Túy Cúc châm cho Sính Đình bảy cây kim, tạm thời thay đổi mạch tượng, nhưng cơ thể
đã có chút không thích nghi. Đêm đến lại miễn cưỡng đàn vài khúc, tuy để dụ Công chúa Vân Thường, nhưng Sính Đình cũng hao tổn không ít sức lực. Nàng nằm trên giường, ngửi thấy mùi hương Quy Lạc quen thuộc, cứ ngỡ
mình đang mơ giấc mộng được quay về vương phủ Kính An.
Mọi thứ vẫn thanh bình, yên ổn.
Nàng mặc sức vui đùa cùng Hà Hiệp, vô ưu vô lo.
Hình như lại đến mùa đông, hai người sợ lạnh, nhưng đêm vẫn thích ngắm sao, nên
thường hay nằm chung chăn, ngắm sao đến tận đêm khuya. Mệt mỏi và buồn
ngủ, nên họ chẳng kiêng dè mà ôm nhau ngủ thiếp đi.
Hai người
cùng lớn lên từ nhỏ, sớm hôm thân thiết, mỗi người một tâm tính riêng,
song chưa từng có ý nghĩ xấu xa, chưa từng ý thức nam nữ khác biệt.
Các bậc trưởng bối trong phủ đã sớm dự định sau này Sính Đình sẽ trở thành thứ phi, nên mắt nhắm mắt mở cho qua.
Mùi hương của Quy Lạc, đó là mùi hương thuộc về vương phủ Kính An.
Vương phi thích nhất mùi hương này, nói rằng để an thần. Phòng thiếu gia cũng thường dùng.
Nàng có
phòng riêng, nhưng phòng thiếu gia cũng là phòng của nàng, muốn vào lúc
nào cũng được, tha hồ tùy ý mà chạm tới những thứ đồ mình thấy hứng thú
trong đó.
“Ôm muội sẽ ấm hơn một chút”, bé trai bảy, tám tuổi lúc nào cũng muốn bảo vệ nàng.
“Mở cửa sổ đi.”
“Mẫu thân
biết sẽ lại mắng ta.” Tuy nói vậy, Hà Hiệp vẫn nhảy ra khỏi chăn, đẩy
cánh cửa sổ cót két mở toang, rồi lại nhanh chóng chui vào trong, ôm
Sính Đình trắng trẻo, mềm mại mà kêu lên, “Lạnh quá!”.
“Mùa đông phải lạnh một chút mới thích.”
“Còn nói à! Mấy hôm trước ai lạnh quá mà bị ốm?”
Lời con trẻ vẫn còn văng vẳng bên tai.
Mơ màng tỉnh giấc, khuôn mặt quen thuộc của Hà Hiệp ngay trong tầm mắt, Sính Đình vội vã lùi ra phía sau, định thần nhìn lại.
Không phải là mơ!
“Sao thế?”, Hà Hiệp mở mắt, mỉm cười hỏi.
Sính Đình ngồi dậy, hỏi: “Sao thiếu gia lại ngủ ở đây?”.
“Chúng ta ngày trước…”
“Ngày trước là ngày trước, hiện tại là hiện tại”, Sính Đình ngắt lời, giọng trách mắng, “Chúng ta đều đã lớn rồi!”.
Ít khi thấy
Sính Đình nổi nóng, Hà Hiệp vô cùng ngạc nhiên, hồi lâu mới cười nhạt,
nói: “Đúng thế, lớn rồi, trái tim cũng thay đổi rồi”. Dứt lời, hắn bước
xuống giường, tự mình mặc áo.
Đêm qua, Túy Cúc ngủ ngay cạnh giường, mơ hồ nghe tiếng động bên tai, vội vàng dụi
mắt, đứng trong góc, tay vẫn cầm bức tượng đá nhỏ chưa hề có tác dụng
gì.
Hà Hiệp nhìn thấy, quay lại, trầm giọng nói với Sính Đình: “Muội không phải lo, thị
nữ của muội tỉnh táo lắm, tay vẫn cầm hung khí đứng bên giường đến tận
sáng. Trong phủ này, ta muốn làm gì, có ai ngăn nổi?”. Hà Hiệp xưa nay
vô cùng phong độ, nhưng một đêm ấm áp không tà ý đã bị người ta cố ý phá hỏng, dù có bản lĩnh đến mấy, hắn cũng chẳng còn phong độ.
Sính Đình và Hà Hiệp sống bên nhau bao năm, thân mật vô cùng, không hề có ý niệm nam nữ khác biệt, dù nghe đến việc sau này Sính Đình sẽ trở thành thứ phi,
họ cũng chẳng nghĩ ngợi gì. Nay nghe câu này của Hà Hiệp, trong lòng
Sính Đình vừa sợ vừa giận, sắc mặt trắng bệch.
“Chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, ta đã bao giờ ép muội việc gì chưa?”, Hà Hiệp tức giận, nghiến răng, “Sở Bắc Tiệp mới là kẻ cần thân thể mà bỏ qua trái
tim, muội đừng coi ta thành hắn”.
Sính Đình chỉ cảm thấy trái tim như bị người khác chọc một đao, cả người run rẩy, từ từ khuỵu xuống.
Túy Cúc kêu lên một tiếng: “Cô nương!”.
Hà Hiệp
hoảng hốt, vội vàng đỡ nàng, xoa lưng cho nàng, dịu dàng nói: “Ta sai
rồi, muội đừng như thế”. Từ nhỏ, mỗi khi chọc giận Sính Đình, Hà Hiệp
vẫn hay dỗ dành nàng như vậy. Lời buột miệng cũng không thấy thẽ thọt
khúm núm.
Túy Cúc mang nước nóng lên. Sính Đình uống một ngụm, rồi nhìn sang Hà Hiệp, nhận ra
sự quan tâm trong mắt hắn là thật. Nghĩ đến việc mình trăm phương ngàn
kế nghĩ cách chạy trốn con người quen thuộc này, trong lòng nàng bỗng
cảm thấy thê lương, không biết nên hận hay nên giận, hồi lâu sau mới
bình tĩnh hạ giọng: “Hôm nay thiếu gia có ra ngoài không?”.
“Sao thế?”
Thấy Hà Hiệp nắm cổ tay mình, Sính Đình sợ châm cứu đã hết hiệu nghiệm, có thể sẽ bị Hà Hiệp phát hiện ra, nên cứ tự nhiên giằng tay ra, giọng bình thản:
“Cũng không có gì. Nếu thiếu gia không đi đâu, thì vẽ cho Sính Đình bức
tranh. Sau này không nhìn thấy nữa, coi như để tưởng nhớ”.
Hà Hiệp phản bác: “Nói bậy nào, muội đang ở đây, sao có chuyện không nhìn thấy?
Không thấy muội, ta sẽ lên trời xuống đất tìm cho bằng được muội về”.
“Cái gì mà
lên trời xuống đất? Những lời này không thể tin là thật.” Sính Đình lãnh đạm đáp một câu, trong lòng bỗng nhớ tới lời thề non hẹn biển với Sở
Bắc Tiệp.
Lên trời xuống đất, chân trời góc bể, biển cạn đá mòn.
Đời này, và cả ba kiếp nữa, sống chết cũng không thay đổi.
“Theo ta lên ngựa, từ nay, nàng không mang họ Bạch, nàng mang họ Sở.”
Lời này không thể tin là thật, nhưng nàng đã từng tin.
Những lời ấy sao có thể tin là thật?
Như tỉnh giấc mộng, nỗi chua cay xộc lên mũi, nàng không sao kìm được muôn vàn giọt nước mắt lăn trên gò má.
Không biết
tâm tư của nàng đã bị kéo đến tận nơi xa xăm, Hà Hiệp an ủi: “Những lời
ta nói đều là thật. Đừng khóc, hôm nay ta sẽ không đi đâu hết, ở phủ vẽ
tranh cho muội, vẽ xong rồi đóng khung, treo trong phòng này, được
không?”.
Sính Đình vô cùng khổ sở. Nghe lời dịu dàng an ủi của Hà Hiệp, nàng càng thấy băn
khoăn về chặng đường phía trước, lại càng hận Sở Bắc Tiệp hơn. Nàng lo
lắng cho thai nhi trong bụng, lo mình thương tâm quá mà tổn thương đến
hài nhi nên không dám khóc to, chỉ nấc nghẹn vài tiếng rồi dần nín khóc.
Hà Hiệp biết rõ Công chúa đang đợi trong cung, nhưng Công chúa dễ dụ, còn Sính Đình
cơ mưu thông tuệ, rất khó khuyên nhủ. Hà Hiệp đã nghĩ kế khiến Sính Đình đau lòng vì bị bắt đi, nên rạn nứt giữa họ vô cùng khó gắn. Giờ nhân
lúc Sính Đình yếu đuối, lại có ý giảng hòa, hắn càng không thể dễ dàng
bỏ qua cơ hội này.
Hà Hiệp lập
tức sai người đến vương cung, tìm một lý do cho sự vắng mặt ngày hôm nay của mình, sau đó lấy giấy mực, tỉ mỉ vẽ Sính Đình.
Đêm qua, Diệu Thiên công chúa ngủ còn kém hơn cả Túy Cúc.
Trở về vương cung, nhìn quanh cung điện tường vàng nguy nga, rèm châu long lanh,
cung nữ thõng tay im lặng, Diệu Thiên càng thấy lạnh lẽo khó chịu, càng
hận mình chỉ vì giận dỗi nhất thời mà trở về vương cung.
Nhưng vốn là người tự trọng, lúc này đây, công chúa không đời nào trở lại phủ phò mã nữa.
Sớm biết
Bạch Sính Đình tướng mạo bình thường, chẳng qua chỉ là cầm kỹ xuất
chúng, cứ tưởng Hà Hiệp coi trọng nàng ta thế nào, chẳng qua cũng là
thân phận thị nữ thân cận, nhưng, đích thân qua phủ phò mã một chuyến,
Diệu Thiên mới biết mình nhầm.
Hà Hiệp múa
kiếm trong tuyết, Bạch Sính Đình phụ họa khúc tiêu dao vui vẻ, rung động lòng người đến tận tâm can, đó là điều cả đời này Diệu Thiên không thể
mang tới cho Hà Hiệp.
Những lời nói, cử chỉ bình thường của họ lại là sự gắn kết từ gan ruột.
Có thể gọi là tình chàng ý thiếp, thấu hiểu lòng nhau.
Nghĩ tới đây, trong lòng bỗng trào dâng nỗi chua xót, Diệu Thiên trằn trọc trên giường, không sao ngủ yên, chưa sáng đã trở dậy.
Trái tim nam nhân vốn không dễ nắm bắt. Huống hồ, nam nhân nàng chọn lại là tiểu Kính An vương danh tiếng lẫy lừng.
Nghĩ đến
những lời đường mật Hà Hiệp dặn dò đêm qua, Công chúa mới yên tâm phần
nào. Nàng bèn sai Lục y từ chối các đại thần cầu kiến, sau khi trang
điểm kỹ càng, toàn tâm toàn ý đợi Hà Hiệp vào cung.
Không ngờ,
đợi bao lâu như thế, Hà Hiệp lại cử người đến nói muốn trù mưu hoạch
địch công việc nơi tiền tuyến, nên hôm nay Phò mã tạm thời không vào
cung. Tuy kẻ đến chuyển lời cố nói không ít lời lẽ hay ho theo căn dặn
của Hà Hiệp, nhưng Diệu Thiên công chúa giờ đâu còn tâm trí để ý đến
chuyện đó. Nàng lạnh lùng đuổi hắn ra ngoài, một mình ngồi trong phòng
bực bội, hồi lâu mới gọi Lục Y: “Đi, mời Thừa tướng đến đây”.
Nghe xong lời triệu, Quý Thường Thanh bỏ hết công vụ, vội tới diện kiến Công chúa.
“Thừa tướng ngồi đi.” Sắc mặt vô cùng khó coi, Diệu Thiên nói một câu.
Trong lòng
không yên, nhưng Quý Thường Thanh đến, Diệu Thiên lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Nàng ngồi ngay ngắn bên trên, nhìn Thừa tướng, hồi sau mới hỏi: “Đông Lâm đại quân đã tập kết xong, mấy hôm nữa Phò mã sẽ khởi hành ra
biên cảnh, lương thảo dự bị chuẩn bị đến đâu rồi? Lương thảo là việc đại sự hàng đầu, Thừa tướng cắt cử người thỏa đáng chưa?”.
“Đều chuẩn bị xong rồi.”
Quý Thường
Thanh làm việc lão luyện, tận tâm tận lực, nghe hết câu hỏi của Diệu
Thiên, bèn trả lời tỉ mỉ từng câu, không chút thiếu sót. Nhưng, Diệu
Thiên chỉ lơ đãng gật đầu, hỏi xong vẫn không bảo Quý Thường Thanh trở
về.
Không ai
hiểu tính tình Diệu Thiên công chúa hơn Quý Thường Thanh. Người trong
cung đã sớm báo cho ông ta việc đêm qua Công chúa trở về từ phủ phò mã.
Lúc này Quý Thường Thanh phần nào đã đoán được tâm sự của Diệu Thiên,
liền chuyển hướng câu chuyện: “Thần sẽ dốc toàn lực, đảm bảo Phò mã ở
biên ải không phải lo đến việc cung ứng lương thảo. Chỉ là… Không biết
khi nào Phò mã khởi hành ra tiền tuyến?”.
Bực bội hồi
lâu, Diệu Thiên mới thở dài: “Lời Thừa tướng nói hôm qua, Diệu Thiên đã
suy nghĩ lại rất lâu, đúng là họa gần còn đáng sợ hơn lo xa”.
Quý Thường Thanh hỏi: “Công chúa gặp Bạch Sính Đình rồi?”.
“Đúng thế”.
“Rốt cuộc đó là người thế nào?” Vốn là người từng trải, nhưng Quý Thường Thanh không giấu nổi sự hiếu kỳ.
Thời thế
loạn lạc vốn là thế giới của nam nhân. Tay nắm giữ thiên quân vạn mã,
ném đầu người, xả máu nóng, hoàn thành nghiệp lớn.
Nữ nhân, nếu xuất thân hiển hách sẽ nhờ sợi dây liên kết hôn nhân để tạo ra các thế
lực liên minh; nếu là tuyệt thế giai nhân cũng có thể trở thành truyền
kỳ thoáng qua bên cạnh bậc kiêu hùng loạn thế.
Chỉ Bạch Sính Đình là ngoại lệ.
Bạch Sính
Đình xuất thân thị nữ, tướng mạo bình thường, lại ba lần bảy lượt trở
thành mấu chốt khiến thế cục tứ quốc biến động. Khế ước năm năm Quy Lạc – Đông Lâm, đại chiến Kham Bố ở Bắc Mạc, và cả cuộc chiến Đông Lâm – Vân
Thường sắp tới, đều có liên quan tới nàng.
“Rốt cuộc là người thế nào…” Dường như ngay cả bản thân Diệu Thiên cũng chưa có câu
trả lời chính xác. Nàng chau hàng mày được chăm sóc tinh tế, hồi tưởng
buổi gặp gỡ Bạch Sính Đình hôm qua, trầm tư hồi lâu mới chậm rãi lên
tiếng, “Cảm giác với Bạch Sính Đình nhất thời rất khó nói rõ. Có thể nói thế này, sau khi gặp Bạch Sính Đình, ta bỗng thấy tất cả truyền thuyết
liên quan đến nàng ta, những đánh giá về nàng ta đều là thật. Giống như
đại chiến Kham Bố vậy. Lúc trước nghĩ đến việc một nữ tử dẫn binh đối
đầu với Sở Bắc Tiệp, một nữ tử được Bắc Mạc vương giao ra cả binh quyền, nhận được sự ủng hộ của tướng sĩ Bắc Mạc, và quan trọng hơn là có bản
lĩnh thật sự đối phó với danh tướng Sở Bắc Tiệp trên sa trường, ta thấy
thật quá sức tưởng tượng. Nhưng, gặp Bạch Sính Đình rồi mới biết, những
việc siêu việt khác thường ấy hoàn toàn tự nhiên, như nước chảy mây
trôi. Làm rồi, nàng ta đã làm rồi”.
Chú ý tới
mọi biểu cảm trên mặt Diệu Thiên công chúa, Quý Thường Thanh trầm giọng: “Công chúa cảm thấy, một nữ nhân như Bạch Sính Đình, nếu bị tổn thương
sâu sắc, liệu nàng ta có tha thứ cho nam nhân làm thương tổn trái tim
mình không?”.
“Tổn thương?”, ánh mắt Diệu Thiên lộ vẻ nghi ngờ: “Tổn thương như thế nào?”.
“Vì việc khác mà lỡ hẹn, đến hẹn không trở về, khiến nàng ta bị bắt đến Vân Thường.”
“Sở Bắc Tiệp?”
“Đúng thế.”
Diệu Thiên ngạc nhiên: “Sao đột nhiên Thừa tướng lại nhắc đến việc này”.
“Thần đã hỏi rõ ngọn nguồn việc đưa Bạch Sính Đình về đây từ chính thuộc hạ của Phò
mã. Theo thần, Bạch Sính Đình đã đoạn tuyệt với Sở Bắc Tiệp, chỉ cần một ngày nàng ta còn chưa tha thứ cho Sở Bắc Tiệp, hắn sẽ còn mang hận với
vương tộc Đông Lâm.”
Diệu Thiên lãnh đạm: “Ba mươi vạn đại quân, chẳng phải vì mục đích này sao?”.
Nhưng sau
khi đạt được mục đích, một vấn đề nan giải khiến người ta đau đầu đã
xuất hiện. Bạch Sính Đình ở lại bên Hà Hiệp, so với việc ở cạnh Sở Bắc
Tiệp, cái nào đáng lo hơn?
Quý Thường Thanh mỉm cười hạ giọng: “Công chúa, Bạch Sính Đình đã chẳng còn tác dụng nữa”.
Nhìn thần sắc Quý Thường Thanh, Diệu Thiên vô cùng ngạc nhiên, lo lắng: “Ý Thừa tướng là…”, tay ngọc khẽ làm một động tác.
“Tuyệt đối
không được”, Quý Thường Thanh lắc đầu, “Bạch Sính Đình mà chết, chắc
chắn Sở Bắc Tiệp sẽ dẫn đại quân điên cuồng công phá Vân Thường. Đó sẽ
là cuộc đại chiến không có hồi kết thúc. Hơn nữa… Công chúa có biết, đêm qua Phò mã ngủ ở đâu và giờ đang ở đâu không?”.
Vừa nghe, Diệu Thiên đã biết có chuyện chẳng hay, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: “Tối qua Phò mã không ngủ ở phủ phò mã sao?”.
“Người của
thần ở phủ phò mã đến báo, đêm qua Phò mã ngủ trong phòng Bạch Sính
Đình, hầu hạ bên cạnh là thị nữ Bạch Sính Đình mang tới từ Đông Lâm.”
Sắc mặt Diệu Thiên bỗng trở nên vô cùng khó coi, đứng bật dậy, quay ra phía cửa sổ
hít một hơi thật sâu, hồi lâu mới bình tâm, hạ giọng: “Nói tiếp đi”.
“Hôm nay Phò mã không xử lý việc quân mà ở trong phủ vẽ Bạch Sính Đình.”
Trái tim
Diệu Thiên như đang có ai bóp nghẹt, mười ngón tay bám chặt vào bệ cửa
sổ, đến nỗi từng khớp xương cũng trắng bệch, bệ cửa sổ bằng gỗ chạm trổ
tinh tế in hằn dấu móng tay.
Khẽ hít một
hơi, nhấc tay lên, Diệu Thiên lặng nhìn những móng tay màu hồng nhạt
được nuôi dưỡng kỳ công vừa bị đứt gãy, thở dài: “Bạch Sính Đình mà
chết, không những Sở Bắc Tiệp phát cuồng mà Phò mã cũng phát điên mất”.
Giọng nói bỗng trở nên lạnh lẽo: “Thừa tướng đã nghĩ được cách cho ta
chưa? Đại quân Đông Lâm khí thế ầm ầm, Bạch Sính Đình lại ở phủ phò mã,
chẳng lẽ muốn ta đoạn tuyệt với Phò mã sao?”.
“Thần có một cách rất đơn giản, giải quyết được tất cả mọi vấn đề.”
“Sao?”, Diệu Thiên quay sang, nhìn Quý Thường Thanh chờ đợi.
Quý Thường
Thanh thận trọng mỉm cười, hắng giọng: “Thần xin nói một chút về tình
thế trước mắt. Sở Bắc Tiệp bị sắc làm cho u mê mờ mắt, cướp đoạt thị nữ
của Phò mã. Phò mã vốn yêu quý Bạch Sính Đình, không cam tâm để Bạch
Sính Đình bị người ta lăng nhục, nên phải nghĩ cách đưa nàng ta về Vân
Thường. Trong việc này, Vân Thường ta không hề sai, đúng không?”.
Suy nghĩ
giây lát, Diệu Thiên cũng nghe ra ý tứ trong đó, bèn gật đầu đồng ý:
“Bạch Sính Đình vốn là thị nữ của vương phủ Kính An, tiểu Kính An vương
cứu Bạch Sính Đình khỏi tay Trấn Bắc vương, xét về tình thì có thể chấp
nhận. Vân Thường ta không làm gì sai, Đông Lâm không có lý do xuất
binh”.
Thầm khen
Diệu Thiên thông minh, Quý Thường Thanh nhìn nàng đầy yêu thương, tiếp
tục: “Công chúa sai rồi. Dù có lý do hay không, chỉ cần Bạch Sính Đình
đang ở trong tay chúng ta, chắc chắn Sở Bắc Tiệp sẽ xuất quân”.
Ánh mắt Diệu Thiên có vẻ giác ngộ: “Ý thừa tướng là… phải làm thế nào để Bạch Sính Đình không còn trong tay chúng ta?”.
“Đúng thế.
Phò mã đi là để cứu, chứ không phải để làm tổn thương Bạch Sính Đình.
Nếu Bạch Sính Đình không ở Vân Thường, Sở Bắc Tiệp còn có lý do gì khai
chiến?”
“Chúng ta có thể nhân lúc Phò mã rời đi mà thả Bạch Sính Đình?”, Diệu Thiên suy nghĩ một lát, lại lắc đầu, “Không được, để có Bạch Sính Đình, đại quân của
ta đã phải uy hiếp biên cảnh Đông Lâm, huy động bao binh lực, nay sao có thể nói thả là thả? Hơn nữa, Phò mã biết được chắc sẽ vô cùng giận dữ”.
“Chỉ cần
Bạch Sính Đình không về bên Sở Bắc Tiệp, thì bao nhiêu binh lực huy động cho liên quân Bắc Mạc – Vân Thường uy hiếp biên cảnh Đông Lâm đều đáng
giá”, Quý Thường Thanh phân tích tỉ mỉ, “Phò mã rất yêu thương Bạch Sính Đình, đối đãi với nàng ta như muội muội, sao có thể trách khi Công chúa thấy Bạch Sính Đình đáng thương mà mềm lòng thả đi? Công chúa phải nhớ, lúc trước Phò mã thỉnh cầu xuất binh là để phá hoại quan hệ giữa Sở Bắc Tiệp và vương tộc Đông Lâm. Nay mục đích đã đạt, Phò mã không còn lý do để kiên trì với việc này. Chẳng lẽ Phò mã lại có tâm tư khác khi thỉnh
cầu Công chúa xuất binh? Không lẽ Vân Thường ta dốc sức huy động đại
quân để Phò mã và Sở Bắc Tiệp tranh giành một nữ nhân?”.
Mấy câu sau
vô cùng cứng rắn, cũng đúng với tâm tư của Diệu Thiên. Diệu Thiên nghe
mà sảng khoái, cười đáp: “Thừa tướng nói rất đúng, huy động đại quân Vân Thường là vì lợi ích quốc gia, chứ không phải vì Phò mã và Sở Bắc Tiệp
tranh giành một nữ nhân. Nếu trách ta vì việc Bạch Sính Đình rời đi, Phò mã sao có thể ăn nói với quần tướng Vân Thường? Ta hiểu rồi”. Lòng đã
quyết thì không còn lo trước tính sau, đôi mắt Công chúa lấp lánh vẻ
kiên định của người trong vương tộc.
“Cuối cùng
Công chúa cũng hiểu ra”, Quý Thường Thanh vui mừng cười nói, “Còn vài
tiểu tiết cần hoạch định thật kỹ. Dù chúng ta thả Bạch Sính Đình đi,
cũng phải làm cho Sở Bắc Tiệp chịu tin. Ngộ nhỡ Bạch Sính Đình đã rời
khỏi đây, mà Sở Bắc Tiệp cứ ngỡ chúng ta bí mật hại người, thì chuyện
càng không hay”.
“Trước khi
thả đi, phải bắt Bạch Sính Đình để lại bằng chứng, nói rõ việc nàng ta
tự động rời khỏi. Điều này không khó”, Diệu Thiên nói, “Chỉ là… thả
người đi rồi, chúng ta không thể khống chế hành tung của Bạch Sính Đình, nhỡ chăng nàng ta về bên Sở Bắc Tiệp, thậm chí là trở về cạnh Phò mã,
há chẳng phải chúng ta tốn công vô ích sao?”.
“Công chúa
có thể yên tâm, Bạch Sính Đình hận Sở Bắc Tiệp như vậy, chắc chắn sẽ
không về Đông Lâm.” Rõ ràng Quý Thường Thanh cũng tính đến vấn đề này,
“Sở Bắc Tiệp và Phò mã đều rất coi trọng Bạch Sính Đình, với khí thế cao ngạo của nàng ta, có một cách đảm bảo nàng ta sẽ mãi mãi không bao giờ
gặp lại hai nam nhân này nữa”.
“Cách gì?”
Quý Thường
Thanh có vẻ khó cất lời, chần chừ một lát, cuối cùng hạ giọng: “Nay loạn tặc đầy đường, khắp nơi đều là bọn người coi thường vương pháp, Bạch
Sính Đình thân gái dặm trường, chẳng may gặp phải tặc tử, bị…”, lược bớt mấy từ sau cùng, Thừa tướng lại nói, “Nếu vậy, Bạch Sính Đình còn mặt
mũi nào gặp lại những người này? Bạch Sính Đình bị những tên loạn tặc
không rõ tên tuổi trên đường hãm hại, lưu lạc nơi chân trời góc bể cũng
được, xấu hổ tự sát cũng hay, đều chẳng liên quan gì đến Vân Thường. Dù
có ngày Sở Bắc Tiệp tìm thấy, nàng ta cũng không dám quay lại. Món nợ
này, Sở Bắc Tiệp sẽ phải tính với vương tộc Đông Lâm. Tất cả đều vì
vương tộc Đông Lâm đồng ý giao dịch, hy sinh nữ nhân thân yêu của Sở Bắc Tiệp mà thành”.
Diệu Thiên
cũng là phận nữ nhi, nghe được một nửa, sắc mặt đã đổi, đợi Quý Thường
Thanh nói hết, mới lắc đầu bảo: “Việc này không ổn. Chẳng lẽ Thừa tướng
không có cách nào khác sao?”.
“Không chết nhưng còn đau hơn chết, không có biện pháp nào hơn.”
“Nhưng mà…”
“Công chúa,
Công chúa không thể do dự. Đại quân Đông Lâm ở ngay biên cảnh, tâm tư
Phò mã ngày một khó đoán, không sớm giải quyết Bạch Sính Đình, cả nước
và nhà đều khó giữ”, Quý Thường Thanh vô cùng thành thực, hạ giọng nói
tiếp, “Sau khi Phò mã rời đi, Công chúa chỉ cần đến gặp Bạch Sính Đình,
dịu giọng hàn huyên đôi ba câu, bảo nàng ta để lại thư từ biệt rồi thả
người. Những việc còn lại, thần sẽ sắp xếp thỏa đáng, chẳng chút sơ hở”.
Ánh mắt trĩu nặng suy tư, một lúc sau Diệu Thiên vẫn lắc đầu.
“Công chúa! Hãy nghe lời gan ruột của thần…”
Quý Thường
Thanh còn đang định nói tiếp, Diệu Thiên công chúa đã giơ tay ngăn lại,
quay đi, nói: “Thừa tướng hãy lui ra trước, để ta suy nghĩ đã”.
Ngẩng lên
nhìn hình dáng quật cường của Diệu Thiên, biết lúc này không thể khuyên
nhủ, Quý Thường Thanh đành phải nghe theo, hành lễ: “Thần cáo lui”. Thở
dài một tiếng, ông ta bước ra khỏi mành châu.
Diệu Thiên vẫn hoàn toàn bất động như pho tượng đá.
Lục Y bước tới, đứng ngoài rèm bẩm báo: “Công chúa, bên ngoài có…”.
“Lui!” Diệu
Thiên giận dữ, quay phắt lại, hất tung những thứ trên bàn xuống. Hộp
Phương Nhưỡng hôm qua vừa mang lên dùng và cả chiếc hộp phỉ thúy tinh
xảo bay ra ngoài rèm, vỡ tung dưới chân Lục Y, vương vãi thành mảng đỏ
nhức mắt.
Bạch Sính Đình, Bạch Sính Đình của vương phủ Kính An.
Ngươi thao
túng sinh tử của Quy Lạc, của Bắc mạc, và của cả Đông Lâm, giờ ngươi lại đến gảy đàn, mỉm cười dịu dàng để thao túng sinh tử của Vân Thường ta?
Vân Thường
đường đường là một nước lớn, Diệu Thiên ta đường đường là công chúa, đâu phải là dây đàn trong tay ngươi, muốn gảy là gảy?
Sao có thể để ngươi hủy hoại nước của ta, nhà của ta?
Diệu Thiên cắn môi, xé tan từng tấc lụa bên cửa sổ.
Nơi biên
cảnh giao nhau giữa Đông Lâm và Vân Thường, tiếng trống trận dồn vang,
hào hùng, vọng giữa đất trời, như từ chân trời xa xôi kéo đến, như sức
mạnh vĩ đại đang tích tụ, lặng lẽ tiến gần.
Cờ soái che
lấp cả mặt trăng, mặt trời. Đại quân Đông Lâm đã tập kết. Từ xa nhìn
lại, những cánh trướng hình vuông liên tiếp, những ánh mắt trầm hùng,
những lưỡi dao sáng lóa trải dài vô tận.
Trên bình nguyên, gió xào xạc.
Các giọt sương buổi ban mai đã tan biến giữa sát khí đằng đằng của bao nhiêu tướng sĩ.
“Vương gia, đội quân của Long Lang doanh trại đã đến.”
Sở Bắc Tiệp
nghe tin, vội vén rèm cửa, bước ra ngoài trướng soái. Thân hình vững
chãi như dãy núi, ánh mắt sáng ngời xuất thần cúi nhìn đội quân chỉnh tề bên dưới.
Đại quân đã tập kết.
Cờ quạt che
kín một góc trời, những khuôn mặt trai tráng không chút sợ hãi. Đây là
binh lực của cả Đông Lâm, là lực lượng bảo vệ quan trọng nhất Đông Lâm.
Sở Bắc Tiệp chăm chú quan sát quanh cảnh trước mắt.
“Tình hình thành đô thế nào?” Hồi lâu, Sở Bắc Tiệp mới hỏi Thần Mâu đang đứng sau lưng.
Thần Mâu thở dài: “Đại vương liên tục gửi đến mười sáu bức khẩn thư, lệnh Vương gia
lập tức rút quân, lời lẽ nghiêm khắc trước nay chưa từng có. Vương gia
định không đọc một bức nào sao?”.
Vẻ kiên quyết thoáng qua trong mắt, Sở Bắc Tiệp gằn giọng: “Đọc một bức của vương huynh, bản vương đã mất đi Sính Đình”.
Sứ giả đưa thư của Tắc Doãn đã mang đến chân tướng sự việc.
Bạch Sính Đình rốt cuộc có hại chết hai vương tử của Đông Lâm hay không đã chẳng còn quan trọng.
Dù Sính Đình thật sự hại chết hai vương tử, chàng quyết định vẫn yêu nàng.
Dù Sính Đình không hại chết hai vương tử, Đại vương và Vương hậu vẫn biến nàng thành quân bài giao dịch.
Thời thế loạn lạc, chân tướng còn tác dụng gì?
Sở Bắc Tiệp hận nhất vẫn là chính mình.
Một bức thư của vương huynh đã phá tan trăng tròn hoa thắm, phá tan giấc mộng yên vui chốn biệt viện ẩn cư.
Không tìm được bất cứ lý do gì, chàng từ bỏ vì chàng đã từ bỏ.
Từ khoảnh
khắc biết đến sự tồn tại của hài tử trong bụng Lệ phi, huyết mạch của
vương tộc đang bị uy hiếp, chính chàng đã quyết định, đã lựa chọn.
Sai lầm lớn nhất trong đời, hối hận lớn nhất trong đời chàng chính là quyết định ấy.
Sở Bắc Tiệp
biết, vương huynh và Hà Hiệp đã dùng cách này để Sính Đình nhìn thấy vị
trí của nàng trong lòng chàng, tàn nhẫn bắt Sính Đình hiểu rằng, dù họ
có yêu nhau đến bao nhiêu đi nữa, đến khi phải lựa chọn, Sở Bắc Tiệp sẽ
từ bỏ nàng.
Đối với tình yêu thuần khiết của Sính Đình, đó chính là một đòn trí mạng.
Từ khi hiểu ra điều này, nỗi đau xuyên tim không ngừng giày vò Sở Bắc Tiệp.
“Có Vương gia thương xót Sính Đình, dù hai tay này tàn phế, không thể đánh đàn cũng có hề gì?”
Lại nhớ đến
khoảnh khắc nàng ngẩng lên nhìn chàng chan chứa tình yêu, nguyện dâng
chàng tất cả, nàng hát khúc hàng ca trong lòng chàng, dịu dàng dốc hết
tâm can.
Trái tim cao ngạo và lanh lợi của nàng đã dùng đủ mọi cách chỉ để chàng hiểu rằng,
nàng quan tâm đến chàng biết bao, lo lắng cho chàng biết bao.
Mỗi câu nàng nói đều khiến Sở Bắc Tiệp đau đớn, mỗi ánh mắt của nàng đều khiến lòng
chàng tan nát. Chàng chưa từng biết, nỗi nhớ thương có thể khiến người
ta phát cuồng đến thế.
Đại quân đã tập kết. Sính Đình, ta sẽ tiến về Vân Thường.
Bỏ mặc tất cả để đòi lại vương phi của ta.
Ta sẽ tự nói với nàng rằng, mọi thứ trên thế gian đều không so được với nụ cười của
nàng. Trong lòng Sở Bắc Tiệp, không gì có thể quan trọng hơn nàng.
Chúng ta lại tiếp tục dệt nên tình yêu kinh thiên động địa, chân thành, dù con tạo xoay vần vẫn không đổi ý nguyện ban đầu.
Tiếng vó
ngựa gấp gáp khiến Sở Bắc Tiệp quay đầu. La Thượng mình đầy bụi bặm nhảy xuống ngựa, chạy như bay đến quỳ trước mặt Sở Bắc Tiệp: “Vương gia!”.
“Biệt viện ẩn cư thế nào? Vết thương của Mạc Nhiên ra sao?”
Trận chiến
biệt viện ẩn cư, ta ít địch đông, đám cận vệ tử thương thê thảm. La
Thượng bị thương nhẹ nhất, nhận lệnh ở lại thu dọn biệt viện, chăm sóc
các huynh đệ bị thương.
La Thượng
bẩm báo: “Biệt viện bị cháy một nửa, giờ đã dọn xong, người chết cũng đã mai táng. Các đại phu đang trị liệu cho huynh đệ sống sót. Mạc Nhiên
cũng có biến chuyển, nhưng thương tích của Quân Điền… không thể chữa
trị”.
Sắc mặt Sở Bắc Tiệp trầm xuống.
Những thị vệ đó đều do đích thân Sở Bắc Tiệp đề bạt, dạy dỗ, ai cũng sức dài vai
rộng, nhiệt huyết hừng hực, nay thật khiến người ta đau lòng.
“Vương gia…” Rõ ràng vẫn còn việc quan trọng chưa kịp bẩm báo, sau khi thăm dò sắc
mặt Sở Bắc Tiệp, La Thượng mới thận trọng mở lời, “Khi dọn dẹp chỗ ở của Bạch cô nương, trong căn phòng nhỏ Túy Cúc ở tạm, phát hiện thấy ấm
thuốc sắc dở và cả mấy phương thuốc…”.
“Ấm thuốc?”, giọng Sở Bắc Tiệp trầm xuống, “Sau khi bản vương rời đi, Sính Đình bị bệnh sao?”.
“Thuộc hạ
lệnh cho các đại phu tra chỗ bã thuốc còn lại, họ nói… nói…” La Thượng
lo lắng không yên nhìn Sở Bắc Tiệp, rồi lập tức nhìn xuống, “Đại phu nói là thuốc dưỡng thai. Những đơn thuốc kia đều là phương thuốc dưỡng
thai”.
Sự im lặng đột ngột bao trùm bốn phía.
Ánh mắt sắc bén, kinh hoàng của Sở Bắc Tiệp nhìn chằm chằm vào gáy La Thượng, như muốn xuyên thành một hố.
Sính Đình đã có thai…
Trong bụng nàng đã có cốt nhục của chàng!
Sính Đình lòng đau như cắt, mang theo cốt nhục của chàng mà bị bắt đi!
Mọi vết thương chàng từng hứng chịu trên sa trường cũng không đau bằng đòn này.
Con sóng kinh hãi lặng lẽ dâng đến, gào thét trong đầu chàng, nỗi đau trong tim khiến chàng ngừng thở.
Tảng đá đè nặng trong lòng bỗng như nặng gấp ngàn lần, ấn mạnh lên các huyết mạch của chàng.
Trái tim chàng chết lặng, thân hình cứng như hóa đá.
“Dấy binh”, Sở Bắc Tiệp bi ai ngẩng đầu, phát lệnh.
“Vương gia?”
Ánh mắt Sở
Bắc Tiệp sáng như ngọn đuốc, bốc cháy rừng rực, gằn từng tiếng: “Truyền
lệnh, nhổ trại lên đường, chính thức phát binh tiến vào Vân Thường!”.
Sính Đình, nàng và hài nhi hãy đợi ta.
Ta sẽ rất nhanh lao đến bên nàng.
Sở Bắc Tiệp
xin thề với trời, mãi mãi yêu nàng, mãi mãi bảo vệ nàng, mãi mãi không
cho bất cứ ai, bất cứ việc gì ngăn cách chúng ta.
Như nàng từng mong ước, dù xảy ra chuyện gì, mặc con tạo xoay vần, tình yêu của chúng ta vẫn như ý nguyện thuở ban đầu.
Hết tập 1