(“Jacob chết rồi.”)
_________________
Từ sau khi thoát ra khỏi trò chơi, thiếu niên bắt đầu thường xuyên quấn lấy Seussell để vui đùa, và Seussell cũng dần quen luôn với điều đó. Thấy chuyện này, Clay tỏ vẻ vô cùng sợ hãi.
Dường như năm tháng cứ vậy mà trôi qua từng ngày, nhưng những điều bất ngờ lại lặng lẽ ập đến trong vô hình.
“Điện hạ, chúng tôi sẽ đón ngài ở biên giới nước A.” Jacob lại đeo khuyên tai lên, trong mắt thoáng qua vẻ suy ngẫm. Sau một lát, cậu đi ra khỏi phòng, cười nói ngọt ngào với người bên trong: “Seussell, chiều nay ra ngoài chơi với tôi nhé?”
“Được, chờ tôi xử lý xong văn kiện.” Seussell cũng không ngẩng đầu lên, trả lời.
“Oa! Seussell, đây là gì thế?” Jacob buông Seussell ra rồi xòe hai bàn tay, đón lấy một bông hoa tuyết nho nhỏ. Cậu cẩn thận đặt nó lên lòng bàn tay, nhưng chưa được bao lâu, bông tuyết đã hóa thành một vũng nước, chảy xuống theo kẽ hở giữa những ngón tay. Jacob có chút thất vọng thu tay lại: “Đẹp thật đấy, chỉ là quá ngắn ngủi.”
“Đây là tuyết.” Seussell cúi đầu nhìn Jacob mới cao đến ngực hắn, trong mắt hiện lên một tia tối tăm. Cậu là người nước C thật ư? Không đúng…
“Thì ra gọi là tuyết.” Jacob quay đầu cười ngây ngô, đáp lại cậu là tiếng Seussell ngã xuống mặt đất, chiếc súng hắn vừa mới chuẩn bị rút ra cũng rơi bên cạnh đó. Người dân xung quanh thấy Seussell đột nhiên ngã xuống thì vội vàng gọi điện thoại, Jacob nhanh chóng túm hắn dậy, vội vàng chạy về phía trước. Đợi đến khi người dân phục hồi tinh thần lại từ trong cơn khiếp sợ, thì đã không còn thấy bóng dáng của Jacob đâu nữa. Quần chúng đều kinh ngạc, lúc này mới qua vài chục giây ngắn ngủi thôi, rốt cuộc là thứ quái vật gì vậy?
Jacob cõng Seussell chạy thẳng đến biên giới nước A. Một phi hành khí hình thuyền màu đỏ nghênh ngang dừng lại giữa trời, Jacob ôm Seussell thật chặt, mũi chân dùng sức, nhảy vào khoang ngay lúc cửa mở.
Sau khi tìm được một vị trí thoải mái cho Seussell nằm, Jacob ngồi lên ghế, hỏi rằng: “Mọi chuyện đã làm xong hết chưa?”
“Thưa điện hạ, đế quốc đã truyền ra tin Nhị hoàng tử cùng Tam công chúa bị hại. Trước mắt, người thừa kế vương vị chỉ có ngài và đại hoàng tử phế vật kia, tin rằng ngài mà xuất hiện, mấy lão già đó sẽ lập tức hiểu rõ. Hơn nữa, bởi vì chuyện hai vị điện hạ bị hại truyền ra, hiện giờ nhân dân đế quốc đang vô cùng muốn báo thù cho họ.” Gã đàn ông cúi lưng chín mươi độ, trả lời với vẻ nịnh nọt.
“Nhưng điện hạ, ngài xem ngài này, mang về…”
“Tên này? Vì thấy rất thú vị, nên ta mang về đây.” Jacob cong môi: “Sao nào? Có vấn đề gì à? Ông có thể nói ra luôn, thuộc hạ của nhị hoàng tử.” Trong lúc nói, đầu ngón tay sắc nhọn đã sờ đến cổ gã.
Gã đàn ông bỗng nhiên quỳ xuống, cơ thể không ngừng run rẩy: “Điện… Điện hạ, ngài tha cho tôi đi mà! Tuy trước kia tôi hầu hạ nhị hoàng tử, nhưng giờ tôi chắc chắn không hề hai lòng với ngài! Điện hạ, điện hạ!” Gã không ngừng đập đầu lên tấm thép cứng rắn, lòng đầy run sợ, xin tha.
“Ha ha.” Jacob đứng lên khỏi ghế, nở nụ cười ngây thơ. Đầu gã đàn ông tì lên sàn, mồ hôi lạnh giữa trán không ngừng đổ, hàm răng cũng bắt đầu va vào nhau: “Điện hạ…”
“Đứng lên đi, ta cũng đâu có trách ông.” Jacob vươn tay, nâng gã dậy. Vẻ mặt gã đàn ông thả lỏng: “Cảm ơn điện hạ… A!!!”
Đột nhiên, sắc mặt gã trở nên đau đớn vặn vẹo.
Tay Jacob rút khỏi chỗ giữa lưng gã đàn ông, vẻ mặt vô tội: “Ông kêu cái gì? Ta đã làm rất nhẹ nhàng nha. Ông xem, tim của ông vẫn còn rất nguyên vẹn này.” Một quả tim tươi sống hoàn chỉnh, đang nảy lên bị ném xuống mặt đất. Nó bị dẫm nát một cách vô tình ngay sau đó.
“Anh tỉnh rồi?” Jacob cười tủm tỉm nhìn Seussell dần tỉnh táo lại. Cậu muốn kéo tay hắn, lại bị hắn đẩy ra, tức giận trên mặt khó nén.
“Cậu là người ngoài hành tinh.” Hắn dùng giọng điệu khẳng định. Jacob nghiêng nghiêng đầu: “Đúng vậy, ta còn tưởng anh đã biết rồi chứ? Quả nhiên là do ta đây ngụy trang quá tốt ư?”
Giọng điệu chẳng chút để ý của thiếu niên làm cõi lòng Seussell lạnh lẽo. Nhưng hắn vẫn nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc thì cậu bắt tôi để làm gì? Không thể dùng tôi để uy hiếp Địa Cầu đâu.”
“Ta chỉ muốn… giữ anh bên cạnh ta. Ta rất cô đơn… rất trống vắng.” Trên mặt người thiếu niên lại xuất hiện vẻ cô đơn, chẳng qua lần này lại khiến Seussell cực kỳ đề phòng.
“Anh không cần căng thẳng như vậy, ta đang nói lời thật lòng mà.” Jacob nửa che khóe miệng đang cong lên. Trông cậu như đang vui đùa, như thể những mất mát vừa rồi chưa từng xuất hiện.
Seussell nhìn cậu chằm chằm, so với người thiếu niên có khuôn mặt trắng nõn cùng cánh tay phải đầy máu đỏ, giờ cậu quá mức chướng mắt. Seussell dứt khoát quay đầu đi, không nhìn cậu thêm nữa.
“Anh ngoan ngoãn ở lại đây nhé, ta đi xử lý chút chuyện.” Giọng nói của Jacob xa dần, Seussell nắm chặt nắm đấm.
Mấy giờ sau, phi thuyền vững vàng dừng ở đế quốc Buck.
“Thế nào? Nơi này là vương cung, phòng này là tẩm điện của anh. Anh có thích không?” Jacob ngồi một bên, cười hỏi Seussell, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong.
Seussell mấp máy miệng, không nói một từ. Jacob bất đắc dĩ bỏ tay xuống: “Được rồi, nếu anh không thích, xem ra những thị nữ này lưu lại cũng chẳng có tác dụng gì.” Nói xong, cậu cười ngây thơ với người thị nữ bên cạnh. Cơ thể người thị nữ run rẩy, quỳ đến “bùm” một tiếng lên mặt đất. Cô khóc như hoa lê dính mưa, vừa khóc vừa xin tha, trông đáng thương vô cùng.
“Tôi rất thích.” Thấy Jacob lại muốn giết người, Seussell nhíu mày, mở miệng ngăn cản. Jacob trầm mặt: “Tại sao anh lại xin tha cho cô ta? Anh thích cô ả đấy à?”
“Đừng giết người lung tung nữa.”
“Thôi được rồi, tha cho cô một con đường sống, lui ra đi.” Thị nữ vội vàng bò dậy lui ra ngoài.
“Seussell, ta sắp làm vương của đế quốc này. Đến lúc đó, ta phong anh làm vương phu được không?”
……
“Ông Seussell ơi, cái tên Jacob kia xấu xa quá!” Một đứa bé kéo lấy góc áo của Seussell, hắn cười bất đắc dĩ, nếp nhăn nơi khóe mất không thể che giấu: “Cậu ấy sao? Đúng thật là người không thể xấu xa hơn được nữa.” Dường như cảm thán, giọng điệu của Seussell có chút xót xa, một giọt nước mắt vẩn đục chảy xuôi xuống theo khóe mắt.
“Ông Seussell, sau này Jacob thế nào ạ? Ông có lên làm…”
“Ni nhi, về ăn cơm!” Mẹ Ni nhi cắt ngang những câu hỏi liên tục như đạn pháo của cô bé, rồi dẫn Ni nhi đang không tình nguyện đi. Seussell chậm rãi đẩy xe lăn, đi về phía hoàng hôn: “Không làm.”
……
“Seussell, anh tới gặp ta?” Thiếu niên chật vật ngồi trong ngục giam, đôi tay bị xiềng xích thô nặng khóa chặt, nụ cười vốn ngây ngô giờ lại mang theo sự chua xót nhè nhẹ.
“Là tôi đã liên hợp với đại hoàng tử để bắt cậu, cậu không thích hợp làm vương.” Seussell mặt không biểu tình nói. Thiếu niên ảm đạm cười: “Vậy à? Thực ra…”
“Tôi tới là để nói cho cậu hay, đại hoàng tử muốn đưa tôi về địa cầu, tôi không nên ở lại nơi này thêm nữa.”
Người thiếu niên lập tức ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn bằng ánh mắt chăm chú: “Vì sao? Ta đã không đối xử tốt với anh ư?”
“Tình yêu của cậu, quá tùy hứng.” Seussell nói. Hắn xoay người muốn rời đi, lại bị thiếu niên nắm chặt lấy ống tay áo. Người thiếu niên cúi đầu: “Đừng đi, ta có thể không cần vương vị nữa, anh ở lại bên cạnh ta được không?”
Seussell kéo góc áo mình lại, đi mất. Trong khoảnh khắc bước ra khỏi cửa tù kia, hắn nghe thấy một giọng nói rất nhỏ: “Anh biết không? Chỉ có anh mới có thể giết chết ta…”
Sau đó, trong lần Địa Cầu ký kết hiệp nghị hòa bình với đế quốc Buck, Seussell gặp lại đại hoàng tử.
“Jacob chết rồi.”
……
Một trái tim nguyên vẹn bị móc ra, lẳng lặng đặt ở một bên, bên cạnh tên một người.
Anh xem, ta yêu anh như vậy, đến tim cũng cho anh.
Thật ra, ta chẳng hề tùy hứng, vì người nước ta đều yêu như vậy mà?
Anh phải về rồi sao? Vậy hãy ở bên ta thêm một lát nữa thôi, có được không?
…….
Bầu trời dần tung bay những bông tuyết, Seussell duỗi tay ra đón lấy. Khi rơi xuống tay, tuyết đã biến mất rồi.
“Đây là tuyết.”
Câu giải đáp này, cũng không biết là trả lời ai.