như không nhìn thấy tôi, đi lướt qua cứ như thể tôi là người tàng hình.
- Ha ha! Thái Lăng! Không có hội Giang Hựu Thần che chở, cậu không đắc ý nổi nữa rồi! – Tôi tiu nghỉu nhìn theo bóng ba người kia. Lâm Tử Hạo không biết “mọc” ở đâu ra, cười cợt trên sự đau khổ của người khác.
Không muốn dính dáng đến tên Hạo đó, tôi cầm đồ dùng quét dọn đi ra phía cửa.
- Nước Xianai giàu nứt đố đổ vách! Không ngờ Giang Hựu Thần lại là hoàng tử của Xianai States.
- Cậu không nhìn thấy chuyện hôm qua sao? Bao nhiêu người mặc áo đen, chiếc xe hơi hiệu BMW đời mới nhất! Kiểu tiếp đãi như thế chỉ dành cho hoàng tử thôi!
- Không thể tin nổi chúng ta học cùng trường với một hoàng tử bao nhiêu lâu nay!
Xe hơi BMW màu đen, thái độ kính cẩn của những người mặc áo đen…
Hoàng tử điện hạ…
Hoàng tử của Xianai States
Trên đường đi, những lời bàn tán về Giang Hựu Thần vẫn không ngớt, gần như trong khoảng thời gian này, những câu chuyện mà mọi người nói đến chỉ có ba chữ Giang Hựu Thần. Nhớ lại từng giây từng phút ở cùng Hựu, trong lòng tôi thấy man mác buồn.
Người đã từng cứu tôi, từng cùng tôi đi đào khoai ở ruộng, vì bảo vệ tôi mà bất chấp bản thân mình đánh nhau với đám côn đồ, không ngờ lại chính là một hoàng tử thật của thời nay.
Tôi mơ mơ màng màng bước đi, ai dè đột nhiên trượt chân, cả người lao về phía trước.
Trời ơi! Chết tôi rồi!
Hai tay tôi cố sống cố chết vung lên loạn xạ muốn cứu vãn tình hình.
Cách phía trước mặt tôi khoảng hai mét có cái bàn ở trên đặt một thùng nước. Nếu tôi cứ lao xuống thế này, nước sẽ văng hết vào người tôi mất… Quần áo mà bị ướt, thân phận tôi sẽ…
Tôi lo ngay ngáy, hai tay cố vung vẩy trong không trung nhưng lại càng tăng thêm tốc độ rơi xuống.
- Cẩn thận!
Đúng lúc đầu tôi hiện lên chữ: Tiêu rồi! thì thình lình có một giọng nói sang sảng vang lên, người đang lao đến là… An Vũ Phong! Cậu ta đưa nhanh hai tay ra, đỡ chặt lấy vai tôi.
Xoạt!
Phù! Cuối cùng cũng dừng lại…
- May quá! Vẫn chưa ngã vào thùng nước… - Tôi vuốt vuốt ngực. Hú hồn hú vía! Đang định cám ơn An Vũ Phong nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn ta, tôi sợ đến nỗi không nói lên lời.
- Thái Linh! Cô mạo hiểm vì hắn ta như vậy có đáng không?
Giọng An Vũ Phong tràn đầy sự lo lắng, trách móc và chán nản, đằng sau mái tóc dài đang rũ xuống là cặp mắt sâu thẳm dường như muốn nhìn thấu tâm can tôi.
- Tôi… - Tôi do dự một lát nhưng bất ngờ Phong nắm chặt lấy tay tôi, không nói không rằng kéo tôi chạy ra khỏi phòng học.
***- An Vũ Phong! Cậu đưa tôi đi đâu?
- Cô không cần biết! – Mặc kệ tôi có hỏi thế nào, An Vũ Phong vẫn lao như bay ra ngoài. Một lát sau tên đó đã kéo tôi ra khỏi trường British, chạy ra ngoài đường.
Xoạt! Xoạt
Không biết đã bao lâu, An Vũ Phong cuối cùng cũng dừng lại. Tôi ngó nghiêng xung quanh, phát hiện ra mình đang đứng ở một hoa viên rất lớn. Bốn phía đều là trăm hoa khoe sắc, những thảm cỏ xanh trải dài làm say lòng người.
- Đây là hoa viên Heart Street đẹp nhất thành phố Saint Roland. Lần trước do tu sửa nên vẫn chưa mở cửa cho vào, nhưng tôi biết có một con đường nhỏ có thể vào được! – An Vũ Phong nhìn tôi rồi lại nhếch lông mày lên như mọi khi, mỉm cười.
- Ơ… - Nhìn điệu bộ của An Vũ Phong như thể đã có kế hoạch từ trước, tôi chỉ còn cách há hốc miệng, ngây ngô gật đầu.
An Vũ Phong nhìn thấy mặt tôi ngạc nhiên đến mức thộn cả ra liền cười ma mãnh, quay người đi đến chỗ thảm cỏ rồi nằm xuống. Tên đó còn vẫy tay với tôi.
- Thái Linh! Mau đến đây nằm! Dễ chịu lắm!
Tôi đi về phía đó theo phản xạ, im lặng nằm bên cạnh An Vũ Phong. Thảm cỏ mềm như cái giường đệm, lúc tôi nằm xuống còn ngửi thấy mùi cỏ thơm thoang thoảng. Những đám mây trên bầu trời chậm rãi trôi đi, nếu nhìn kĩ vào nó một lúc lâu sẽ có cảm giác những đám mây đó không hề di chuyển chút nào.
- Khoảnh khắc này, quay đầu nhìn lại mình. Cảnh sắc trên con đường này, trong lòng tôi mang tâm trạng nặng trĩu…
Bỗng có giọng hát khe khẽ vang đến tai tôi.
- An Vũ Phong… - Tôi ngạc nhiên quay đầu sang nhìn thấy An Vũ Phong miệng lẩm nhẩm hát.
- Bầu trời sau cơn mưa sẽ là cầu vồng bảy sắc tươi đẹp giống như lần đầu chúng ta tin rằng sẽ tìm được sự tự do…
Thấy tôi đang chăm chú nhìn cậu ta, An Vũ Phong không hề ngừng lại, mà trái lại hát càng to, càng rõ hơn.
Trong tiếng hát của Phong, tôi mơ hồ nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra ở lễ hội âm nhạc Red or White.
Khi tôi hát sai nhạc, mọi người đều ồ lên, chỉ có Giang Hựu Thần âm thầm chạy đến hậu đài động viên, cổ vũ cho tôi. Dù cho lúc bị mất mặt nhất, tôi vẫn có thể đứng lên làm lại từ đầu.
- Thái Linh! Cậu ngốc thật! Lúc nào cũng chỉ nghĩ đến người khác, chẳng để ý đến bản thân. Nhưng không sao! Mình đã nói mình sẽ bảo vệ cậu!
Giọng nói của Giang Hựu Thần! A! Hình như tôi nghe thấy!
Giọng của Hựu! Tôi ngồi bật dậy nhưng không thấy dáng người cao lớn vạm vỡ đó…
Giang Hựu Thần…
Mũi thấy cay cay, mở to mắt nhìn lên trời, hi vọng những giọt nước mắt đừng chảy ra nữa, song khóe mắt vẫn không kịp ngăn lại. Nước mắt nóng hổi rơi xuống thảm cỏ xanh rờn.
- Cô vẫn còn nhớ đến hắn hả? – An Vũ Phong ngừng hát, khẽ hỏi tôi, giọng nói pha chút sầu não.
- Tôi…
- Cô nghĩ tới hắn làm gì hả? – An Vũ Phong nhìn tôi rồi ngồi bật dậy. Ánh mắt Phong chán chường pha chút phẫn nộ.
- Lúc cô tủi thân, phải chịu đựng áp lực thế này, hắn ta ở đâu? Hắn ta có bảo vệ cô không?
Sự buồn bã trong lòng tôi bỗng dâng trào lên như những đợt sóng mạnh. Tôi gục đầu xuống đầu gối, chỉ có tôi mới nhìn thấy từng hàng nước mắt đang rơi xuống.
- Đừng khóc nữa! – Một cánh tay to khỏe nhẹ nhàng đặt lên vai tôi. An Vũ Phong nói một câu với tôi, nhưng cũng hình như là tự mình lẩm nhẩm. – Cậu ta là hoàng tử, hai người ở thế giới hoàn toàn khác nhau. Từ bỏ Giang Hựu Thần đi, rời khỏi British, ở đây nguy hiểm lắm…
Giang Hựu Thần là hoàng tử.
Thân phận Hựu cao quý, địa vị của tôi thấp kém, tôi không có tư cách ở bên Hựu…
Rời khỏi British… tôi làm được điều đó không?
- Không! – Tôi lùi lại mấy bước như phản xạ có điều kiện, nhíu mày lại, lắc đầu nguầy nguậy.
- Thái Linh! – An Vũ Phong giật mình, tròn mắt nhìn tôi, thái độ rất ngạc nhiên.
- Tôi không thể rời khỏi trường British! Vì Giang Hựu Thần là hoàng tử, có lẽ tôi sẽ không còn được gặp lại cậu ấy nữa… British là nơi duy nhất tôi còn có thể liên lạc được với Hựu, tôi sẽ đợi Hựu ở đó, đợi Hựu quay lại! – Tôi vừa lắc đầu vừa hét to, không biết từ lúc nào nước mắt rơi lã chã. Tâm trạng u uất, dồn nén bấy lâu nay trong lòng tôi như được bộc phát hết trước mặt An Vũ Phong.
- Thái Linh! – Ánh mắt An Vũ Phong thoáng chút bị tổn thương, mặt biến sắc, lạnh ngắt như một tảng đá. Phong khẽ mấp máy môi, giọng nói hơi run run. – Cô… vì Giang Hựu Thần mà sẵn sàng cam chịu giày vò sao? Cô tự làm bản thân mình bị tổn thương đó cô biết không…
Nước mắt trong khóe mắt của tôi đã thay đổi, lần này là vì An Vũ Phong.
Trái tim tôi như bị câu nói ấm áp đó buộc chặt. Từ trước đến giờ khi gặp khó khăn hay nguy hiểm, An Vũ Phong luôn ở bên cạnh giúp đỡ tôi, tuy có lúc cậu ấy hay trêu chọc…
Nhưng…
- Xin lỗi, An Vũ Phong! – Tôi không muốn nhìn thấy ánh mắt bị tổn thương của Phong. Không đợi Phong nói hết câu, tôi gắng gượng nói ra mấy từ, rồi quay đầu bỏ đi không hề ngoảnh lại.
Xin lỗi! Xin lỗi… Phong.
Tôi vội vã chạy trốn về kí túc xá, thở hồng hộc va cả vào cái bàn học, đầu óc nặng như đeo chì.
Một lúc sau, tôi mới kìm lại được nước mắt, hít một hơi thật dài, trấn tĩnh lại, sau đó bật máy tính lên để đọc email.
Bạn có năm thư mới
A…
Mấy hôm nay cứ bận bịu tới tấp, lâu lắm rồi không mở email ra xem, báo hại là tích lại bao nhiêu thư chưa đọc. Hi vọng không phải là tin sét đánh gì nữa.
Mở mục lục email, địa chỉ email đầu tiên tôi nhìn thấy rất quen, đây không phải là địa chỉ thư của Giang Hựu Thần sao?!
Tôi giật thót tim, tay cứ run rẩy… vội vã di chuột mở thư ra xem.
Wall flower girl! Có người trả lời trò chơi trắc nghiệm của bạn, người chơi trả lời như sau:
Tên: người trả lời: Giang Hựu Thần
Người trong lòng của anh ấy: Thái Linh
Ơ!
Mắt tôi trợn trừng lên như ốc bươu, mồm cũng há ra hết cỡ.
Sự kinh ngạc như sóng thần đập vào người, tất cả các nơron thần kinh của tôi như tạm ngừng hoạt động trong một giây, mạch máu trong người như bị đông đặc lại.
Nhưng sau đó, một hơi ấm từ tim lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong cơ thể. Mắt tôi bắt đầu ươn ướt, mũi hơi cay cay, bỗng có một sóng điện lớn như làm tôi lấy lại ý thức, giơ tay lên bịt miệng lại.
Cứ như đang nằm mơ! Mọi thứ dường như tan biến, tôi đi đến một thảo nguyên bao la, gió hiu hiu thổi, mây bồng bềnh trôi, tôi có cảm giác lại nhìn thấy được khuôn mặt anh tuấn và đôi mắt đen láy như hạt trân châu của Hựu. Hựu mặc bộ trang phục hoàng tử màu trắng, chầm chậm bước về phía tôi…
Giang Hựu Thần… người trong lòng cậu ấy là tôi.
Tuy tôi cũng mập mờ đoán được từ trước nhưng khi nhìn thấy kết quả rõ mồn một trước mắt, tôi vẫn không kìm được sự ngạc nhiên.
Tôi trợn trừng mắt nhìn chằm chằm, nhìn đi nhìn lại vào màn hình, cuối cùng cũng nhận ra mình không phải nằm mơ.
Nhấp chuột là có thể nhìn thấy ngày gửi của mail này là hai tuần trước. Lúc đó thân phận thật sự của Hựu chưa bị bại lộ. Nghĩ đến việc lâu lắm rồi không được nhìn thấy Giang Hựu Thần, trong lòng tôi thấy khó chịu khôn xiết. Vô tình nhấp chuột vào một cái email khác, người gửi không ngờ là Ân Địa Nguyên. Một người thông minh như Nguyên cũng bị trò lừa trẻ con của tôi gạt sao?!
Tôi tò mò mở mail ra xem đáp án của cậu ta.
Hoa Mộc Lan?!
Tên này đúng là nghĩ sao nói vậy, nếu ai cũng thẳng thắn, đơn giản như hắn thì tốt biết mấy.
Nghiêm Ngôn cũng trả lời trắc nghiệm?!
Tôi càng tò mò hơn, mở mail ra, suýt thì té từ trên ghế xuống. Cậu ta đánh hàng chữ in hoa to tướng: Công nương Diana.
Thật không dám tin cái tên lạnh lùng như nước đá đó mà cũng có thần tượng.
Tam đại tướng quân còn thiếu mất Kì Dực. Bình thường cậu ta nóng như lửa, không biết hỏi câu riêng tư thế này hắn trả lời thế nào?
Mở thư của Kì Dực ra, mắt tôi trợn trừng lên gấp ba lần. Vì trong đó không ngờ cậu ta viết một cái tên rất quen thuộc: Tôn Ngọc Dĩnh.
Chúa ơi! Từ lúc nào mà Ngọc Dĩnh và Kì Dực… nhưng mà, đây cũng xem như là bùa hộ mệnh của tôi. Sau này con nhỏ Ngọc Dĩnh dám bắt nạt tôi nữa, tôi sẽ lấy cái này ra uy hiếp nó. Có điều… không biết Kì Dực có giúp nhỏ đập cho tôi một trận nên thân không…
Tâm trạng có vẻ nhẹ nhõm hơn một chút, tôi nhấp chuột quay lại hòm thư. Vẫn còn một mail chưa đọc – đó là của An Vũ Phong.
Đầu tôi bỗng lóe lên khuôn mặt bị tổn thương khi nãy của Phong, tay phải cầm chuột do dự một lát nhưng vẫn nháy vào thư của Phong.
Người trong lòng của anh ấy.
Trang web cứ như bỡn cợt tôi, hiện ra từng tí từng tí, chậm như rùa. Tim tôi thì cứ từng giây từng phút đập nhanh hơn. Đáp án của An Vũ Phong sẽ là gì? Lẽ nào… Tôi lắc đầu lia lịa, muốn rũ bỏ mấy ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, căng mắt nhìn lên màn hình.
Vụt!
Dòng điện trong não tôi như truyền đến tận tay, tay phải cầm chuột bị bật ra như chạm phải điện. Chuột vi tính chui tọi ra khỏi mép bàn, cuối cùng rơi xuống, cứ đung đưa đung đưa trong không trung.
Cả người tôi như bị mất thăng bằng, đứng bật dậy trên ghế.
Màn hình trước mặt sáng loáng làm mắt tôi bị lóa đi. Dòng chữ khẽ nhấp nháp trên màn hình, tôi như bị ngừng thở trong tức khắc.
Thái Linh
Đáp án của An Vũ Phong không ngờ là…
Là tôi ư?!
***- Thái Lăng! Tờ poster thông báo này nhờ cậu đó!
- Ừ! – Bước lên trên cái thang gấp, tôi cúi người nhận lấy tấm poster quảng cáo trận đấu bóng rổ của một học sinh đưa cho. Tôi bước từng bước lên bậc cao nhất rồi giơ tấm poster đó để dán lên trên cửa chính của khu giảng đường.
- Bạn hội trưởng hội học sinh chúng ta khá thiệt! Việc nào cũng nhiệt tình!
- Đúng đó! Thái Lăng giỏi thật.
Tai tôi vang đến mấy lời khen ngợi của mọi người. Từ sau vụ lễ hội âm nhạc lần trước, thái độ của các nam sinh đối với tôi quay ngoắt 180 độ. Họ không còn xì xào to nhỏ nói xấu tôi nữa mà đường đường chính chính ca ngợi.
Nhưng dù có nghe được những câu nói ca tụng mà tôi mong đợi đã lâu, tôi vẫn chẳng lên được tinh thần, chỉ lặng lẽ giơ tay lên, đờ đẫn đứng dán tấm poster.
- Ôi! An Vũ Phong! Đến đúng lúc lắm! Cậu xem giúp tấm poster dán thẳng chưa?
- Được! Đến ngay đây!
Bỗng giọng nói tràn đầy sức hút của An Vũ Phong vang đến tai tôi, đầu tôi lập tức hồi tưởng lại nội dung bức email đó.
Tại sao đúng lúc này lại gặp cậu ấy? Tay tôi run lên một lúc, tấm poster trong tay rơi xuống. Tôi cúi người định nhặt…
Hả?!
Chân mới dịch một bước sang bên trái, cả người bỗng mất thăng bằng, lắc lư dữ dội. Chết rồi! Tôi quên béng mất là mình không phải đang đứng trên mặt đất mà là đứng trên bậc cao nhất của thang.
Rầm rầm…
Do cố sống cố chết lấy lại trọng tâm nên tôi hoa mắt chóng mặt, trượt chân từ trên thang xuống.
- Ối! Thái Lăng ngã rồi!
- Thái Lăng! Cẩn thận!
Vù…
Đầu tôi trống rỗng, nghe thấy xung quanh toàn tiếng la hét hốt hoảng, chớp mắt cả người đã ngã lăn lông lốc xuống.
Bốp…
Do tôi ngã lộn nhào xuống nên đầu đập cả vào sàn nhà vừa cứng vừa lạnh.
Trước mắt tôi trời đất quay cuồng, cơn đau trên đầu như từng đợt sóng lan dần khắp người, cảnh vật phía trước nhạt nhòa đi.
- Thái Lăng! Thái Lăng!
- Thái Lăng! Thái Lăng! Còn sống không?
Cộp cộp cộp…
Những bước chân hối hả, dường như mọi người đều vây quanh tôi. Tôi cố gắng hơi ti hí mắt, nhìn thấy những khuôn mặt đang rất quan tâm, lo lắng cho mình.
- Ư… - Tôi cố cựa quậy nhưng đầu ong ong như đeo hòn đá, mí mắt nặng ngàn cân cứ sụp xuống, không mở mắt ra nổi.
- Phù… May quá! Hình như Thái Lăng chỉ ngất thôi!
- Không được! Không được! Thái Lăng là đệ nhất anh hùng của trường chúng ta! Đệ nhất anh hùng không được ngất xỉu thế này!
Xoạt xoạt xoạt…
Vô vàn giọng nói thầm thì bên cạnh làm đầu tôi căng ra, cảm thấy mình nên ngất xỉu không biết trời đất trăng sao gì là tốt nhất. Tôi chỉ ngã từ trên thang xuống chứ có phải rớt từ trên tầng lầu xuống đâu.
- Tôi nhớ ra rồi! – Bên tai tôi thình lình vang lên một tiếng hét the thé như máy mài nhôm, nếu như không phải đang ngất thì tôi đã bịt chặt tai lại. - Người bị ngất muốn làm cho tỉnh lại thì phải dùng cách nào đó kích thích mạnh! Giống như trong phim ‘Hoàn Châu cách cách” người ta dùng kim châm.
- Nhưng chúng ta làm gì có kim ở đây…
Thánh thần ơi! Không thể nào… nếu mà làm như thế, tôi không bị chết do ngất thì chắc bị kim châm mà chết mất.
Hu hu hu… không ngờ mấy người bọn họ lại có ý tưởng khủng khiếp như vậy. Tôi có phải mắc chứng bệnh hiểm nghèo nào đâu.
- Có đây! Có đây! – Một giọng nói từ xa chạy đến, mà hình như còn mang theo mùi gì đó rất gớm ghiếc.
Thúi… thúi quá…
Mùi gì tởm quá! Vừa giống mùi chuối thối lại có vẻ giống mùi nồng nặc của cái trạm xử lý rác ở đầu ngõ nhà tôi.
- Thái Lăng! Tôi… tôi là Đại Long… là cầu thủ chính trong đội bóng rổ. – Một nam sinh không biết từ đâu đến, thò cái mặt to đùng ra, nhìn thấy tôi thở hổn hển như sắp chết liền lắp ba lắp bắp giới thiệu.
- Nghe nói hội trưởng Thái Lăng đang gặp nguy kịch, cần mọi người mang gấp vật sơ đến cứu nên mình chạy vội từ sân bóng đến đây. Tặng cậu cái khăn mặt thân yêu này! Đúng 3 năm nay tớ chưa hề giặt nó một lần nào!
Cái gì?
Khăn mặt ba năm chưa giặt.
Cái khăn mặt màu đen đen đó càng lúc càng mờ đi trước mắt tôi. Tôi nhịn thở đến nỗi mồm cứ giật giật như bị trúng gió, tôi rất muốn bịt chặt mũi lại, lùi về phía sau mấy bước nhưng người tôi mềm nhũn như cây dưa héo, không động đậy nổi.
- Mau đắp lên mặt cho hội trưởng Thái Lăng! Mau đắp lên! - Tất cả các nam sinh như phát cuống cả lũ, bộ ai cũng muốn tôi “ngủm” sao?!
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê tôi nhìn thấy có đôi tay giơ chiếc khăn mặt đen về trước mặt tôi, cái mùi hôi sình như chuột chù sộc lên mũi tôi… Tôi thấy đầu mình lơ lửng trên 9 tầng mấy.
Tôi cố gắng nhịn thở… cố nhịn thở…
Ôi! Thượng đế ơi! Ngài mau thương tình “đá” cho con một cái phao cứu sinh đi… mặt nạ dưỡng khí, nhanh lên, mặt nạ dưỡng khí, con sắp lìa đời đến nơi rồi…
- Ủa! Hội trưởng lại ngất rồi!
- Mặt hội trưởng lúc đầu trắng bệch bây giờ lại chuyển sang màu xanh, xanh lại thành tím ngắt! Không ổn rồi! Mau sơ cứu!
- Tôi thấy hình như cậu ấy khó thở, có phải do cổ áo cái chặt quá?
- Không sao! Không sao! Đây là trường nam sinh, chúng ta đều là đàn ông con trai cả! Mau! Cởi cổ áo của Thái Lăng ra cho dễ thở!
- Được! Giúp Thái Lăng cởi ra! Nếu cần thì mau hô hấp nhân tạo!
Vô số cánh tay chạm vào tôi, tôi hoảng sợ toan vùng vẫy nhưng bị bọn họ giữ chặt cứng, không nhúc nhích nổi.
Không!
Ầm ầm!
Trong đầu tôi vang lên một tiếng động kinh hoàng. Xong rồi! Chẳng nhẽ thân phận của tôi bị lộ tẩy ngay lúc này…
- Mấy người dừng lại ngay!
Là cậu ấy! Là Giang Hựu Thần sao?!
Đám người vây quanh tôi thoắt một cái đã tản ra, những cánh tay khi nãy giữ chặt tôi không còn nữa, nhưng ý thức của tôi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Có cảm giác một đôi tay rắn rỏi nắc bổng tôi lên, tôi bị bế lên một cách nhẹ nhàng.
Đôi tay thật mềm mại… thật ấm áp… chỉ cần sự bảo vệ của đôi tay này, tôi chẳng còn sợ điều gì cả…
Giang Hựu Thần…
- Ơ! – Tôi cố mở to mắt ra… khuyên tai lấp lánh, mái tóc hơi dài, dưới đó là đôi mắt kiên định, mạnh mẽ… là An Vũ Phong.
Sao tôi lại thoáng có chút buồn nhỉ?! Thái Linh ơi là Thái Linh, mày nghĩ rằng Hựu sẽ từ bỏ thân phận hoàng tử, bất chấp tất cả để đến với mày sao?
Ôi! Tôi thật ngốc!
- Tránh ra! Tôi sẽ đưa cậu ta đến phòng y tế, còn các cậu cứ làm việc tiếp đi! – An Vũ Phong ôm chặt tôi, để cả người tôi nhẹ nhàng dựa vào ngực cậu ấy, như vậy tôi sẽ bị mọi người nhìn thấy.
Tôi cố gắng mở mắt ra, loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của An Vũ Phong. Phong đang tức giận nhìn mấy nam sinh xung quanh rồi bước nhanh đi ra khỏi đám đông đó.
- A… An Vũ Phong… - Tôi khẽ gọi, phát ra âm thanh bé đến nỗi ngay cả bản thân mình cũng không nghe thấy.
- Đừng nói nữa, không sao đâu!
***Giọng nói điềm tĩnh của Phong vang vọng bên tai tôi như một cơn gió nhưng trong đầu tôi lúc này lại hiện lên một khuôn mặt khác, khuôn mặt hiền hoà cùng nụ cười ấm áp…
- Thái Linh! Tỉnh rồi à? – Tôi từ từ mở mắt ra, trong mắt phản chiếu hình ảnh của một khuôn mặt quen thuộc đó là An Vũ Phong. Theo thói quen, cậu ta lại vuốt tóc, để lộ chiếc khuyên tai sáng lấp lánh.
- Tôi… tôi đang ở đâu? – Tôi lẩm nhầm, trong đầu “tua” lại cảnh ban nãy suýt bị mấy nam sinh cởi cổ áo ra, mặt bỗng đỏ bừng như quả gấc.
- Cô đang ở phòng y tế! – An Vũ Phong thờ ơ nói.
- Cảm ơn! Cảm ơn đã cứu tôi! – Nhớ lại khuôn mặt tức giận của An Vũ Phong khi đó, tôi căng thẳng, cả người đứng bật dậy, cúi người liên tục cảm ơn An Vũ Phong.
- Cô vẫn muốn tiếp tục sống như thế này sao? Tiếp tục ở trường British đợi chàng hoàng tử của cô đến?
- An Vũ Phong chẳng thèm đoái hoài gì đến câu cám ơn của tôi, đôi mắt sâu thẳm đó nhìn tôi chằm chằm.
- Tôi… đúng vậy! Tôi phải tiếp tục ở lại British. – Đầu óc tỉnh táo lại một chút, tôi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt An Vũ Phong nhưng tim lại đập thình thịch. An Vũ Phong đột ngột hỏi câu đó, liệu có phải có ý đặc biệt gì khác?
- Tiếp tục ở British, lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ không biết thân phận thật sự một ngày nào đó bị phát hiện? – An Vũ Phong trề môi vẻ châm chọc tôi, cười nhạt.
- Tôi… - Tôi nghệt ra, không ngờ An Vũ Phong có vẻ bất cần đời là thế mà suy nghĩ sâu xa thật!
- Thái Linh! Cô đã nghĩ bến việc một ngày nào đó thân phận bị bại lộ, lúc đó cô phải làm sao? Không phải lần nào cũng có người đến giúp cô! – An Vũ Phong nhìn tôi chằm chằm, giọng dần thấp xuống, tim tôi như thắt lại.
Tôi cúi đầu vân vê mép áo, không nói tiếng nào. Nhớ lại cảnh những học sinh muốn cởi cổ áo giúp tôi ra, còn cả giọng nói gằn lên giận dữ của An Vũ Phong. Đúng! An Vũ Phong nói đúng! Lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, tôi không phải lúc nào cũng may mắn thoát được.
- Nhưng… chỉ có cách ở British, tôi mới có cơ hội gặp Giang Hựu Thần! – Vừa nhớ lại khuôn mặt tươi cười ấm áp của Hựu, tôi bỗng buột miệng nói.
Tôi phải đợi Giang Hựu Thần, tôi không thể từ bỏ tất cả như thế. Bởi vì, đây là nơi duy nhất tôi và cậu ấy có thể gặp nhau. Mấy hôm nay, tôi toàn tưởng tượng ra rằng lúc tôi bước vào trường học, có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hựu.
- Có thể nơi gần nhất chính là nơi xa nhất…
- Giọng nói khe khẽ của An Vũ Phong vang lên, cứ quanh quẩn trong đầu tôi. – Nếu chỉ biết ngồi chờ đợi thì khoảng cách giữa hai người càng xa hơn, phải cho người đó biết chờ đợi chỉ khoét sâu thêm vào vết thương…
- An Vũ Phong… - Tim tôi đột nhiên nhói đau như bị gai đâm vào.
An Vũ Phong thấy tôi như vậy lại chuyển sang chủ đề khác. Cậu ta rút từ túi quần ra một mảnh giấy rồi đưa cho tôi.
- Lúc cô ngất, tôi giúp cô làm!
- Cái gì vậy? – Tôi tò mò nhìn, cố trấn tĩnh lại. Bỗng trong tôi có một cảm giác quen thuộc lan tận vào tim.
Thẻ học sinh trường cấp III Maria
Thẻ học sinh trường Maria?!
- Muốn đem lại hạnh phúc cho người mình yêu thì trước hết bản thân hạnh phúc đã. Lo xong xuôi mọi thứ cho mình mới có thể dành nhiều tình yêu hơn cho người đó… - Giọng An Vũ Phong càng lúc càng nhỏ nhưng giọng nói đó lại êm dịu như tiếng đàn thiên sứ cứu rỗi tâm hồn tôi. – Thái Linh! Rời khỏi British mới là cách bảo vệ bản thân duy nhất!
- Tôi… - Nhìn ánh mắt lo lắng của An Vũ Phong, tôi muốn từ chối nhưng cũng chẳng nói ra lời.
Tôi cúi đầu mở thẻ học sinh ra. Dòng đầu tiên hiện lên hai chữ rất đỗi thân quen:
Thái Linh
Thái Linh chứ không phải Thái Lăng.
Đây là… - Tôi ngẩng đầu lên như người vừa tỉnh mộng du nhìn An Vũ Phong.
- Đây là thẻ học sinh của cô, cô có thể dùng tuỳ thích. – An Vũ Phong nhìn tôi, ánh mắt rõ ràng bị tổn thương nhưng lại cố mấp máy. Cậu ấy cười sao…
Tôi cầm chặt thẻ học sinh trong tay, trong người có một luồng sức mạnh to lớn thôi thúc. Tôi hi vọng có thể ở lại British đợi Giang Hựu Thần quay về nhưng phải đối mặt với những chuyện nguy hiểm như thế, tôi sẽ chỉ đem thêm phiền phức cho Hựu.
Tôi không thể liên luỵ đến Hựu! Không thể liên luỵ đến Hựu.
Tôi phải bình an đợi cậu ấy trở về, tuy không được ở British nữa, tôi vẫn sẽ đợi Hựu…
Tôi mím chặt môi, nắm chặt cái thẻ trong tay, âm thầm hạ quyết tâm.
- Thái Linh! Mau đi dọn đồ đạc, tôi đưa cô về nhà!
- An Vũ Phong hình như đã chuẩn bị hết mọi thứ.
- Thái Linh! Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô!
Giọng của An Vũ Phong như từ rất xa vọng tới. Lúc đó tôi không biết rốt cuộc cậu ấy đang nói với tôi hay là tự nhẩm bẩm một mình…
***Beng beng! Dự báo xui xẻo của thần xui Thái Linh!
Không biết tại sao mới sáng sớm lại phục hồi được dự cảm chẳng lành của một năm trước, xem ra tôi sắp quay lại cái thời chiến đấu cật lực với lão thần xui rồi.
Vớ vội lấy bộ đồng phục ở giường mặc vào người, đứng trước gương soi thử.
Áo khoác ngoài trắng rất lịch lãm, chiếc cà vạt ngắn…
Thôi chết! Ban nãy không phải tôi lẩm bẩm tự nhắc mình đã rời khỏi British, thế mà tôi lại mặc đồng phục nam sinh của British theo thói quen bao lâu nay.
Hôm nay nơi tôi phải đến là trường cấp III Maria.
- Tiểu Linh! Mẹ chuẩn bị bữa sáng toàn món ăn bổ dưỡng cho con rồi đó! - Giọng nói nghe quá đỗi quen thuộc của mẹ vọng ra từ bếp.
- Mẹ! Đồng phục của con đâu? – Tôi lao đến trước mặt mẹ, giọng giận dữ.
- Không phải con đang mặc sao? – Mẹ liếc mắt về phía tôi một cái rồi quay người đi bưng một chiếc đĩa đựng món trứng cuộn phía trên có vẽ hình mặt người cười. – Mau xem kiệt tác của mẹ này!
- Mẹ! Con hỏi đồng phục trường Maria cơ! – Tôi đúng là sắp bị mẹ làm cho phát điên, kim chỉ phút đồng hồ trước mắt cứ tích tắc trôi qua, dễ hôm nay lại muộn mất…
- Sao lại phải mặc đồng phục trường Maria? - Mặt mẹ không hiểu gì cả, nhưng vẫn không quên giới thiệu món ăn sáng. – Đảm bảo ăn xong bữa mẹ làm bằng cả tâm huyết này con sẽ tràn đầy sinh khí! Yeah!
- Mẹ! Hôm nay con phải quay về trường Maria học, không phải hôm qua con đã nói với mẹ sao? – Tôi nhắm tịt hai mắt, ngẩng mặt lên trời hét tướng lên. Cuối cùng mẹ cũng ngừng không “mở máy” nói liến thoắng nữa.
- Ai da! – Mồm mẹ há tròn đến nỗi có thể nhét nguyên một cái trứng cuộn to đùng vào. – Tối qua, mẹ định để con hôm nay có thể mặc bộ đồng phục sạch sẽ quay về trường Maria, nhưng… quên mất…
Cái gì?!
Tôi bỏ mặc mẹ đang tỏ ra rất hối hận, ăn năn, lao ngay ra chỗ máy giặt, mở nắp ra lục lọi, lát sau "móc" được một chiếc áo sơ mi màu xỉn xỉn, một chiếc váy nhăn nhúm như tổ đỉa, một tay của chiếc áo khoác ngoài thì có vết dầu loang to tướng.
Đây... đây là đồng phục của tôi sao?
Đây... đây rõ ràng là cái giẻ lau nhà đấy chứ.
Chẳng còn thời gian để ý linh tinh nữa, bây giờ đã là 7 giờ 30, nếu không kịp chuyến xe buýt thì tôi đi muộn là cái chắc. Tôi mặc vội bộ đồng phục trường Maria trông bẩn nhẹp, nhìn y hệt tên ăn mày ngoài vỉa hè.
Ông thần xui ơi! Ông không thể niệm tình tha cho con một lần sao?
- Thái Linh! Mau ăn bữa sáng bổ sung dinh dưỡng này...
Xoẹt!
Tôi chỉ còn cách phụ tấm lòng của mẹ, lao vù ra ngoài!
Vừa chạy băng qua ngõ nhìn thấy một chiếc xe buýt màu cam đang từ từ rời khỏi bến, đuôi xe còn "hào phóng" tặng cho tôi một làn khói đen sì như muốn nói: Bye nhé, người đẹp!
Trên đầu tôi mây đen như kéo đến ùn ùn.
Đợi chuyến xe sau thì không kịp, đành phát huy tinh thần của quân nhân là chạy bộ vậy.
Hộc hộc…
Sau một hồi đấu tranh kịch liệt với thần thời gian, cuối cùng trước 8h tôi cũng lết được đến cổng trường Maria. Ngẩng đầu lên nhìn thấy hàng chữ sáng loáng vừa lạ lại vừa quen:
Trường nữ sinh Maria
Trong lòng tôi nửa vui mừng, nhưng cảm giác hụt hẫng khó mà miêu tả vẫn chiếm nhiều hơn.
- Thái Linh! Chào mừng bà quay về!
- Chúc mừng bà quay về trường Maria! Thái Linh!
Có 2 cánh tay đập rõ mạnh vào vai tôi, hai giọng the thé như “chằn lửa” vang lên bên tai làm tôi giật mình.
- Thượng Hội! Ngọc Dĩnh! – Giọng nói quen thuộc đó làm tôi nóng bừng người. Tôi hoang mang quay đầu lại nhìn hai bà bạn chí cốt, cười như ngố.
- Thái Linh! Mới sáng sớm mà bà đã đứng nghệt ra ở cổng làm gì? – Thượng Hội nhéo má tôi. – Chắc là bà không quen học ở Maria nữa chứ gì, đóng giả nam sinh ở trường British sướng hơn phải không?
British…
Nước da rám nắng của Giang Hựu Thần, chiếc khuyên kim cương sáng lấp lánh của An Vũ Phong, thói quen đẩy gọng kính vàng của Ân Địa Nguyên, mái tóc màu hung đỏ của Kì Dực, tính tình lạnh lùng ít nói của Nghiêm Ngôn…
Những ngày ở British giống như một giấc mơ, lúc vui lúc buồn, nhưng mơ rồi có lúc phải tỉnh lại.
- Thái Linh! Báo cho bà một tin vui! – Ngọc Dĩnh kéo tay, thì thầm vào tai tôi mấy câu. – Hôm qua ở tiệm cà phê phía tây tôi nhìn thấy một nam phục vụ đẹp trai cực… Woa! Siêu đẹp trai luôn!
Ngọc Dĩnh không kiềm chế được sự hưng phấn của mình, hai mắt sáng long lanh biến thành hình trái tim.
- Thái Linh! Hôm nay tan học tụi mình cùng đến đó! – Thượng Hội lườm Ngọc Dĩnh, kéo tôi đến nói. – Bà quay lại đúng lúc lắm!
- Tôi… - Nhìn hai bà bạn mặt mày rạng ngời như nắng mùa hạ nên tôi không nỡ dội gáo nước lạnh làm cụt hứng, nhưng cũng chẳng có tâm trạng nào để mà tham gia với họ.
- Thái Linh! Đừng đứng đần ra thế! Mau quyết định đi… tan học cùng đi xem mặt anh chàng đẹp trai đó! – Thượng Hội túm chặt vai tôi. – Mau đi thôi! Tụi mình mau lên lớp thôi!
- Nhưng… - Vừa nhớ đến Anna và An An, không hiểu sao tôi lại thấy căng thẳng.
- Thái Linh! Bà sợ gặp An An hả? – Nhỏ Ngọc Dĩnh này đúng là thông minh đột xuất, chỉ cần một câu mà nói trúng tim đen của tôi.
- Ha ha ha... Thái Linh! Bà yên tâm đi, hôm nay Anna và An An đều không đi học - Tôi tò mò nhìn Thượng Hội, nhỏ ta cười tươi như hoa, kéo tay tôi vừa đi vừa giải thích. - Họ đại diện cho trường Maria đi dự hội thảo ở thành phố Hồng Phong rồi!
Reng...
Chuông vào giờ vang lên. Ngồi ở chỗ quen thuộc, nhìn những gương mặt quen thuộc, thầy giáo cũng rất quen thuộc nhưng trước mắt tôi không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh giờ học ở Bristish.
- Thái Lăng! Cậu ngồi bên cạnh mình nhé!
- Thầy đã nói như vậy, tôi nghĩ tôi không thể từ chối. Thái Lăng phải ngồi ở đây.
- Em nghĩ, em ngồi ở đây là tốt nhất ạ!
Khuôn mặt tươi cười của Giang Hựu Thần dần dần biến mất, tôi giơ tay ra muốn giữ cậu ấy lại nhưng không kịp. Mái tóc dài của An Vũ Phong khẽ bay, ánh sáng của chiếc khuyên tai kim cương cứ tối dần.
- Tôi không rời đi! Tôi không đi! Tôi không rời khỏi cậu ấy! - Tôi thấy đau khổ vô cùng, cả người đứng bật dậy trên ghế, mồm hét tướng lên.
Xoạt. Binh.
- Oái! Đau quá! - Tôi ôm cái đầu gối trái, nhảy lò cò, khi định thần lại thì thấy trước mặt mình có bao nhiêu chuyện xảy ra: Bàn học bị tôi làm đổ, sách vở và bút rơi trên ghế.
- Thái Linh! Em làm gì thế? – Bỗng phía trước có một giọng rất giận dữ. Em định không cho ai học nữa à?
Tôi mím chặt môi, ngước lên nhìn thầy giáo dạy tiếng Anh đang đứng trên bục, hai tay chống nạnh, nổi cơn tam bành như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Xung quanh im phăng phắc, tôi lén nhìn các học sinh bên cạnh, ai cũng há hốc mồm. Chắc họ kinh ngạc đến mức không ngậm miệng lại được.
- Thái Linh! Giờ học ngủ gật lại còn dám nói mơ! Em giỏi thật đấy! - Cơn tức giận của thầy giáo như sấm nổ đùng đùng, thầy dùng cái thước kẻ chỉ vào mặt tôi, thao thao bất tuyệt vạch tội. - Thành tích học đã kém thì không nói làm gì, cả ngày cứ lảm nhảm nói linh tinh, làm tôi đau hết cả đầu.
Tôi... ngủ gật?!
- Đứng lên! Phạt em đứng góc lớp! - Thầy giáo trừng mắt giận dữ nhìn tôi. Bị thầy giáo rủa xả tới tấp, tôi đành đứng dậy, xiêu vẹo đi về cuối lớp, sau đó đứng thẳng người.
Tuy chân tôi vẫn còn dính chặt ở trên đất nhưng tâm hồn tôi không còn ở trên đó nữa, nó cứ bay đi, đã bay đến một nơi rất xa.
Reng...
Tiếng chuông tan học vang lên cũng đồng nghĩa với việc tôi bị phạt đứng kết thúc. Tôi thở phào nhẹ cả người, chầm chậm bước về phía chỗ mình ngồi.
- Thái Linh! Vừa về đã bị phạt đứng! Bà đúng là xui tái thế! - Chưa kịp đi về chỗ ngồi thì Ngọc Dĩnh và Thượng Hội đã lao đến trước mặt tôi. - Mau đi thôi! Đến tiệm cà phê phía tây, chúng tôi làm tiệc tẩy trần cho bà!
- Ơ! - Tôi thất thần, gật gật đầu, sắp xếp lại sách vở, cúi đầu tiu nghỉu đi theo hai bà bạn ra khỏi phòng học. Tôi thấy đây đâu phải tiệc tẩy trần mà là việc đi ngắm cảnh đẹp thì có.
- Nghe nói hôm nay khu siêu thị ở phố Hoa Sinh kỉ niệm tròn 7 năm, nhất định phải giảm giá nhiều thứ lắm!
- Hô hô hô! Quần áo đẹp! Quần áo đẹp, ta đến với em đây!
- Boy đẹp mới là số một chứ!
- Ờ! Đúng, đúng!
Trên đường đi, Thượng Hội, Ngọc Dĩnh sung sướng tám đủ thứ chuyện, tôi chỉ lặng lẽ đi phía sau hai nhỏ, cạy răng không nói nửa câu.
- Ai chà! Thái Linh đâu? Lẽ nào bà ấy gặp đèn đỏ nên không theo kịp? - Bỗng Thượng Hội nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn thấy mặt tôi mới vỗ ngực thở phào.
- Hóa ra bà ở đây! Đi đường chẳng nói chẳng rằng, muốn hù chết bọn tôi à?
- Hở? - Tôi thộn ra, ngẩng đầu lên, miệng lắp bắp nhưng không biết nói gì.
- Á! Ngọc Dĩnh đột nhiên nhìn chằm chằm phía sau lưng tôi, nhỏ ngạc nhiên như là trăm năm chưa nhìn thấy sao băng, hét tướng lên làm tôi giật bắn.
Xoạt!
Tôi chưa kịp quay người lại, Ngọc Dĩnh đã lao như tên bắn đi!
- Các bà đi đâu? - Tôi vội vã túm ngay bà bạn Thượng Hội đang chuẩn bị co giò chạy lại.
- Mục tiêu xuất hiện! - Thượng Hội phấn khích nhảy cẫng lên, lấy hết sức đẩy tôi ra. - Tụi mình phải chủ động tấn công! Giai đẹp sẽ không đứng ở đó lâu đâu. Điều tụi mình cần làm là phải nắm chặt thời cơ từng phút, từng giây! Chủ động tấn công! Anh gì đẹp trai ơi! Bọn em tới đây! Thái Linh, bà nghệt ra làm cái gì nữa?! Nhanh chân lên!
- Tôi...
- Tôi cái gì mà tôi! - Ngọc Dĩnh không biết nhảy ở đâu ra, đập mạnh vào vai tôi. - Nhìn thấy anh nào đẹp trai là phải đuổi theo ngay! Nếu cứ đợi ở một chỗ thì bọn họ chạy sẽ mất tiêu.
- Nếu chỉ biết ngồi chờ đợi thì khoảng cách giữa hai người càng xa hơn, phải cho người đó biết chờ đợi chỉ khoét sâu thêm vào vết thương...
Không biết tại sao tai tôi lại vang lên câu nói của An Vũ Phong.
Chờ đợi chỉ làm khoảng cách dài ra.
Ngọc Dĩnh đầu óc ngốc nghếch vậy mà cũng hiểu đạo lí đơn giản đó. Tôi không nên tự giam hãm mình trong sự chờ đợi mòn mỏi, tôi phải để Giang Hựu Thần biết tôi cũng đang cố gắng!
Xoạt.
Trong lòng tôi như bị cơn sét vô tình quét xoẹt qua, trước mắt tôi xuất hiện một vệt sáng, sau đó có vô vàn vì sao nhấp nháy đang nhảy nhót. Tôi quay vội người lại, co giò chạy.
- Thái Linh!
- Thái Linh!
Chạy thôi... Chạy thôi...
Mặc kệ Ngọc Dĩnh và Thượng Hội ở phía sau gào khản cổ, tôi cắm đầu cắm cổ chạy.
Hộc hộc!
Chạy nhanh hơn chút nữa tôi sẽ kịp giờ tan học của trường Bristish.
HẾT TẬP 5[1] Bướm của tằm là con ngài. Nhưng đây là truyện pha chút huyễn tưởng nên tác giả cho con tằm kéo kén, hóa nhộng rồi lột xác thành bướm và bay đi.
[2] Tào Tuyết Cần là tác giả bộ tiểu thuyết rất nổi tiếng “Hồng Lâu Mộng”. Thái Linh nhầm tên một loại mực tàu để viết thư pháp với tên tác giả này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.