Cô Phương Bất Tự Thưởng

Chương 6:




Đêm nay, Sính Đình lại không ngủ được, vô duyên vô cớ đuổi sứ giả của người ta về, chắc rằng ngày mai Đông Định Nam sẽ đến cửa cầu kiến.
Nếu người ta đến, trước tiên phải lựa lời hóa giải nộ khí, sau đó… tất nhiên sẽ tìm cách nói đến chủ đề vương phủ Kính An… Haizzz, đôi mắt đen thâm thúy của Đông Định Nam lại hiện ra quấy phá khiến lòng nàng bất an. Ngày mai nàng phải “giao chiến” với một nam nhân không rõ lai lịch, hơn nữa, người đó lại đang cuồng nhiệt theo đuổi nàng.
Theo đuổi cũng thế thôi, tuy Bạch Sính Đình nàng không phải mỹ nhân, nhưng khi còn ở vương phủ Kính An cũng có không ít người ái mộ.
Nhưng mà nam nhân này ngang ngược như vậy, ngang ngược một cách có tâm kế; tâm kế song chẳng hề xảo quyệt, ngược lại còn mang vẻ phóng khoáng khiến người ta không chán ghét.
“Sính Đình, ngươi lại nghĩ lung tung gì thế hả?”, nàng tựa người bên khung cửa, chau mày tự hỏi mình.
Ánh trăng bàng bạc rải ngoài cửa sổ. Đêm nay trăng thật tròn. Nàng khoác áo, ra ngoài ngắm trăng.
Cảnh giả sơn trong Hoa phủ thường ngày trông có vẻ tầm thường, lúc này được đẫm mình dưới ánh trăng, nó bỗng mang vẻ ung dung, trang nhã. Sính Đình ngẩng đầu nhìn trăng, đột nhiên thoáng thấy bóng người, nàng sợ hết hồn.
Trên tường, một bóng người cao lớn!
Có trộm!
Đang định la lên, thình lình cái bóng đó từ trên tường cao bay vèo về phía nàng như một con chim ưng. Còn chưa kịp phản ứng thì cả miệng lẫn mũi nàng đã bị bàn tay thô bạo giữ chặt, hơi thở nam nhân vấn vít quanh nàng.
“Đừng nói gì”, nam nhân trầm giọng ra lệnh.
Sính Đình ngước mắt nhìn lên, đúng là người ấy!
Sở Bắc Tiệp khẽ nói bên tai nàng: “Cô nương là thị nữ của Hoa tiểu thư ư? Tại hạ là Đông Định Nam, tại hạ không có ác ý, nên cô nương đừng lên tiếng”. Một tay Đông Định Nam giữ chặt nàng, tay kia vỗ vỗ vào thanh bảo kiếm đeo bên hông. Chàng nói năng nhã nhặn, Sính Đình cũng không cảm thấy chàng có ác ý gì.
Sính Đình gật đầu. Sở Bắc Tiệp lướt tới đôi mắt trong veo của nàng, biết nàng là người thông minh nên vội buông tay ra, gật đầu mỉm cười với nàng.
Sở Bắc Tiệp mắt sáng mày rậm, sống mũi cao thẳng, môi thoáng cười mà như không. Lần đầu tiên gần chàng như vậy, tim Sính Đình đập liên hồi, lại nghĩ đến sự ngưỡng mộ chàng thể hiện hôm đó, nàng bỗng cảm thấy ngọt ngào như mật ong.
Từ nhỏ, Sở Bắc Tiệp sống trong cung giữa bao nhiêu nữ nhi nên đã sớm quen với việc được người người ngưỡng mộ, chàng chẳng hề để ý đến việc này, hỏi: “Tiểu thư ngủ rồi à?”.
Sợ chàng nhận ra giọng mình, Sính Đình không dám lên tiếng, chỉ gật đầu.
Sở Bắc Tiệp thầm nghĩ: Dùng binh trước tiên phải tìm hiểu tình hình địch. Thị nữ hầu hạ bên cạnh giai nhân, chắc chắn biết sở thích của nàng. Chàng cười hỏi: “Tiểu thư nhà cô nương thích chơi đàn, chắc cô nương biết tài đàn của tiểu thư học từ ai chứ?”.
Sính Đình chỉ vào cổ họng mình, ậm ừ vài tiếng.
Sở Bắc Tiệp lập tức hiểu ra: “Hóa ra cô nương không nói được”. Không thể hỏi han tình hình của giai nhân, Sở Bắc Tiệp cũng chẳng lấy làm phiền mà bước tới bên phòng ngủ của Hoa tiểu thư, đứng im ở đó như nghe nghóng điều gì.
Rốt cuộc người này muốn làm gì? Sính Đình không tiện rời đi, đành bước theo, đứng cạnh Sở Bắc Tiệp.
Nàng rất muốn hỏi việc của tiểu Kính An vương hôm đó, nhưng lúc này nàng chỉ là thị nữ, lại bị “câm”, nên chỉ có thể lo suông thôi.
Sở Bắc Tiệp nhận ra nỗi lo lắng nơi mắt nàng, song lại hiểu nhầm hàm ý trong đó, nên trầm giọng nói: “Cô nương đừng lo lắng, ta không làm phiền tiểu thư nhà cô nương đâu. Ta chỉ giữ cửa cho phượng hoàng thân yêu thôi”.
Sính Đình giật mình. Đông Lâm có phong tục, khi sắp thành thân, nam nhân phải đứng giữ ngoài phòng ngủ của nữ nhân đúng ba đêm, thể hiện toàn tâm toàn ý bảo vệ người mình yêu thương. Đây là việc chỉ xảy ra ba ngày trước hôn lễ. Người này vừa sâu sắc vừa to gan, chưa có hôn ước mà dám vượt tường đến giữ cửa.
Sính Đình bỗng nghĩ đến việc mình luôn giấu giếm, lợi dụng chàng mà cảm thấy áy náy trong lòng. Hàng mi khẽ rủ, nàng tự nhủ: Chẳng qua mình cũng vì không có cách nào khác, nếu chàng biết mình là người của vương phủ Kính An, chưa biết chừng chàng còn ngay lập tức bắt mình tống vào đại lao ấy chứ.
“Cô nương đi ngủ đi”.
Sính Đình nhìn chàng, không đi không được, đi thì cảm thấy không nhẫn tâm. Hiếm có nam nhân nào lại chân tình đến mức này, nếu chẳng may ngày sau chàng phát hiện ra nữ tử mình đã thức cả đêm canh cửa không phải giai nhân trong lòng, thế thì…
“Đi đi, đi ngủ đi. Đây là việc nam nhân Đông Lâm nên làm”, Sở Bắc Tiệp hạ quyết tâm phải giành được trái tim giai nhân.
Sính Đình hết cách, đành cúi đầu về phòng.
Về đến phòng, Sính Đình sao ngủ được đây? Nàng nằm trên giường, năm lần bảy lượt trở mình, rồi tự nhủ rằng: Ta đâu bắt chàng phải canh cửa như thế? Việc này có liên quan gì đến ta? Nhưng một lúc sau, nàng lại cảm thấy mình thật bạc bẽo.
Nàng lặng lẽ trở dậy, đến bên cửa sổ xem tình hình.
Sở Bắc Tiệp vẫn đứng đó, ngẩng đầu ngắm trăng. Thân hình chàng cao lớn, khí thế hiên ngang dưới ánh trăng, chẳng khác nào thiên tướng hạ phàm.
Sính Đình ngắm nghía khuôn mặt đẹp như tạc của chàng. Sở Bắc Tiệp bất chợt cử động, Sính Đình vội thu mình lại như thỏ con, khuôn mặt nóng bừng.
Tay nàng đặt trên lồng ngực, trái tim như sắp nhảy vọt ra ngoài.
Ngồi xuống nghỉ ngơi đi, sao chàng không ngồi xuống?
Chàng ngốc, dù có đứng gác cả đêm, cũng đâu cần thành kính như thế? Chẳng lẽ lúc này lại có ai đến xem chàng đứng hay ngồi sao?
Sính Đình chỉ mong trời nhanh sáng… Trời sáng, chàng sẽ được nghỉ ngơi. Con người dù có đúc bằng gang bằng sắt cũng không thể chịu nổi sự giày vò này.
Tia sáng mờ mờ dần xuất hiện phía chân trời, Sính Đình vội vã quay người, định bước ra cửa.
Ai ngờ vừa quay người, nàng đã thấy đôi chân tê cứng, khẽ kêu lên một tiếng, cơ hồ như muốn ngã xuống đất.
Hóa ra Sở Bắc Tiệp cả đêm không ngủ, và nàng cũng đứng như thế suốt đêm cùng chàng.
“Thế này chẳng phải điên rồi sao?”, Sính Đình tự cười mình, rồi vịn tay vào tường đứng lên. Đợi cho khí huyết lưu thông, nàng mới mở cửa, đến bên Sở Bắc Tiệp.
Sở Bắc Tiệp đứng cả đêm, nhưng thần thái vẫn chẳng hề thay đổi. Nghe tiếng bước chân tới gần, chàng quay lại và nhận ra người thị nữ câm hôm qua.
“Cô nương dậy sớm, để hầu hạ tiểu thư chải đầu rửa mặt ư?”
Sính Đình khẽ gật đầu.
Sở Bắc Tiệp vốn không để ý đến nàng nữa, nhưng quay đi rồi, chàng vẫn cảm thấy một ánh mắt ấm áp đang dõi theo sau lưng. Chàng học cao hiểu rộng, trước giờ chưa từng bị ánh mắt nữ nhi nào làm cho xao xuyến, vậy mà hôm nay bỗng thấy không tự tại trước ánh nhìn của nàng thị nữ bé nhỏ này. Chàng quay phắt lại, bắt gặp Sính Đình đang chăm chú nhìn mình.
Đôi mắt sáng long lanh, trong vắt.
Đôi mắt biết nói, vẻ chân thành trong suốt như dòng suối, nhưng nhìn kỹ, lại tựa hồ nước sâu. Muôn vàn tia sáng lấp lánh trong đôi mắt ấy, chỉ một ánh nhìn thôi cũng chất chứa bao điều muốn nói.
Sở Bắc Tiệp không kìm được cơn chấn động trong lòng: “Tiểu thư chắc rất thích cô nương. Cô nương có đôi mắt không ai sánh bằng”.
Sính Đình đang định nở nụ cười, Sở Bắc Tiệp lại nói tiếp: “Có một thị nữ như vậy, có thể tưởng tượng được Hoa tiểu thư là giai nhân thế nào”.
Nghe Sở Bắc Tiệp nói thế, Sính Đình cảm thấy như có ai cầm gậy phang mình một cái, nhưng vẫn giữ vẻ ấm áp thật thà trên khuôn mặt, cúi đầu bước vào phòng ngủ của Hoa tiểu thư.
Sính Đình đợi trong phòng ngủ gần một canh giờ, Hoa tiểu thư mới uể oải tỉnh giấc.
Giúp Hoa tiểu thư rửa mặt, chải đầu xong, Sính Đình vẫn chẳng nói lời nào.
Hoa tiểu thư ngạc nhiên: “Hôm nay ngươi sao thế?”.
“Nô tỳ không sao”. Sính Đình đang nghĩ, liệu có nên nói với tiểu thư chuyện Đông Định Nam đang đứng ngoài phòng tiểu thư giữ cửa cả đêm không, nhưng nói ra, thế nào Hoa tiểu thư cũng trêu nàng.
Nàng lo lắng cho thiếu gia, nên phải đề phòng người khác nhận ra thân phận của mình. Trong lòng đã không yên, lại buồn bã và áy náy, đã bị những cảm giác đó giày vò, tất nhiên nàng không muốn nhận thêm chê cười của Hoa tiểu thư nữa.
Cứ để người ấy đứng đó đi.
Bần thần một lúc lâu, Hoa tiểu thư và Sính Đình rời khỏi phòng ngủ. Sính Đình nhìn ra, không còn thấy bóng dáng Đông Định Nam đâu nữa.
“Nhìn gì thế? Vườn hôm nay đẹp hơn mọi ngày ư?”
Sính Đình cẩn thận ngó nghiêng bốn phía, đúng là không thấy Đông Định Nam đâu, rõ ràng chàng đã về rồi. Bất giác, trong lòng nàng tăng thêm vài phần cảm tình. Cứ ngỡ chàng đứng đó cả đêm, chí ít sáng nay cũng phải vô tình hay hữu ý mà thể hiện với tiểu thư chứ. Thật không ngờ, chàng chẳng hề có chút ý định khoe khoang, đến khi tiểu thư trở dậy lặng lẽ rời đi. Quả là phong độ của một trang nam tử.
Hoa tiểu thư từ phía sau đẩy nàng: “Đi thôi, ông chủ tiệm hoa hứa hôm nay sẽ đem đến cho chúng ta hai chậu mẫu đơn tím, ra tiền sảnh xem hoa đã đến chưa”.
Như đang suy nghĩ gì đó, đi được nửa đường, Sính Đình bỗng kêu lên một tiếng.
Hoa tiểu thư giật mình, vội hỏi: “Sao thế hả?”.
Ngộ nhỡ Đông Định Nam vẫn chưa rời khỏi, mà cứ đứng ở đây đến sáng, nay gặp nàng và tiểu thư ra tiền sảnh, ba người chạm mặt nhau… Chỉ cần cất tiếng, chẳng phải mọi chuyện sẽ bị bóc trần sao? Đông Định Nam biết giai nhân trong lòng chỉ là một thị nữ cũng không quan trọng bằng việc sau này nàng phải làm thế nào để thăm dò tin tức của thiếu gia. Nghĩ đến đây, Sính Đình sợ toát mồ hôi, tự trách bản thân suy nghĩ không chu đáo, và cũng thấy lạ vì tối qua sao nàng lại như vậy? Nàng không hề suy nghĩ đến việc lớn, mà cứ ngẩn ngơ đứng đó nhìn người ta cả đêm không ngủ.
Nhưng mà, nghĩ đến việc đứng cùng Đông Định Nam cả đêm, lòng nàng lại cảm thấy ngọt ngào.
Đến tối, tâm trạng lo lắng của Sính Đình đã hoàn toàn chuyển sang phẫn nộ. Một việc xảy ra ngoài dự tính của nàng. Đông Định Nam không tìm đến cầu kiến, sự cân nhắc đắn đo xem làm thế nào để hỏi được tin tức của thiếu gia đã hoàn toàn không có đất dụng võ.
Bữa tối trôi qua yên ắng lạ thường, ngay cả Hoa tiểu thư ồn ào vui vẻ cũng phát hiện ra vẻ bất thường của Sính Đình. Dùng bữa xong, Hoa tiểu thư không nói chuyện này chuyện nọ với nàng như mọi khi, mà để nàng về phòng nghỉ.
Hôm qua mất ngủ cả đêm, lúc này nàng rất mệt, song vẫn không sao ngủ được. Nàng mở to mắt nhìn xà gỗ trên trần nhà, trong lòng bỗng thấy xốn xang không nguyên cớ. Nàng trở dậy xuống giường, lặng lẽ đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Quả nhiên, bên ngoài phòng ngủ Hoa tiểu thư lại xuất hiện bóng dáng cao lớn đó.
Tấm chân tình không màng đến thế tục, vẫn phóng khoáng, vẫn ngạo mạn như vậy. Sính Đình ngẩn ngơ đứng nhìn, mang theo chút si mê. Một lúc sau, nàng sực tỉnh, bỗng thấy không đành lòng.
Sáng sớm nay, sau khi trở về vương phủ Trấn Bắc, Sở Bắc Tiệp vào cung diện kiến vương huynh. Việc triều chính bộn bề nhưng chàng vẫn đến canh đêm ở phòng ngủ của Hoa tiểu thư. Bên tai chàng dường như đang văng vẳng tiếng đàn và giọng ca tuyệt mỹ của nàng. Thỉnh thoảng nhớ về những câu đối đáp hôm đó, chàng lại mỉm cười.
Thấy sau lưng như có tiếng bước chân, chàng quay lại: “Lại là cô nương?”.
Mi mắt khẽ cụp, Sính Đình mang cái ghế ra, đặt thêm đệm bên trên, rồi chỉ vào Sở Bắc Tiệp, sau đó chỉ vào ghế.
“Ta không mệt, không cần ngồi”.
Đôi mắt sáng nhất thế gian kia lại chăm chú nhìn chàng, lặng lẽ như dòng suối mát trong khe núi thấm vào gan ruột người ta. Sở Bắc Tiệp bỗng cảm thấy từ chối ý tốt của người ta như thế thật không nên chút nào.
Đôi mắt Sính Đình chất chứa bao ưu tư, lo lắng và nghi hoặc. Không ai có thể sử dụng đôi mắt biết nói này hơn nàng. Nàng lặng lẽ nhìn Sở Bắc Tiệp, cho đến khi chàng nói: “Được rồi, xin đa tạ”.
Nghe giọng nói của chàng, đôi mắt đáng yêu kia càng rạng rỡ, tựa hai viên dạ minh châu quý hiếm. Sở Bắc Tiệp nhìn vào đôi mắt Sính Đình, bỗng cảm thấy như cả người mình được ngâm trong nước nóng, khoan khoái lạ thường. Chàng bỗng nghĩ, ngồi xuống quả là một ý hay.
Thấy Sở Bắc Tiệp ngồi xuống, Sính Đình lặng lẽ quay đi.
Sở Bắc Tiệp ngơ ngẩn dõi theo bóng nàng. Thất thần hồi lâu, chợt nhớ ra mình đang canh giấc ngủ của phượng hoàng, chàng choàng tỉnh, lấy lại tinh thần.
Một lát sau, có tiếng bước chân vọng đến. Sở Bắc Tiệp lim dim đôi mắt, không hề quay đầu. Quả nhiên lại là Sính Đình. Nàng đặt cái đĩa bên cạnh Sở Bắc Tiệp, bên trong có một cốc nhỏ, một ấm trà nóng và cả một đĩa điểm tâm.
“Cô nương chu đáo quá”.
Loanh quanh mấy vòng trong bếp, Sính Đình đã làm được chút điểm tâm này. Nghe Sở Bắc Tiệp khen vậy, ý cười dần lộ trên khóe môi nàng, trong lòng lâng lâng vui sướng.
Dưới ánh trăng, Sở Bắc Tiệp bỗng ngẩn ngơ. Trước mặt chàng có phải một tuyệt thế giai nhân? Chàng nhìn lại, vẫn là thị nữ câm đó, đôi mắt đó, dung mạo tạm gọi là thanh tú đó, xét về nhan sắc, nàng chỉ thuộc hàng trung đẳng.
Chàng đã nhìn thấy tranh vẽ Hoa tiểu thư, đúng là một mỹ nhân.
Đứng dưới ánh trăng và trước cái nhìn của Sở Bắc Tiệp, nàng dường như ngây ngất. Khí phách thâm trầm chắc chắn của chàng đang tràn khắp Hoa phủ. Chàng ngồi đó, nhưng lại cao lớn hơn bất cứ ai. Phải chăng, đây chính là một trang nam tử hán thực thụ. Sính Đình nhìn trộm chàng, bỗng một giọng nói đáng ghét vang lên, nhắc nhở nàng đừng quên việc của thiếu gia.
Đúng thế, bây giờ mà hỏi thăm việc của thiếu gia, liệu chàng có trả lời không? Ánh trăng dịu dàng là thế, sắc mặt chàng dịu dàng là thế, chắc chàng sẽ trả lời nàng đôi ba câu.
Nhìn thêm lần nữa khuôn mặt kiên nghị của Sở Bắc Tiệp, Sính Đình bỗng choàng tỉnh. Không được, làm thế sao được? Người này tuyệt không phải phường dung tục dễ bị dụ dỗ bởi nữ sắc.
Trái tim loạn nhịp, nàng ghét thân phận của mình, thị nữ Sính Đình, kẻ lừa đảo Sính Đình. Nàng bỗng thấy bản thân bất lực tột cùng, đáng ghét tột cùng. Nghĩ thế, Sính Đình quay đi, để mặc ánh mắt chăm chú của Sở Bắc Tiệp phía sau, trở về phòng mình.
Nấp bên cửa sổ, Sính Đình lại đứng nhìn Sở Bắc Tiệp cả đêm.
Trời vừa sáng, Sở Bắc Tiệp đã biến mất không một dấu vết.
Thức liền hai đêm, bệnh ho chưa được chữa trị tận gốc của Sính Đình lại tái phát. Nàng sốt cao, đổ bệnh.
Biết nàng bệnh, Hoa tiểu thư vội sai người mời đại phu đến chữa trị, rồi an ủi: “Ngươi cứ nghỉ ngơi uống thuốc cho khỏe, chỗ ta sẽ có người khác hầu hạ. Nhớ là hôm nay không được ra khỏi giường”.
Sính Đình chìm trong hôn mê. Biết một mình trên đất khách, sức khỏe vô cùng quan trọng nên nàng ngoan ngoãn nghe lời Hoa tiểu thư, uống sạch bát thuốc đắng rồi say giấc nồng.
Khi nàng tỉnh dậy, trời đã tối.
Hoa tiểu thư vừa dùng xong bữa tối, liền qua thăm nàng: “Ngủ cả một ngày, ta thấy ngươi cũng đỡ hơn nhiều. Hôm nay, công tử Đông Định Nam của ngươi lại đến. Ta chẳng dám nói gì, sợ lộ chuyện nên đành giả vờ đau họng, đuổi hắn về rồi”.
Sính Đình “A” một tiếng, ngồi phắt dậy, mặt mũi âu sầu.
“Vội gì, nếu có ý với ngươi, hôm sau người ta sẽ lại đến”.
Lòng Sính Đình rất đỗi lo lắng, lại lỡ mất cơ hội hỏi thăm tin tức của thiếu gia rồi. Sự việc càng để lâu, không biết đến khi nào Sính Đình mới có thể trở về vương phủ Kính An đây. Cứ ở lại Hoa phủ thế này, mọi thứ càng rối lên, nàng sẽ không thể quản nổi bản thân mình.
Nàng như cảm thấy mình đang rơi xuống hố bùn, giãy giụa không được, im lặng cũng chẳng xong.
Hoa tiểu thư không hiểu những tâm sự của nàng, cứ ngỡ nàng ốm nên sinh ra nóng vội, bèn nhẫn nại khuyên nhủ nàng thêm một hai câu, rồi dặn dò thị nữ khác mang cơm và sắc thuốc cho nàng, sau đó rời đi.
Đêm đó, Sở Bắc Tiệp lại đến, đứng bất động ngoài phòng ngủ của Hoa tiểu thư. Chàng lắng nghe động tĩnh xung quanh, cảm giác người thị nữ câm dường như đang quẩn quanh bên mình, chàng muốn giữ lấy, nhưng chỉ tích tắc đã chẳng thấy đâu. Sở Bắc Tiệp rất không vừa lòng với bản thân. Chàng đến để giữ cửa cho phượng hoàng, cớ sao lại động lòng bởi một bóng hình khác? Chàng thật có lỗi với giai nhân trong tim, nỗi áy náy hiếm hoi xuất hiện bao trùm lấy chàng.
Nhưng, ánh mắt biết nói của thị nữ vẫn cứ lẩn quất trong đầu chàng.
Đôi mắt lặng lẽ, nói không thành tiếng.
Đúng là lại có tiếng bước chân, cảm giác mừng vui trong lòng Sở Bắc Tiệp như đang ngâm nga thành tiếng hát.
Chàng quay phắt lại, đang định nở nụ cười dịu dàng, sắc mặt bỗng thay đổi hẳn: “Sao thế?”.
Bước chân Sính Đình lảo đảo như sắp ngã. Sở Bắc Tiệp nhanh chóng nắm lấy cổ tay nàng, đỡ dậy.
Chạm tay, nóng hầm hập.
“Ốm?”, chàng hạ giọng hỏi.
Sính Đình bỗng vỡ òa trong lòng, dòng lệ ầng ậng nơi khóe mắt, như thể cô đơn bao ngày, nay mới được người chăm sóc. Nàng bị bệnh, Hoa quản gia và vú Trần đã tốn không biết bao công sức an ủi nàng, nhưng họ đều không thể so được với từ vừa rồi của nam nhân đang ở cạnh nàng.
Chỉ từ ấy thôi cũng là quá đủ.
Nàng yếu mềm, đáng thương nhìn Sở Bắc Tiệp.
Ánh mắt đã nhìn thấu tâm can chàng. Chàng sắp quên phượng hoàng của mình.
“Phòng của cô nương ở đâu?”
Sính Đình bất giác gật đầu. Việc xảy ra sau đó suýt chút nữa khiến nàng lên tiếng. Nàng cắn chặt môi, cố không để lộ sơ hở.
Sở Bắc Tiệp nhẹ nhàng ôm ngang người nàng: “Đi nghỉ thôi. Muộn lắm rồi, còn ốm nữa, sao tiểu thư lại để mặc cô nương thế này?”. Chàng bước nhanh về phòng nàng, rồi đặt nàng lên giường.
Trước nay vẫn muốn sao làm vậy, không hề để ý đến lễ giáo thế gian, chàng vụng về đắp chăn cho Sính Đình, rồi đứng thẳng dậy.
“Ngủ đi”. Nhìn vẻ mệt mỏi trong đôi mắt mình yêu thương, chàng cảm thấy một thoáng thất thần, khó chịu, nên ngữ điệu chẳng khác gì khi ra lệnh với binh sĩ trên chiến trường.
Sính Đình cảm thấy rất đỗi yên tâm, bèn nghe lời chàng nhắm mắt, nhưng lúc sau, lại như lưu luyến mở mắt ra.
Đang định rời đi, Sở Bắc Tiệp phát hiện thấy “binh sĩ” không chịu nghe lời: “Nhắm mắt lại, ngủ đi”.
Sính Đình bỗng thấy hứng thú, giống như lúc nhỏ hay trêu đùa thiếu gia, thỉnh thoảng nàng lại làm trái lệnh. Trong lòng đột nhiên ngập tràn một niềm vui không nói được thành lời, nàng mở choàng mắt, lặng lẽ nhìn Sở Bắc Tiệp.
Bắt gặp ánh nhìn lặng lẽ của nàng, chân tay Sở Bắc Tiệp bỗng trở nên luống cuống, tim đập thình thịch, huyết quản sục sôi, cảm giác trước nay chưa từng có, vượt qua cả khí thế hào hùng khi đứng trước cảnh giết chóc trên chiến trường.
Chàng không phục, Trấn Bắc vương hô mưa gọi gió, từng trải qua bao trận chinh chiến, lúc này đây lại như một kẻ đang bị sợi dây thít lấy nơi sâu thẳm trong trái tim, khiến chàng ngạt thở.
Từ trên cao nhìn xuống, nữ nhân câm trên giường kia bỗng chốc trở thành một mỹ nhân. Sống mũi, khóe miệng nàng đã chẳng còn quan trọng nữa. Cốt cách tao nhã, tâm tình ẩn kín của nàng khiến người bên cạnh cũng mất đi chí khí.
“Nhắm mắt lại”, giọng Sở Bắc Tiệp đã khàn đi, “Ta ra ngoài đây”.
Sính Đình có chút thất vọng. Lần này, nàng ngoan ngoãn nhắm mắt.
Sở Bắc Tiệp là bậc chính nhân quân tử, chàng đã ra ngoài thật.
Lại là một đêm khó qua hơn đêm trước.
Sính Đình dần chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng đến tận trưa hôm sau.
Hoa tiểu thư thần bí bước vào, nói nhỏ bên tai nàng: “Ngươi biết Đông Định Nam là ai không?”.
Tim Sính Đình đập thình thịch.
“Ta nói cho ngươi biết, chính là Trấn Bắc vương của Đông Lâm chúng ta đấy! Hôm qua ta mới nhìn thấy tranh vẽ người này. Trời ơi, chính là Trấn Bắc vương danh tiếng lẫy lừng”.
Sính Đình thật sự chấn động, cố gắng lắm mới ngồi vững lại.
Trấn Bắc vương? Đông Định Nam, nam nhân đã giữ cửa ba đêm nay, nam nhân đã dịu dàng, nam nhân khiến cho tâm trí nàng chao đảo, lại là Trấn Bắc vương, vương gia của Đông Lâm, tướng quân giỏi nhất Đông Lâm, kẻ thù lớn nhất của Quy Lạc, đối thủ đáng sợ nhất của thiếu gia?
Hoa tiểu thư lại coi đó là kỳ ngộ, cảm thấy vui thay cho Sính Đình, bèn vui vẻ vỗ vai nàng, nói tiếp: “Tiểu Hồng, chúng ta giống như tỷ muội, ngươi nhất định phải giúp ta đấy nhé?”.
“Hả?”
“Việc này rất đơn giản. Ta đã sai Hoa quản gia gửi thư cho Trấn Bắc vương, nói rõ Hoa tiểu thư đã có hôn ước, không được tự do. Chỉ cần Trấn Bắc vương hủy được hôn sự này cho Hoa tiểu thư, mọi việc đều có thể thương lượng”, Hoa tiểu thư dương dương tự đắc: “Lần này thì cha không thể ép ta thành thân rồi… Đến khi hôn ước bị hủy bỏ, ta sẽ nói rõ mọi chuyện với Trấn Bắc vương. Ta sẽ tặng ngươi một món hồi môn hậu hĩnh. Đúng rồi, ta còn tặng ngươi cả áo cưới của ta nữa”.
Mới nghe được một nửa, Sính Đình đã sợ đến run người: “Tiểu thư… tiểu thư điên rồi sao? Trấn Bắc vương không dễ chọc giận đâu, còn lợi hại gấp mười lang quân tương lai của tiểu thư ấy. Nếu Trấn Bắc vương biết bị chúng ta lừa, Hoa phủ sẽ gặp chuyện!”. Vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nàng nói không ra hơi, trước mắt như đầy đom đóm.
Hoa tiểu thư vẫn không để ý: “Trấn Bắc vương ngưỡng mộ ngươi như thế, tuy chưa biết thân phận thật sự và hình dáng của ngươi, nhưng ta nghĩ, đường đường là Trấn Bắc vương, người ta sẽ không để ý những thứ đó đâu!”.
“Không phải chuyện này!”, Sính Đình túm chặt tiểu thư: “Tiểu thư mau gọi Hoa quản gia lại, bức thư này tuyệt đối không thể gửi”.
Thấy Sính Đình kích động như vậy, Hoa tiểu thư bất giác cũng có chút sợ hãi, khẽ cúi đầu: “Nhưng Hoa quản gia đã về rồi, còn mang theo cả câu trả lời của Trấn Bắc vương”.
“Trả lời thế nào?”
“Trấn Bắc vương nói, ngày mai Hoa tiểu thư sẽ hoàn toàn tự do”.
“Ngày mai?!”
Thấy thần thái Sính Đình không bình thường, Hoa tiểu thư lè lưỡi: “Ta phải đi luyện đàn đây, ngày mai nói tiếp”, rồi đi luôn.
Ngẩn người hồi lâu, Sính Đình mới suy nghĩ lại được sự việc từ đầu đến cuối.
“Không thể nhắm mắt làm ngơ… Trấn Bắc vương, người này đúng là Trấn Bắc vương…”, trầm ngâm giây lát, ánh mắt bất chợt trở nên nhanh nhẹn, nàng đã quyết định xong, “Vẫn chưa tìm được thiếu gia, ta không thể vô duyên vô cớ bị trói chân ở đây. Hoa phủ… Hoa phủ tự cầu phúc cho mình đi”.
Nàng cố gắng xuống giường, thu dọn đồ đạc. Nhưng, nghĩ lại thấy Hoa phủ đối xử với mình không bạc, nàng cảm thấy thật không nhẫn tâm. Song, không nhẫn tâm cũng phải đi, nàng là người của Quy Lạc, kẻ thù của Đông Lâm, nếu để Trấn Bắc vương phát hiện ra, Hoa phủ sẽ càng thêm tội.
Nàng vội vã thu dọn đồ đạc, bước nhanh ra cổng phụ phía sau ít khi dùng đến, rời đi.
Ra khỏi Hoa phủ, đêm đầu tiên, nàng ngủ ở quán trọ. Dường như đã quen với việc thức đêm cùng Sở Bắc Tiệp, nàng không sao ngủ được, bao nhiêu suy nghĩ trào dâng, thiêu đốt nàng.
Cơn ho của nàng càng nặng và liên tục, cả người chẳng còn chút sức lực nào.
Ngày hôm sau, bệnh nàng nặng thêm, không thể ra khỏi cửa. Nàng hỏi thăm tiểu nhị tình hình bên ngoài. Trong thành cũng không có chuyện gì, sóng lặng gió ngừng.
Lại một đêm ho. Sáng ngày thứ ba, tiểu nhị mang nước lên, tiện miệng kể với nàng: “Đêm qua xảy ra chuyện lớn rồi. Không biết vì sao Hoa gia giàu có trong thành lại đắc tội với Trấn Bắc vương, bị chém đầu cả nhà”.
Toàn thân Sính Đình run rẩy, nàng không thể tin vào tai mình: “Sao, chém đầu cả nhà?”.
“Không biết chuyện gì khiến Trấn Bắc vương giận dữ như vậy”. Tiểu nhị thở dài, “Chắc Hoa gia đã làm việc gì xấu xa nên mới chuốc họa diệt vong như thế. Trấn Bắc vương là một vương gia tốt…”.
Sính Đình không còn nghe được những câu sau nữa. Nàng biết Sở Bắc Tiệp sẽ nổi cơn thịnh nộ, nhưng không ngờ đến mức này. Chém đầu toàn bộ Hoa phủ, bao nhiêu mạng người!
Hàng lông mày ngang ngược, những đường nét cương nghị của Sở Bắc Tiệp lại hiện lên trong đầu, nàng khẽ nhắm mắt… Nàng sớm đã biết không thể chọc giận nam nhân này. Một trang nam tử hùng tâm tráng trí, nhưng khi tàn sát cũng là một ma vương khát máu. Sính Đình đã từng chứng kiến sự tàn khốc vô tình của Trấn Bắc vương. Trên chiến trường, máu của binh sĩ Quy Lạc chảy thành sông, ngưng tụ dưới chân nam nhân ấy.
“Sở Bắc Tiệp muốn giết sạch cả Hoa phủ?” Trà kỷ, bình phong… mọi thứ trước mắt Sính Đình bỗng trở nên chao đảo. Nàng lắc đầu, lẩm bẩm: “Không thể nào…”
Nhưng, với quyền thế của Trấn Bắc vương ở Đông Lâm, đừng nói là giết sạch một Hoa phủ, chứ cả mười Hoa phủ, cũng chẳng ai dám hé răng.
Hoa lão gia, Hoa tiểu thư, Hoa quản gia, vú Trần, Nhược Nhi, Từ Hoa… sẽ chìm trong biển máu. Sính Đình bỗng thấy lồng ngực bức bối, muốn nôn ra.
“Không được, ta không thể giương mắt ngồi nhìn”, nàng cố dậy, bước xuống giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.