Cô Phương Bất Tự Thưởng

Chương 19:




Cả Đông Lâm quốc chìm trong màu trắng tang thương. Vương lệnh đã ra, trong vòng ba tháng, bất kể quý tộc hay dân thường đều không được sử dụng những màu tươi tắn. Từ y phục, rèm cửa, đến những bảng hiệu màu đỏ làm ăn phát tài của các cửa hiệu đều phải dỡ xuống.
Không khí chết chóc nặng nề.
Hai vị vương tử, hai người con duy nhất của Đại vương đã trúng độc mà chết. Tuổi đời chưa đến mười, chưa đủ tư cách để chôn trong lăng mộ vương gia trang nghiêm của vương tộc, chỉ có thể hỏa táng theo tập tục của Đông Lâm, rồi đem tro cốt thả xuống sông, trở về với cát bụi.
Sở Bắc Tiệp nhận được tin dữ, vội vàng dẫn quân về nước. Cả chặng đường cưỡi bụi đạp đá mà đi. Về đến bên ngoài thành đô Đông Lâm năm mươi dặm, chàng bị Tả thừa tướng Tang Đàm đứng đợi sẵn ở đó ngăn lại.
“Dừng!” Từ xa đã nhìn thấy vương kỳ Đông Lâm rủ xuống trên nền trời màu nâu, Sở Bắc Tiệp giơ tay ngăn đội quân phía sau lại.
Mười vạn quân tinh nhuệ đã hoàn toàn kiệt sức vì lặn lội đường xa rầm rập dừng lại, khuôn mặt lấm lem bụi đất ngạc nhiên nhìn cấm quân vương cung tuốt kiếm giương cung ở ngay phía trước.
“Phụng vương lệnh!” Hai tay Tang Đàm giơ cao Vương lệnh vàng tươi, hiên ngang đọc rõ, “Đô thành đang chịu tang hai vị vương tử, vì sợ tà khí khó giải, quân viễn chinh không được vào thành, tất cả binh mã đóng quân ngay tại chỗ, giao cho Phú Lang vương tiếp quản”.
Quần tướng xuống ngựa nghe lệnh, trong vòng mấy trượng yên ắng không một tiếng động, chỉ có từng chữ rõ ràng không cảm xúc của Tang Đàm xoáy thẳng vào tai.
Hoàng hôn dần buông, tiếng gió khắc vào tận xương cốt. Nghe xong vương lệnh, nhiệt huyết của Mạc Nhiên giảm đi một nửa, thẫn thờ quay sang Sở Bắc Tiệp.
Sắc mặt vẫn hoàn toàn bình thường, Sở Bắc Tiệp giơ hai tay lên quá đầu đón lấy vương lệnh, rồi từ từ đứng dậy.
Tang Đàm nở nụ cười đầy hàm ý, tay giấu trong ống tay áo, giọng thân thiết: “Vương gia đã trở về, Vương gia và Đại vương là huynh đệ ruột, xin hãy khuyên nhủ Đại vương, đừng vì chuyện của hai vị vương tử mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Đại vương lệnh cho Tang Đàm đích thân nghênh đón Vương gia vào thành”. Nói rồi, hắn lùi ra phía sau, đã có hơn năm mươi binh sĩ mặc trang phục của thị vệ vương cung đứng đợi trên đường. Sau khi hai vị vương tử bị giết, thị vệ vương cung cũng đã đổi người, không có lấy một gương mặt thân quen.
“Vương gia…” Mạc Nhiên hai tay buông thõng đứng bên cạnh Sở Bắc Tiệp, cố hạ giọng, “Tướng sĩ xa quê đã lâu ai cũng mong ngày về. Nay lại ra lệnh đóng quân tại đây, e là sẽ có kẻ nhân cơ hội này để gây chuyện. Mười vạn tinh binh, để xảy ra chuyện thì không hay chút nào. Nên làm gì, xin Vương gia chỉ thị”.
Tang Đàm không tỏ thái độ gì, khẽ ho một tiếng, nói với Mạc Nhiên: “Vương lệnh bản thừa tướng tuyên đọc, Tướng quân không nghe rõ sao? Tướng sĩ sẽ do Phú Lang vương quản lý”.
“Tả thừa tướng, thứ lỗi cho Mạc Nhiên mạo muội, nhưng việc trong quân doanh không thể lơ là, bao nhiêu tướng sĩ đóng quân ở đây, ngộ nhỡ…”
“Im miệng!” Sở Bắc Tiệp nãy giờ im lặng bỗng quát lên.
Mạc Nhiên im bặt, cúi đầu.
Tang Đàm đang lo lắng không biết làm thế nào ứng phó với Mạc Nhiên, thấy Sở Bắc Tiệp lên tiếng thì vội nói: “Thời gian không còn sớm nữa, Đại vương đang đợi trong cung, mời Vương gia lên ngựa, theo hạ quan vào thành”. Đoạn hắn sai người đem ngựa của Sở Bắc Tiệp đến.
Vốn nắm giữ binh quyền nhiều năm nay, không thích a dua phỉnh nịnh, Sở Bắc Tiệp vẫn luôn mắng vô mặt đám con nhà giàu sang quyền quý, nên đám quý tộc vừa sợ vừa hận chàng. Trước đây đương nhiên là chàng không sợ gì đám tiểu nhân này, nhưng tình hình trước mắt hai vị vương tử bị hại, đúng vào lúc Sở Bắc Tiệp dẫn đại quân vội vã trở về thành đô, nếu có kẻ tiểu nhân buông lời khích bác, khó đảm bảo rằng Đại vương sẽ không nghi ngờ. Mạc Nhiên vẫn hiểu rõ những chuyện bên trong, nghĩ bụng dù có thể nào cũng không thể để Vương gia đơn độc vào thành, bèn trầm giọng: “Mạc Nhiên và những vị tướng thân cận sẽ theo Vương gia vào thành”.
Không ngờ lời này trúng với tâm ý của mình, Tang Đàm cười đáp: “Các vị tướng quân thân cận của Vương gia không cần ở lại đây, mà có thể theo Vương gia vào thành. Đại vương còn nói, lần này viễn chinh Bắc Mạc, Đông Lâm liên tiếp đại thắng, phải trọng thưởng cho các vị tướng quân có công. Nghe nói Mạc Nhiên tướng quân luôn dẫn đầu quân sĩ, đã mấy lần lập được công lớn. Đại vương nói, mời Mạc Nhiên tướng quân cùng Trấn Bắc vương vào cung, Đại vương sẽ đích thân ban thưởng”.
Tang Đàm càng cười thân thiết bao nhiêu, quần tướng càng cảm thấy sởn gai ốc bấy nhiêu. Bốn chữ “đánh sạch một mẻ” không hẹn mà cùng hiện ra trong đầu họ. Quần tướng lần lượt nắm chắc bảo kiếm đeo nơi thắt lưng, mắt nhìn Sở Bắc Tiệp.
Thân hình sừng sững của Sở Bắc Tiệp vững chãi như cả đời này không bao giờ nghiêng lệch, đôi môi mỏng mím nhẹ, những đường nét tựa đao khắc trong ánh tịch dương không một tia biểu cảm, khiến cả khuôn mặt chàng như được đúc bằng gang. Ánh mắt xa xăm nhìn về phía thành đô hùng vĩ tráng lệ xa xa, chàng lãnh đạm hỏi: “Tang Đàm, trả lời ta một câu”.
Tang Đàm nghe thấy giọng nói băng lạnh ấy thì khẽ rùng mình. Biết bản thân đang đứng trước một đệ nhất mãnh tướng Đông Lâm giết người không ghê tay, uy danh vang dội tứ quốc, lại đang thống soái mười vạn quân tinh nhuệ vừa từ chiến trường xa xôi trở về, lúc này chỉ cần nói sai một chữ, Trấn Bắc vương có thể sẽ giết mình – đường đường là tả thừa tướng uy phong tám hướng – như bóp chết một con kiến, Tang Đàm không dám nhìn vào đôi mắt sắc bén của Sở Bắc Tiệp, cúi đầu đáp: “Vương gia cứ hỏi, Tang Đàm xin trả lời bằng hết”.
“Thừa tướng có tin là bản vương liên quan đến cái chết của hai vương tử không?”
Câu hỏi này vô cùng gian ngoan.
Nếu Sở Bắc Tiệp hỏi là “Đại vương có nghĩ cái chết của hai vương tử liên quan đến bản vương không?”, Tang Đàm còn có thể ra vẻ bổn phận của một trung thần, đáp rằng không dám tự tiện suy đoán tâm ý của Đại vương.
Nhưng Sở Bắc Tiệp đã ra đòn phủ đầu, hỏi thẳng cách nghĩ của Tang Đàm, không cho hắn cơ hội nói một câu “không biết”. Như vậy, Tang Đàm chỉ có hai con đường lựa chọn, thật thà hoặc dối trá.
Đương nhiên là trong tình thế này, Tang Đàm không thể trở mặt với Sở Bắc Tiệp, càng không thể nói thực lòng mình, như thế khác nào tự kề dao vào cổ. Nhưng nếu trước mười vạn tướng sĩ, Tang Đàm nói câu “Tang Đàm quyết không tin vương gia có liên quan đến cái chết của hai vương tử”, ngộ nhỡ có kẻ tiểu nhân ghi nhớ chuyện này mà uốn ba tấc lưỡi bẩm báo với Đại vương, cũng đủ để Đại vương quy cho hắn tội danh “theo Trấn Bắc vương” mưu phản, chu di cửu tộc.
Bao nhiêu ý nghĩ thoáng qua trong chốc lát, dù nổi tiếng với tài ứng đối, Tang Đàm cũng phải toát mồ hôi, mặt mũi trắng bệt, lắp ba lắp bắp: “Vương gia… việc này…”.
“Câu hỏi này khó trả lời lắm sao?” Sở Bắc Tiệp cười mà như không, “Tả thừa tướng chỉ cần trả lời, ngài cho rằng có liên quan hay không liên quan”.
Thấy Sở Bắc Tiệp nhìn mình ý tứ sâu xa, Tang Đàm càng luống cuống mà lùi ra sau hai bước: “Hạ quan không dám… không dám…”, rồi đưa tay lau trán, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Ha ha…” Không đợi Tang Đàm trả lời, Sở Bắc Tiệp ngẩng đầu cười một hồi dài, nét mặt thoáng tia bi phẫn không nói thành lời. Một lúc sau, Sở Bắc Tiệp không cười nữa, trầm giọng hỏi, “Phủ Trấn Bắc vương đã bị lục soát rồi phải không?”.
Sắc mặt Tang Đàm hoàn toàn thay đổi: “Làm gì có chuyện đó! Kẻ nào… kẻ nào lại dám tung tin bịa đặt?”. Nói xong, hai bàn tay giấu trong ống tay áo của hắn càng run rẩy.
Dám nói dối trước mặt Trấn Bắc vương mà sắc mặt không hề thay đổi, trong thiên hạ chắc chỉ có mình nữ nhân đó.
Sở Bắc Tiệp quay lại, lặng lẽ nhìn Tang Đàm, rồi lại nhìn về phía thành đô, tâm tư như xuyên qua năm mươi dặm trở về vương phủ quen thuộc của mình. Hồi lâu, chàng mới thở dài: “Tiểu viện cuối cùng ở phía đông của vương phủ, ngoài cửa trồng những chậu hoa màu tím, trong gian phòng còn có một cây đàn cổ”. Thở than hồi lâu, giọng chàng bỗng trầm xuống, lạnh lùng phát lệnh: “Bắt lấy!”.
Râu tóc Tang Đàm vốn đã dựng ngược, nghe thấy mệnh lệnh của Sở Bắc Tiệp bỗng rùng mình một cái, đang cố cắn răng lấy vật trong tay áo ra, thì Mạc Nhiên đã nhào đến. Tang Đàm là quan văn, đâu phải là đối thủ của mấy tướng quân vốn lăn lộn trên sa trường, ngay tức khắc hắn ngã lăn ra đất.
Tang Đàm ngã xuống đất, kinh hãi, giọng run rẩy: “Bản thừa tướng là người truyền Vương lệnh, Vương gia làm thế này chẳng khác nào mưu phản”. Mấy cận vệ thân thiết phía sau Sở Bắc Tiệp cũng xông lên, trói Tang Đàm lại.
Mấy chục thị vệ trong cung đình đi theo Tang Đàm cũng không khá gì hơn. Họ còn chưa kịp phản ứng, mấy trăm ánh kiếm sáng lóa xung quanh đã đồng loạt rút “xoẹt” khỏi bao, vây kín lấy họ.
Trong nháy mắt, đoàn nghênh đón Trấn Bắc vương vào thành đã bị trói chặt như cái “bánh chưng”.
Mạc Nhiên đẩy Tang Đàm về phía chân Sở Bắc Tiệp, bẩm báo: “Vương gia, trong ống tay áo của ông ta có giấu nỏ ngắn. Ba mũi tên đều được tẩm thuốc độc, nếu bắn sát người, khó ai có thể tránh được”.
Mấy âm thanh buồn bã vang lên, nỏ ngắn và tên bị vứt xuống nền đất vàng, bám đầy bụi.
Ánh mắt Sở Bắc Tiệp dừng lại trên đỉnh đầu Tang Đàm. Cả người Tang Đàm run rẩy, phụ mẫu thê tử đều ở thành đô, hắn không thể bỏ mặc tính mạng của cả cửu tộc để xin Sở Bắc Tiệp một con đường sống. Nếu đã phải chết, thà ngẩng cao đầu vênh cái mặt đang run rẩy mà hét lên: “Sở Bắc Tiệp, chẳng lẽ ngươi tưởng rằng, giết được hai vương tử, Đại vương không còn người kế tục, thì sẽ đến lượt ngươi ngồi vào vương vị của Đông Lâm sao? Ngươi tàn nhẫn điên rồ đến mức đó, nhưng Đại vương anh minh hơn người, sao lại không nhận ra độc kế của ngươi? Ta nói cho ngươi biết, phủ Trấn Bắc vương đã bị lục soát, bọn phản nghịch ngươi che giấu ở thành đô đã bị Đại vương quét sạch cả đám rồi! Ta hận mình sinh ra chỉ là một quan văn, không thể ra tay tàn độc nên chưa kịp bắn ba mũi tên này vào thẳng ngực ngươi”.
Sở Bắc Tiệp mặc kệ hắn giận dữ gào thét một hồi, hai hàng lông mày cũng chẳng thèm chau lại. chỉ nhìn chăm chăm vào mũi tên nhuộm màu xanh sẫm đang nằm dưới đất, buồn rầu hỏi: “Mũi tên độc này là ý chỉ của Đại vương sao?”.
“Hừ, nếu không phải vì Đại vương niệm tình huynh đệ, không muốn làm hại đến tính mạng của ngươi, mà chỉ muốn dụ ngươi về cung xử phạt, ta sao có thể để lỡ bao cơ hội bắn mũi tên này thẳng vào ngực ngươi?”, Tang Đàm có vẻ hối hận.
Sở Bắc Tiệp tỏ vẻ khinh thường: “Tên độc bắn ta, cho dù có lấy được tính mạng của bản vương hay không, ngươi cũng chẳng thoát khỏi mười vạn tinh binh đang bao vây ở đây, chết mà không có đất chôn. Không dám ra tay, sợ chết thì nói là sợ chết, còn làm ra vẻ nhân từ khảng khái đến nực cười”.
Khuôn mặt già nua của Tang Đàm đỏ rần, hai mắt trợn tròn như con ếch bị phình da, nhìn ngược ngó xuôi mà chẳng nói được lời nào.
Sở Bắc Tiệp chắp tay sau lưng, cũng chẳng thèm nhìn Tang Đàm lấy một cái, nói: “Hai vương tử bị hại, đúng là có khả năng bản vương trở thành người kế thừa sáng giá nhất của vương vị Đông Lâm. Nhưng Đại vương có chứng cứ gì mà khẳng định việc này là do bản vương làm?”.
Tang Đàm lộ vẻ ngang ngược của quan văn, quay đi không đáp.
Mạc Nhiên đứng sau hắn, nói giọng lạnh lùng: “Tả thừa tướng chưa từng dẫn quân, không biết trong quân có một quy định. Nếu bắt được tù binh không chịu phục tùng, quân đội sẽ lột hết y phục của tù binh để mua vui cho các huynh đệ, rồi mới tiến hành tra khảo”.
Sắc mặt Tang Đàm trắng bệch.
Quân doanh không có nữ nhân, hàng vạn binh sĩ bị cấm dục bao nhiêu ngày nay, không cần đoán cũng biết hai chữ “mua vui” ấy có nghĩa gì. Tra khảo kìm kẹp đã đành, còn nỗi nhục bị lột sạch y phục làm trò mua vui, có chết hắn cũng chẳng còn mặt mũi nào để gặp lại tổ tông. Toàn thân Tang Đàm run rẩy, không còn vẻ cứng đầu lúc trước nữa.
“Nói.” Sở Bắc Tiệp vẫn đứng nguyên chỗ cũ, giọng lạnh lùng như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tang Đàm mồ hôi ròng ròng, quay lại nhìn Mạc Nhiên vẻ oán hận, nghiến răng đáp: “Vương gia tưởng rằng độc kế của mình hoàn toàn kín kẽ hay sao? Ngay đêm đó, Đại vương đã bắt được tên tặc tử hạ độc, sau khi tra khảo hắn, hắn đã cung khai là gian tế của Bắc Mạc, còn người cung cấp độc dược chính là nữ tử họ Bạch, tên Sính Đình. Hừ, Bạch Sính Đình chẳng phải chính là nữ nhân được sủng ái nhất trong phủ của Vương gia hay sao?”.
Mạc Nhiên nghe mà sững sờ, ngạc nhiên nhìn Sở Bắc Tiệp.
Trời đất lặng im, cả cơn cuồng phong gào thét tàn phá lúc trước giờ cũng im bặt.
Dáng hình vững như bàn thạch của Sở Bắc Tiệp không hề nhúc nhích, không ai có thể nhìn thấu biểu cảm trên khuôn mặt ấy. Toàn quân im lặng như tờ, không có dù chỉ một tiếng ho, tất cả tướng sĩ đều hướng mắt về vị chủ soái uy phong của họ.
Khi ánh tịch dương cuối cùng buông xuống, Sở Bắc Tiệp khẽ hỏi: “Mạc Nhiên, ngươi thấy tình hình trước mắt thế nào?”.
Không biết tại sao, Mạc Nhiên cũng lo lắng đến nỗi hai tay run lẩy bẩy, rồi kinh hãi quỳ xuống, giọng ngờ vực: “Nếu những lời Tang Đàm vừa nói là thực, thì không có cách nào loại bỏ sự nghi ngờ của Đại vương với Vương gia”.
Bỗng chốc, cả bình nguyên rộng lớn im lìm vẻ chết chóc.
Những tướng lĩnh đứng bên trên đều nghe rỏ mồn một lời của Sở Bắc Tiệp và Mạc Nhiên vừa nói.
“Ngươi có tin bản vương đã hại hai vương tử không?”
“Không tin.”
“Đại vương có tin không?”
Mạc Nhiên do dự một lát, rồi đáp bằng giọng chắc chắn: “Đại vương sẽ tin. Theo luật kế thừa của vương tộc, nếu Đại vương không có người kế tục, Vương gia sẽ là người kế thừa vương vị. Nữ tử chỉ thị hạ độc lại từng có giao tình với Vương gia, cộng thêm việc đúng lúc này Vương gia lại dẫn đại quân quay về, Đại vương sao có thể không nghi ngờ?”.
Sở Bắc Tiệp ngẩng đầu nhìn màn đêm buông xuống, đến khi ánh tịch dương cuối cùng cũng biến mất, mới lẩm bẩm: “Vì sự bình yên của Đông Lâm, hành động này của Đại vương cũng là vạn bất đắc dĩ. Nếu bản vương phụng lệnh vào thành, Đại vương sẽ tàn sát cả bản vương và những người có liên quan đến Trấn Bắc vương phủ. Đổi lại là bản vương, bản vương cũng sẽ làm thế”. Nói xong, chàng lại buồn bã thở dài.
Phịch!!!
Các tướng lĩnh sau lưng bỗng nhất loạt quỳ xuống.
Thần uy tướng quân Quân Xá trầm giọng nói: “Chúng thần nguyện theo vương gia vào thành làm rõ sự thực với Đại vương. Quân Xá xin mang tính mạng của toàn tộc ra để đảm bảo sự trong sạch của Vương gia”.
“Chúng thần cũng nguyện mang tính mạng của toàn tộc ra đảm bảo cho sự trong sạch của Vương gia.”
Lời thề của họ vang dội trong màn đêm tối tăm.
“Các ngươi theo ta chinh chiến bao năm nay, nếu Đại vương nghi ngờ ta, thì làm sao có thể bỏ qua các ngươi? Vào thành, chắc chắn chỉ có một con đường chết. Cả hai con đường trước mắt đều không có lối thoát. Vào thành, mình ta nhận lấy cái chết chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu cả tướng lĩnh chúng ta bị tàn sát, thì quân lực Đông Lâm sẽ bị tổn thất nặng nề. Đông Lâm sẽ không còn đủ khả năng tự bảo vệ mình, chứ chưa nói đến việc mở mang bờ cõi. Nếu không vào thành, Đại vương càng chắc chắn chúng ta đang mưu phản.”
Mạc Nhiên vốn là cô nhi, từ nhỏ đã theo Sở Bắc Tiệp, là người trung thành nhất, cũng là người ít vướng bận nhất, nên nghiến răng đáp ngay lập tức: “Vào cũng không xong không vào cũng chẳng được. Đại vương đã sinh lòng nghi ngờ, chắc sẽ không bỏ qua cho Vương gia. Vương gia ở thế cưỡi trên lưng hổ, chi bằng dứt khoát công thành. Vương gia cũng là người kế thừa vương vị của Đông Lâm mà”.
“Công thành không khó, nay tinh binh của Đông Lâm đều trong tay bản vương, đây cũng là nguyên nhân khiến Đại vương nghi ngờ bản vương.” Sở Bắc Tiệp lắc đầu nói tiếp, “Nhưng nếu công thành, giết Đại vương đoạt lấy vương vị, Đông Lâm ta sẽ thế nào? Một khi xảy ra nội loạn, lòng dân bàng hoàng, thần dân không thể đồng lòng, chư quốc bên ngoài đang nhòm ngó chúng ta sẽ nhân cơ hội đó tấn công xâm chiếm. Chẳng lẽ chúng ta hy vọng Đông Lâm trở thành mồi ngon cho nước khác?”.
Mạc Nhiên chỉ biết cúi đầu.
Biết Sở Bắc Tiệp đang suy tính, các binh sĩ không dám làm phiền nên đều im lặng quỳ nguyên tại chỗ.
Không gian yên ắng, gió trên bình nguyên bắt đầu gào thét trở lại, thổi cờ soái bay phần phật đập vào cán cờ.
Hàng vạn tinh binh đang chờ quyết định của chủ soái.
“Để hại ta, nàng đã không ngại mà tiết lộ mình là người đã chế ra độc dược. Có thể thấy vì Quy Lạc, việc gì nàng cũng có thể làm…”
Sở Bắc Tiệp chậm rãi quay người, khóe môi thoáng nụ cười khổ, “Đẩy Đông Lâm vào nguy cơ nội loạn, khiến Đông Lâm và Bắc Mạc trở thành tử thù. Hay, kế hay”. Sở Bắc Tiệp vừa cười đau khổ vừa lắc đầu, rồi dần thu lại nụ cười, thần sắc nghiêm trang, khôi phục lại phong thái hoạch định sách lược tác chiến nơi tướng soái, quyết định thắng bại ngoài ngàn dặm. Ánh mắt sáng ngời có thần, Sở Bắc Tiệp cao giọng: “Quần tướng nghe lệnh!”.
“Có!”
“Lập tức tấn công thành đô. Sau khi công phá tường thành, tuyệt đối không được tàn sát nếu không gặp phải kháng cự. Đuổi hết dân chúng về nhà, bắt trói tất cả quý tộc, chờ xử lý.” Tiếp theo, Sở Bắc Tiệp điểm tướng.
“Thần uy tướng quân!”
“Có mạt tướng!”
“Sau khi phá thành, thần uy tướng quân hãy dẫn theo một vạn binh mã, phụ trách chỉnh đốn trật tự trong thành, cử binh lính đóng quân bên ngoài phủ đệ của vương tộc và đại thần, nghiêm cấm thừa cơ cướp bóc.”
“Tuân lệnh!”
“Thần dũng tướng quân!”
“Có mạt tướng!”
“Sau khi phá thành, Thần dũng tướng quân dẫn theo hai vạn binh mã, đóng quân bên ngoài thành đô, không cho bất cứ ai trong thành ra ngoài, nghiêm cấm lan truyền tin tức thành đô nội loạn sang các thành khác.”
“Tuân lệnh!”
“Thần vũ tướng quân, ngươi đi theo bản vương, dẫn quân bao vây vương cung. Chúng ta sẽ xông vào vương cung gặp Đại vương.”
“Tuân lệnh!”
Một loạt quân lệnh ban ra, Sở Bắc Tiệp trở lại vẻ ung dung ngạo mạn nhìn quần hùng trên sa trường, khẽ mỉm cười, quét ánh mắt qua một lượt tất cả các tướng sĩ: “Lần này là vì Đông Lâm, cũng là vì bản thân chúng ta. Các vị tướng quân ghi nhớ, lần này không giống những lần chinh phạt trước đây, chúng ta dẫn theo đội quân chủ lực cả nước đối kháng với quân trấn giữ thành đô đang hoang mang hoảng hốt nên có thể dễ dàng khống chế cục diện, cố gắng càng giết ít người càng tốt”.
“Xin tuân lệnh Trấn Bắc vương!”
Trong đêm đen, đoàn binh mã như con mãng xà khổng lồ tiến về thành đô Đông Lâm.
Đêm trăng tròn, sát khí ngập trời.
Trấn Bắc vương công lao hiển hách, đệ đệ ruột của Đại vương đêm nay dốc hết quân tinh nhuệ của Đông Lâm để đánh người trong nhà.
Đông Lâm vương đang đứng ở vị trí cao nhất trong vương cung, nhìn những bó đuốc nối nhau xếp thành hàng dài nổi bật trong đêm đen đang từ xa tiến lại, tiếng đuổi giết kề sát bên tai.
“Đại vương!” Tên trưởng thị vệ người đầy máu tươi nhào vào, “Vương cung sắp bị phản quân công phá, chỗ này không an toàn, xin Đại vương lập tức di giá”.
Vương hậu mặc tang phục, cùng một đám thân tín mặt cắt không còn giọt máu, nhưng vẫn cao quý ngẩng đầu cất giọng: “Hắn đã giết con trai bản cung, giờ âm mưu bại lộ, tất phải giết cả chúng ta. Nay trong ngoài thành đô đều là binh mã của hắn, có thể di giá đi đâu?”. Quay lại yêu kiều quỳ về phía Đông Lâm vương, Vương hậu nói trong nước mắt, “Đại vương, thần thiếp không muốn chịu nhục, vương cung bị công phá, xin Đại vương ban cho thần thiếp một dải lụa trắng”.
“Vương hậu nương nương, không được!” Người thị nữ Mục La đã theo Vương hậu nhiều năm cũng quỳ sụp xuống ngay sau chủ nhân mà khóc lóc.
Bỗng chốc, cả đại điện chìm trong tiếng khóc than.
Trầm ngâm một lát, Đông Lâm vương chậm rãi quay lại, gọi: “Sở Lôi”.
“Có Sở Lôi, Đại vương.” Trưởng thị vệ Sở Lôi cứ ngỡ Đông Lâm vương định hạ lệnh rút lui, bèn cao giọng chờ đợi.
Đông Lâm vương lại hỏi: “Dân chúng trong thành thế nào?”.
“Đại vương?”
“Binh mã của vương đệ có tàn sát dân chúng không?”
“Sau khi phản quân vào thành thì không tới nhà dân, chỉ cáo thị tất cả dân chúng ở trong nhà, không được ra ngoài dò xét. Nếu dân chúng không thừa cơ làm loạn thì tính mạng vẫn an toàn.”
Đông Lâm vương chậm rãi gật đầu, lại hỏi: “Quan viên thì sao? Những quan lại thường ngày bất hòa với vương đệ có gặp phải họa diệt môn?”.
Sở Lôi nghe thấy tiếng đuổi giết ngoài điện càng lúc càng gần, lại thấy Đại vương vẫn không chịu di giá, thần sắc đã lộ vẻ lo lắng, nhưng quân thần khác biệt, nên vẫn phải chau mày bẩm báo: “Bẩm Đại vương, nghe nói phản quân đã canh giữ bên ngoài trạch viện của các quan viên, tướng lĩnh của đám phản quân đó rất quen thuộc với những quan viên trong triều, gặp ai bắt người đó, không biết đã nhốt họ ở đâu, nhưng tạm thời tính mạng vẫn an toàn. Đại vương, thời gian quý báu, mời Đại vương di giá!”.
“Có thể di giá đến đâu?” Đông Lâm vương cười khổ, “Từ lúc trao ý đồ cho Tả thừa tướng ra ngoài thành nghênh đón Bắc Tiệp, quả nhân đã đoán được sẽ có lúc này. Ta đã quá tin vào tình huynh đệ, mà không nắm giữ binh quyền. Có ngày hôm nay, ta biết trách ai. Đại họa đang giáng xuống Đông Lâm ta, chỉ mong…”. Lời còn chưa dứt, tiếng huyên náo ngoài điện đã sát bên tai, hình như phản quân đang đuổi giết đến tận đây.
Trong chốc lát, tiếng huyên náo bỗng im bặt.Trong ngoài đại điện im ắng khác thường, tất cả những người có mặt lòng đều chùng xuống.
Rầm!
Cửa đại điện bật mở, một thái giám run rẩy chạy vào, quỳ xuống giọng run run: “Đại vương, khởi bẩm Đại vương…”.
Vương hậu thấy thế, biết rõ mình đã hết thời, bỗng trở nên trầm tĩnh lạ thường, lau nước mắt đứng phắt dậy, giơ tay tát cho tên thái giám một cái, giọng lạnh lùng: “Có việc bẩm báo thì cứ bẩm báo cho rõ, lôi thôi cái gì?”. Nói xong Vương hậu buông ngón tay ngọc nắm lấy áo phượng, để lộ các khớp tay trắng bệch.
Tên thái giám mặt đã sưng vù, miệng lưỡi cũng nhanh nhẹn hơn, vội dập đầu bẩm báo: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết. Khởi bẩm Đại vương, Trấn Bắc vương cầu kiến”.
Biết rõ quân đội của Trấn Bắc vương đã tấn công đến nơi, nhưng lúc này đây nghe ba chữ “Trấn Bắc vương”, ai ai cũng bị chấn động mạnh.
Vương hậu nói giọng thê thảm: “Hắn đến cũng tốt, chắc là muốn tự tay giết chết huynh tẩu đây”.
“Đại vương!” Hữu thừa tướng Sở Tại Nhiên tóc trắng như cước bỗng gọi to một tiếng, rồi quỳ xuống chân Đông Lâm vương khóc lóc thảm thiết, “Lúc trước, lão thần đã khổ sở khuyên nhủ Đại vương đừng ra nghiêm lệnh đó với Trấn Bắc vương, tránh việc mấy vạn quân tinh nhuệ làm phản. Đại vương lòng đau vì hai vương tử nên không nghe theo, cử Tang Đàm ra ngoài thành ban lệnh, nay quả nhiên đã gây đại họa cho Đông Lâm ta. Việc đến nước này, lão thần lại mạo muội xin được dâng một lời, nếu Đại vương thấy trái tai, lão thần xin được dập đầu chết ngay dưới chân Đại vương”.
Đông Lâm vương thở dài: “Khanh khóc cái gì chứ, trong lòng quả nhân hiểu rõ. Ái tử chết thảm, mọi dấu vết đều chỉ về vương đệ, quả nhân nhất thời hồ đồ sinh lòng nghi ngờ mà ban ra vương lệnh, ép mười vạn tinh binh mưu phản, dẫn đến đại họa quốc gia. Nay xem ra, lời lão Thừa tướng nói đã hoàn toàn đúng, nếu muốn đoạt vương vị, hà tất vương đệ phải giết hai vương tử, chỉ cần dẫn quân về thành đô phản công là có thể đoạt được vương vị”.
“Đại vương”, Vương hậu kinh ngạc kêu lên, “Chẳng lẽ đến lúc này rồi mà Đại vương vẫn không tin lòng lang dạ sói của Trấn Bắc vương? Chắc chắn hắn đã giết hai vương nhi. Việc đã đến nước này, tại sao Đại vương lại hồ đồ đến vậy?”.
“Chính vì việc đến nước này, quả nhân mới không hồ đồ!” Đông Lâm vương trầm giọng nạt Vương hậu một câu, rồi cúi xuống nhìn Sở Tại Nhiên nước mắt giàn giụa đang quỳ dưới chân, thở dài: “Nay quốc sự biến động, mọi việc đã chẳng thể cứu vãn. Ái khanh có lời can gián nào thì hãy nói ra đi”.
Toàn thân run rẩy, Sở Tại Nhiên cắn răng đáp: “Lão thần bạo gan, xin Đại vương ban bố vương lệnh nhường ngôi cho Trấn Bắc vương”.
Tất cả mọi người đều sững sờ, nhất thời lòng sôi sục.
“Cái gì? Sở thừa tướng điên rồi sao?”
“Sở Tại Nhiên, ông có biết ông đang nói gì không?”
“Sở thừa tướng hãy mau thu lại lời này, ông hồ đồ quá rồi!”
“Lão thần chưa lú lẫn, Đại vương.” Sở Tại Nhiên ngẩng đầu nhìn Đông Lâm vương vẫn đang im lặng, nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt già nua, “Tứ quốc hỗn loạn bao năm nay, quân Đông Lâm từng năm lần bảy lượt đánh chiếm các nước khác, kết thù chuốc oán không ít. Nếu Đông Lâm xảy ra nội loạn, quốc lực suy yếu, kẻ thù hợp lại tấn công, thì nước đầu tiên trong tứ quốc bị tiêu diệt chính là Đông Lâm. Vì Đông Lâm, xin Đại vương tự nguyện nhường ngôi, tránh nội loạn. Lão thần… lão thần nói những lời phản nghịch này, tự biết tội đáng muôn chết, lão thần bằng lòng nhận ngay lấy cái chết”. Sở thừa tướng liên tục đập mạnh đầu xuống nền đá cẩm thạch sáng bóng, máu tươi chảy lênh láng nhuộm đỏ cả mặt và nền tóc bạc, thê thảm vô cùng.
Vương hậu cùng những người kia vốn định mắng chửi ông ta, thấy thế thì vô cùng hoảng hốt, ai nấy đều quay đi không dám nhìn.
Cả điện không một tiếng động. Tên thái giám vẫn quỳ trên đất, đang run lập cập, giọng khiếp sợ: “Đại vương, Trấn Bắc vương… vẫn đang ở ngoài điện”.
Bên ngoài không một động tĩnh, bầu không khí đầy ngột ngạt nặng nề trước lúc tai họa ập đến. Lòng người hoảng hốt, giờ còn cách một bức tường dày, ai biết sau khi tường đổ sẽ là tầng thứ mấy của địa ngục?
Đông Lâm vương thở dài một tiếng: “Thôi. Mời Trấn Bắc vương vào đi. Vương hậu và những người khác lui vào hậu điện, Sở thừa tướng ở lại”.
“Đại vương…”, Vương hậu gọi khẽ một tiếng.
“Vương hậu đi đi.”
Các thị nữ dìu Vương hậu vào trong, đại điện to lớn chỉ còn lại Đông Lâm vương và Sở Tại Nhiên. Một lúc sau, cửa đại điện khẽ mở, lửa cháy ngùn ngụt bên ngoài sáng đỏ cả điện. Một thoáng sau, ánh lửa biến mất, cửa đại điện đóng lại.
Một người đang đứng gần cửa, khuôn mặt anh tuấn khí phách rạng ngời, tay đặt trên bảo kiếm, thở dài: “Vương huynh gặp Bắc Tiệp, chắc trong lòng rất khó chịu”. Đó chính là Trấn Bắc vương công lao chiến trận hiển hách của vương triều Đông Lâm.
“Sai thì đã sai rồi, có hối hận cũng không được.” Đông Lâm vương quay về phía Sở Tại Nhiên lạnh nhạt, “Sở thừa tướng, khanh khởi thảo đi”.
“Xin tuân lệnh.” Sở Tại Nhiên cầm bút lên. Đã quen với việc khởi thảo vương lệnh cho Đại vương mấy chục năm nay, kinh nghiệm phong phú, ông ta viết liền một mạch đến khi hoàn tất. Thừa tướng dừng bút, vương lệnh nhường ngôi đã được hoàn thành. Những giọt nước mắt già nua rơi xuống loang cả vết mực.
Sở Tại Nhiên đặt bút xuống, nâng vương lệnh lên, vô cùng cung kính quỳ trước Đông Lâm vương, hai tay giơ lên, giọng nghẹn ngào: “Đại vương… Xin Đại vương đóng ấn…”.
Đông Lâm vương liếc qua Sở Bắc Tiệp vẫn không chút biểu cảm. Huynh đệ hai người vốn tình sâu nghĩa nặng, bao nhiêu năm nay hỗ trợ lẫn nhau, không ngờ có ngày này. Đông Lâm vương lấy ngọc tỷ đại vương, đóng ấn lên tờ vương lệnh quyết định tương lai sau này của Đông Lâm, rồi giao cả vương lệnh và ngọc tỷ cho Sở Tại Nhiên, cố cười bảo: “Giao cho chủ nhân tiếp theo của Đông Lâm”.
Sở Bắc Tiệp vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Từ lúc Sở Tại Nhiên nâng bút, chàng vẫn không nói lời nào, giống như đã bị niệm chú mà biến thành một bức tượng đá, chỉ có đôi mắt không nhìn thấy đáy là không bỏ qua bất cứ động tĩnh nào trong đại điện.
Nhận lấy ngọc tỷ đại vương và vương lệnh nhường ngôi Sở Tại Nhiên dâng lên, Sở Bắc Tiệp im lặng hồi lâu, rồi bỗng ngẩng đầu, nói: “Vương huynh, đệ có thể dùng ngôi báu này để đổi lấy hai thứ của vương huynh không?”.
Đông Lâm vương quay lại chăm chú nhìn Sở Bắc Tiệp, làn môi khẽ mấp máy: “Nói đi”.
“Một là lời hứa không truy cứu lỗi lầm của những tướng sĩ công thành ngày hôm nay, vương triều Đông Lâm vẫn y nguyên như cũ.” Sở Bắc Tiệp thở dài, “Còn đệ, đệ cũng mệt mỏi rồi, đệ không muốn ở lại triều đình, xin vương huynh cho đệ quy ẩn”.
“Đệ cho rằng ta sẽ không truy cứu phản quân?”
Sở Bắc Tiệp gật đầu tin tưởng: “Hỏi tội những tướng sĩ dũng mãnh đó sẽ chỉ làm suy yếu quân lực của Đông Lâm, dẫn đến tai ương lớn hơn. Chẳng phải vương huynh đã vì tránh cho sinh linh lầm than mà tình nguyện nhường vương vị đó sao? Bắc Tiệp là mãnh tướng trên sa trường, nhưng luận về vương vị thì còn xa mới bằng được tấm lòng của vương huynh”.
Đông Lâm vương nhìn Sở Bắc Tiệp hồi lâu, “Thứ còn lại mà vương đệ muốn là gì?”.
Gương mặt Sở Bắc Tiệp đau khổ đến nhăn nhúm.
“Trên mặt bàn, trong tiểu viện phía đông của Trấn Bắc vương phủ…”, Sở Bắc Tiệp nói khẽ, “Một cây đàn cổ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.