Cô Phương Bất Tự Thưởng

Chương 65:




Trên không trung vang lên tiếng hú dài của chim ưng.
“Kỳ lạ…” Phiên Lộc nghe thấy liền ngẩng lên nhìn chằm chằm về phía chấm nhỏ đang chao lượn trên bầu trời: “Kiểu bay lượn kia rõ ràng là của loại ưng được huấn luyện, sao nó lại đột nhiên bay đến chỗ chúng ta?”.
Sính Đình nhìn theo ánh mắt Phiên Lộc, thấy rõ con chim ưng như đang lo lắng bất an bay trên bầu trời, bèn cau mày đáp: “Khi đến thành Thả Nhu, Vương gia đã sắp xếp một tiểu đội ở lại biên giới của Đông Lâm và Vân Thường để giám sát động tĩnh của quân Vân Thường. Người dẫn đầu có nuôi một con chim ưng, không lẽ là nó? Sao nó lại bay đến đây?”. Nghe tiếng chim ưng kêu mãi không ngừng, hình như việc rất khẩn cấp, Sính Đình vội vàng vào phòng lấy cái vòng chim ưng Sở Bắc Tiệp để lại, giơ lên lắc lắc, chiếc vòng không ngừng phát ra tiếng kêu.
Chiếc vòng này là của chủ nhân con chim ưng đưa cho Sở Bắc Tiệp để giữ liên lạc. Con chim ưng nghe tiếng vòng, biết đã tìm đúng chỗ, lại hú dài một tiếng rồi lao thẳng xuống, vô cùng dũng mãnh.
Phiên Lộc nhanh tay nhanh mắt, vội cầm lấy cái vòng trong tay Sính Đình, vứt sang bàn đá bên cạnh. Ngay lập tức, con chim ưng lao tới, rất thông minh thu gọn đôi cánh, đỗ trên bàn đá, móng vuốt chụp lấy cái vòng.
Dưới chân con chim ưng có buộc một mảnh vải nhỏ, Phiên Lộc giơ tay định lấy.
Túy Cúc đứng cạnh, vội kêu lên: “Cẩn thận nó mổ!”.
Túy Cúc chưa kịp nói xong, Phiên Lộc đã lấy được mảnh vải đó, bèn cười nói: “Con chim ưng này còn dịu dàng hơn nàng, không mổ người bừa bãi. Để ta xem nó đưa tin tốt gì đến”. Vừa giở mảnh vải ra, sắc mặt hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Túy Cúc đã ở bên Phiên Lộc bao lâu nay, nhưng chưa từng thấy sắc mặt Phiên Lộc khó coi đến mức này, vội hỏi: “Sao thế?”.
“Hà Hiệp dẫn theo hai cánh quân, đang tiến về thành Thả Nhu.”
“A!” Túy Cúc kinh hãi kêu lên, rồi ôm chặt miệng, nhìn sang Sính Đình.
Sính Đình nghe Phiên Lộc nói vậy, mặt hoa cũng thất sắc, đứng bật dậy, cả người loạng choạng, vội vàng vịn vào bàn đá, hỏi: “Hai cánh quân nào? Bao giờ tới thành Thả Nhu?”.
Phiên Lộc cười khổ: “Trên mảnh vải chỉ viết một câu, ta sao biết được? Có điều nét chữ cẩu thả thế này, chắc chắn tình hình vô cùng khẩn cấp”.
Túy Cúc vội hỏi: “Hà Hiệp đến thì hỏng rồi! Cô nương có cách gì không? Ai ya, sao Vương gia lại không ở đây vào lúc này?”.
Sính Đình lắc đầu nói: “May mà Vương gia chọn hôm nay…”. Đến cuối câu, nàng bỗng im bặt.
Phiên Lộc trầm giọng: “Mọi người ngay lập tức rời khỏi đây. Chỗ này cứ để ta, có thể tránh được Hà Hiệp lúc nào hay lúc ấy”. Vẻ mặt hắn ánh lên sự khảng khái hiếm thấy.
Túy Cúc lo lắng, khuôn mặt như sắp khóc.
Sính Đình suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng lên, vô cùng quyết đoán: “Lập tức rút hết. Hà Hiệp đến thành Thả Nhu, chắc chắn đã biết mọi chuyện nên sẽ không để Phiên thủ thành nói được nửa tiếng, kiếm đã xộc tới”.
Hoắc Vũ Nam cùng những người khác vội vã chạy đến, nghe Sính Đình nói thế, liền hỏi: “Không nguy cấp đến mức ấy chứ? Chim ưng nhanh hơn người nhiều, chắc vẫn còn thời gian, chi bằng cứ đợi Vương gia quay lại, đi cho chắc”.
Sính Đình lắc đầu kiên quyết: “Không, phải lập tức rút hết khỏi thành Thả Nhu. Phiên Lộc, ngươi mau nghĩ cách thông báo cho người của chúng ta trong thành, không cần tập hợp, lập tức ra khỏi thành, rút về phía đạo quân Vĩnh Thái”.
Phiên Lộc cau mày: “Không biết tình hình bên Kỳ Điền đại tướng quân thế nào, nếu ông ấy không chịu theo chúng ta mà dẫn quân trợ giúp Hà Hiệp, thì trên đường gặp phải quân Vĩnh Thái sẽ chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ ư?”.
Sính Đình thở dài: “Hà Hiệp dẫn hai đạo quân đến, chúng ta ở đây chỉ vẻn vẹn một ngàn người, dù Vương gia giành được đạo quân Vĩnh Thái hay không, chúng ta ở lại thành Thả Nhu cũng cầm chắc cái chết. Nếu đạo quân Vĩnh Thái đi theo Vương gia, chúng ta sớm gặp được thì còn có tia hy vọng”.
Sính Đình nói hết mọi lẽ, cuối cùng mọi người cũng hiểu được tình thế nguy hiểm tới mức nào, ai nấy lòng chùng xuống. Họ bỏ lại hành trang, lập tức rời khỏi thành Thả Nhu.
Phiên Lộc cho gọi mấy sai dịch tới, cho mỗi người một tờ ngân phiếu với số lượng lớn, vẻ mặt hớn hở, dặn dò: “Hôm nay lão gia ta cho các ngươi một việc hay, mỗi người đi dán mười tờ cáo thị, dán ở những nơi bắt mắt nhất trong thành. Nửa canh giờ sau làm xong quay về, ta sẽ thưởng cho mỗi người một tờ ngân phiếu nữa”.
Mấy tên sai dịch chưa bao giờ được tờ ngân phiếu có giá trị lớn như thế, ai cũng cười không khép được miệng, cúi đầu khom lưng hỏi: “Đại nhân cần viết cáo thị gì, tiểu nhân sẽ cho viết thật đẹp”.
Hai hàng mày của Phiên Lộc nhướng lên: “Ai cần các ngươi viết đẹp? Phải nhanh, thật nhanh! Bên trên viết mấy chữ, “Đi ngay, phía đông!”. Chỉ bốn chữ này! Đừng hỏi nghĩa là gì, cứ làm theo lời ta là được. Nghe cho rõ, nửa canh giờ sau phải làm cho xong!”.
Đuổi hết đám sai dịch, Phiên Lộc vội vàng vòng ra cửa sau của phủ thủ thành. Túy Cúc và mọi người đã chọn ra những con ngựa tốt nhất trong phủ, thấy Phiên Lộc thì vứt ngay một dây cương sang. Phiên Lộc nhảy lên ngựa, thét lên: “Đi!”.
Ngay lập tức, tiếng vó ngựa rền vang, một đoàn người phi như bay ra khỏi cổng thành. Hôm nay không họp chợ, cổng thành đóng sớm hơn ngày thường, Phiên Lộc đứng dưới cổng thành, ngẩng đầu, hét vang: “Mở cổng thành! Mau mở cổng thành cho lão tử!”.
Binh sĩ giữ thành nhìn thấy Thủ thành đại nhân thì hoảng hốt làm theo. Chỉ trong chốc lát, những tờ cáo thị sai dịch vừa dán đã phát huy tác dụng, bao nhiêu người cưỡi ngựa từ khắp các ngóc ngách trong thành phi ra. Họ chính là những tinh binh thuộc hạ của Sở Bắc Tiệp đang mai phục trong thành Thả Nhu. Khi cánh cổng thành chuẩn bị mở, bên ngoài đã có hàng trăm người đang chờ sẵn.
Cánh cổng thành cót két mở ra khe hở chỉ đủ cho một người qua. Phiên Lộc cưỡi ngựa đi trước, đang định phi qua, bỗng một mũi tên xé gió lao tới, Phiên Lộc vội nghiêng đầu tránh, “phập” một tiếng, mũi tên cắm vào cánh cửa.
Túy Cúc kêu lên: “Không hay rồi, bọn họ đã đến! Đóng cổng thành lại, biết đâu còn có thể chống đỡ được một lúc!”.
“Không”, Sính Đình lạnh lùng, “Vội vàng bắn tên, đó là đội quân tiền trạm. Nhân lúc vòng vây chưa chặt, chúng ta hãy xông ra. May mà chúng ta vẫn nhanh hơn Hà Hiệp một chút”. Nói xong, nàng khẽ mỉm cười.
Thấy nụ cười ung dung của Sính Đình, mọi người trấn tĩnh lại, hưng phấn tiến lên.
Ở cổng thành có đặt khá nhiều tấm thuẫn dày để binh sĩ thủ thành dùng, Phiên Lộc cầm lấy một tấm, hét lên: “Theo ta!”.
Hai chân kẹp chặt lưng ngựa, hắn lao ra ngoài.
Lần này, những mũi tên sắc nhọn lại liên tục lao tới, bắn rất mau, nhưng không phải hàng loạt mũi tên dày đặc bao vây tứ phía như trên chiến trường.
Phiên Lộc biết Sính Đình đã đoán đúng, hiện đang mai phục ngoài thành Thả Nhu chỉ là những tiểu đội tiền trạm, trong lòng cũng mừng thầm. Phiên Lộc tay giơ cao tấm thuẫn, ngăn hết những mũi tên. Cổng thành đã mở toang, những người sau lưng cũng lấy một tấm thuẫn giống Phiên Lộc, người không có thuẫn nấp sau người có thuẫn, tạo thành một thế trận nhỏ, vây quanh ba người Sính Đình, Túy Cúc và Hoắc Vũ Nam, xông ra ngoài.
Họ bất chấp tất cả lao ra khoảng đất trống ngoài thành, cuối cùng cũng chạm mặt với kẻ thù. Tiểu đội tiền trạm là những người đến thành Thả Nhu sớm nhất, tổng cộng chỉ có trăm người, quân số ít hơn bên Sính Đình, phần lớn lại là những tay cung tiễn. Phiên Lộc hét lên một tiếng, vứt tấm thuẫn đi, rút trường kiếm sau lưng, đâm thẳng về phía trước. Binh mã sau lưng cũng xông lên, họ đều là cao thủ được Sở Bắc Tiệp lựa chọn kỹ càng, cùng một lúc đao kiếm nhất tề vung lên, thành một đoàn chém giết.
Kiếm thuật của Phiên Lộc không cao, nhưng tốc độ nhanh nhạy, đối phương lại không phải cao thủ, nên chẳng mấy chốc đã nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, vài tên lĩnh Vân Thường máu me be bét, ngã xuống ngựa.
Sợ nhất Phiên Lộc làm sao, Sính Đình vội nói: “Phiên Lộc đừng ham đánh, mau đi thôi”.
Phiên Lộc biết Sính Đình có ý tốt, nhưng cũng biết đội cung tiễn tiền trạm này ở cự ly gần thì không đáng sợ, nếu bên ta lui trước, chúng từ phía sau bắn tên đuổi theo thì không dễ đối phó, hắn bèn cao giọng: “Mọi người đi trước đi, để lão tử xử lý xong bọn chúng rồi sẽ đuổi theo”.
Ù… ù… ù…
Phiên Lộc đánh được thêm một tên, bỗng nghe tiếng hiệu lệnh nổi lên, hùng hồn vang vọng, như xuyên thẳng vào tai mỗi người, tấn công tới tận lục phủ ngũ tạng của họ.
Mặt Sính Đình biến sắc: “Hỏng rồi! Đại quân Vân Thường đã tới! Đi thôi!”.
Mọi người nghe thế, trong lòng run sợ, lúc này tiểu đội tiền trạm cũng đã bị tiêu diệt gần hết, họ vội vàng thúc ngựa tiến thẳng về phía đông. Sính Đình quất mạnh roi ngựa, quay lại nhìn, sau lưng bụi cuốn mù trời, thiên quân vạn mã đang lao tới.
“Giết!”
Tiếng hô giết kinh thiên động địa từ phía sau vang tới.
Thiếu gia, thiếu gia đã đuổi đến rồi…
Không, là Hà Hiệp.
Hà Hiệp đã giết Diệu Thiên công chúa, giết Bắc Mạc vương, giết cả vương tộc Quy Lạc.
Mặt đất như nứt toác.
Gió điên cuồng gào thét, cuộn tung bụi đất. Vút, vút, vút, cơn mưa tên từ phía sau đuổi tới, mấy đại hán theo sát Sính Đình ngã lăn xuống ngựa.
Túy Cúc kinh hoàng kêu lên.
Sính Đình hét lớn: “Đừng nhìn! Tiến về phía trước!”. Vừa nói nàng vừa quất mạnh roi vào một con ngựa của Túy Cúc.
Mỗi cơn mưa tên lao tới, lại có mấy hộ vệ ngã xuống. Máu những đại hán ngã xuống như đang nhuộm đỏ con đường sống mong manh của họ.
Những con ngựa trúng tên hí vang, giẫm lên thi thể đã ngã xuống, kinh hoàng tháo chạy, cuối cùng ngã xuống trong màn mưa tên như không bao giờ ngừng.
Tiếng tù và phía chân trời vọng đến bên tai, cào xé tim gan người ta.
Sau lưng mưa tên giăng khắp, tình thế vô cùng thê thảm. Chưa kịp đến dốc núi không xa phía trước, hàng trăm hộ vệ quanh Sính Đình chỉ còn khoảng mười người.
Tiếng vó ngựa như vọng đến từ địa ngục, càng lúc càng gần.
Máu của những hộ vệ bắn tung tóe thành những đường cong quanh Sính Đình.
Tại sao?
Tiểu Kính An vương, tại sao?
Bao nhiêu hồn thiêng đã gửi vào đất trời. Sự dịu dàng, phong lưu, nụ cười tự nhiên thoải mái như gió xuân của thiếu gia ngày trước, đã chôn vùi ở tận nơi đâu?
Giang sơn nhuộm màu máu, thiếu gia giành lấy cũng để làm gì?
Gió điên cuồng táp vào mặt, hai mắt Sính Đình đau rát, máu của những hộ vệ hòa quyện với trời đất vô tình tạo thành một bức tranh chói mắt. Trong mênh mang thê lương, Sính Đình mặc cho dòng nước mắt tuôn.
Vân Thường, Bắc Mạc, Đông Lâm, Quy Lạc…
Quý Thường Thanh, Diệu Thiên công chúa, Hà Túc…
Rốt cuộc, đất trời phải hút bao nhiêu máu mới có thể dệt nên non sông tuyệt mỹ này?
Tiếng hừ tức tối vang lên sau lưng, tiếng đất nứt toác đã sát đến nơi, thêm một hán tử vĩnh viễn nằm lại trên mảnh đất này.
Chẳng bao lâu, phía sau Sính Đình chỉ còn lại ba, bốn người.
Hoắc Vũ Nam cao tuổi nhất, Túy Cúc đã chọn con ngựa tốt nhất cho sư phụ, để ông không bị tụt lại phía sau mọi người. Thấy sư phụ vẫn đang ở phía trước, Túy Cúc yên tâm phần nào.
Phiên Lộc vốn đang bảo vệ cho Túy Cúc và Hoắc Vũ Nam, lúc này lo Sính Đình gặp chuyện nên lùi lại chỗ Sính Đình, trầm giọng: “Để ta bảo vệ cô nương”.
Sính Đình lắc đầu: “Ngươi lên bảo vệ Túy Cúc đi”.
Phiên Lộc nhìn nàng, Sính Đình vung roi quất vào sườn trái con ngựa của Phiên Lộc, ra lệnh: “Bảo vệ Túy Cúc!”.
Cứ đùn đẩy như thế, truy binh phía sau lại gần thêm một đoạn, y như bày sói dữ đang điên cuồng đuổi theo mấy con mồi bé nhỏ.
Bất chợt vang lên tiếng kêu của Túy Cúc, con ngựa nàng đang cưỡi bị trúng một tên, đau quá lồng lên, khiến Túy Cúc cũng bật dậy. Túy Cúc ngồi không vững, chưa kịp rơi xuống, đã được Phiên Lộc lao đến ôm vào lòng.
Liên tục những mũi tên bắn tới, Phiên Lộc một tay giữ Túy Cúc phía trước, một tay khua kiếm, ngăn lại dòng tên đang bắn về phía Túy Cúc. Bỗng thấy lưng đau nhói, Phiên Lộc biết mình đã trúng một tên, nhưng sợ Túy Cúc lo lắng, nên đành cắn răng không kêu lên tiếng nào, cứ phi ngựa về phía trước.
Lúc này, hộ vệ cuối cùng bên cạnh Sính Đình cũng đã ngã xuống,
Hy vọng tiêu tan. Truy binh sau lưng càng lúc càng gần, người cầm đầu chính là Hà Hiệp khoác áo bào đỏ. Trận thế họ tạo ra khi liều mạng chạy khỏi thành Thả Nhu đã bị những tay cung tiễn của Hà Hiệp phá bỏ từng lớp một. Dần dần, họ chỉ còn lại hai, ba kẻ may mắn sống sót.
Khi người hộ vệ cuối cùng ngã xuống, bóng hình mảnh mai quen thuộc bỗng lọt vào tầm mắt Hà Hiệp.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Hà Hiệp như đang rơi vào vòng luân hồi.
Nghĩ lại năm xưa, khung cửa luôn mở, rèm ngọc buộc cao.
Mẫu thân dắt tay một bé gái, cười rạng rỡ bước đi trên tuyết.
“Con nhìn xem, một bé gái đáng yêu làm sao, có duyên với vương phủ Kính An ta đó.”
“Hiệp nhi, con có biết thế nào là duyên phận không?”
Không.
Không!
Duyên phận từ đâu đến? Vương phủ Kính An từ đâu đến?
Tiểu Kính An vương đã đi tận đâu?
Hà Hiệp bỗng sực tỉnh, cảnh tượng ấy cũng chỉ là thoáng qua. Cơn mưa tên đã ngừng, các tay cung tiễn đang nhìn Hà Hiệp, chờ lệnh.
“Sao còn không bắn, ai bảo các ngươi dừng lại?”, Hà Hiệp thét lên.
Hắn giành lấy cây cung trên tay hộ vệ bên cạnh, lắp tên, nhắm thẳng phía trước.
Mũi tên vượt qua khu đất trống giữa hai quân không cân sức, mang theo tiếng xé gió,
Tên đã lao ra khỏi cung.
Hà Hiệp đã bắn, chính Hà Hiệp đã buông tay,
Hà Hiệp nhìn theo mũi tên đang lao về phía trước. Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi.
Những ngón tay bắn tên bỗng trở nên tê dại, Hà Hiệp không còn cảm thấy đó chính là bàn tay mình.
Lồng ngực trống rỗng, Hà Hiệp không còn cảm thấy trái tim mình đang ở trong đó, một nỗi bi thương lấn át, đau khắp cơ thể, thấm vào từng mạch máu.
“Bao nhiêu năm nay, chúng ta cùng nhau học hành vui chơi, thậm chí cùng nhau cưỡi ngựa xuất chinh, cùng nhau vào sinh ra tử.”
“Nhưng muội chỉ coi ta là ca ca, ta chỉ coi muội là muội muội… Ta thực không muốn muội phải chịu ấm ức.”
“Thế năm xưa ai từng nói, phải tìm được một lang quân hợp ý, nếu không thà ở vậy suốt đời?”
Nhưng không thể là Sở Bắc Tiệp…
Tại sao, tại sao chính là Sở Bắc Tiệp?
Mũi tên bắn thẳng vào lưng Sính Đình, nhưng vì Hà Hiệp không dùng hết sức, lúc đến nơi nó đã yếu đi nhiều. Cũng may, Túy Cúc đang ngồi trong lòng Phiên Lộc bỗng quay lại nhìn thấy cảnh này, sợ hãi hét lên, giọng khản đặc: “Cúi đầu!”.
Sính Đình nghe thế, không cần suy nghĩ, lập tức nhào người về phía trước, một mũi tên bay sát qua lưng nàng, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Từ xa thấy Sính Đình không trúng tên, trong lòng Hà Hiệp cũng nhẹ đi vài phần, nhưng lại nổi cơn thịnh nộ, quất một roi lên người Đông Chước, hét lớn: “Ngươi to gan lắm!”.
“Thiếu gia, đó là Sính Đình, là Sính Đình!” Đông Chước nhào đến ôm đùi Hà Hiệp đang trên lưng ngựa, khóc ầm lên.
Hà Hiệp vung roi ngựa, nhưng bị kéo lại. Đến khi ngẩng lên, đã thấy Sính Đình cách thêm một đoạn khá xa, Hà Hiệp vội đá Đông Chước sang một bên, lạnh lùng: “Trở về ta sẽ trị tội ngươi”. Nói xong, hắn rút thanh bảo kiếm, hạ lệnh: “Không bắn tên nữa, tiếp tục đuổi! Bắt sống chúng!”.
Đại quân Vân Thường nhất tề hưởng ứng, tiếng vó ngựa lại vang lên rầm rập.
Sính Đình và những người kia đã dốc hết sức lực, dù có quất roi thế nào, chiến mã cũng đang chậm lại. Tiếng đuổi giết sau lưng càng lúc càng gần, mọi người cắn chặt răng, chỉ mong có thể liều chết lao đến dốc núi đằng kia.
Vừa đến dưới dốc, Sính Đình đã thấy bụi quấn bên cạnh. Giữa mờ mịt đất vàng, nàng hoảng hốt nhận ra gương mặt vô cùng thân quen.
Hà Hiệp, tiểu Kính An vương, Phò mã Vân Thường, bạo chúa tàn phá tứ quốc.
Thiếu gia… nam tử từ nhỏ lớn lên bên nàng…
Nam nhân tuấn tú phong lưu, ánh mắt có thần, giờ đôi mắt ấy lại mang vẻ sầu đau.
Sầu đau đến cô quạnh, sầu đau mà chẳng tìm ra lối thoát.
Một nỗi đau không bao giờ thôi giày vò.
Trong lúc không đề phòng, Sính Đình bị chìm vào nỗi đau ẩn sâu nơi đáy mắt Hà Hiệp.
Đến khi ngẩng lên, nàng bỗng sững lại.
Bao nhiêu ân oán đều có thể kết thúc một cách đơn giản bằng yêu hận và sinh tử. Có thể kết thúc cũng là việc tốt.
Nghĩ đến đây, Sính Đình bất giác mỉm cười với Hà Hiệp.
Sau khi nàng ngã xuống ngựa, ánh mắt Hà Hiệp chưa từng rời khỏi nàng. Nụ cười lúc này của nàng lại có một pháp lực vô song, hóa giải mọi tiếng gầm gào đuổi giết thành trời xanh mây trắng.
Hà Hiệp dừng ngựa. Đại quân sau lưng cũng dừng theo.
Sau hồi hí dài bất tận của chiến mã, không gian ban nãy còn chìm trong máu và tiếng đuổi giết giờ bỗng yên lặng một cách lạ kỳ.
Cả trời đất cũng trở nên im ắng.
Có phải muội không?
Trước mắt ta lúc này có phải người mà ta thân thuộc?
Hay chúng ta đều đã quên đi hình hài trước đây của nhau?
Làn gió nhẹ khẽ thoáng qua nơi ánh mắt giao nhau của Hà Hiệp và Sính Đình. Giữa hai người dường như đang có chiếc lá thu rơi xuống, khiến mặt hồ lăn tăn gợn sóng.
Chính trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, một tiếng hí dài xé tan bầu không gian đang yên lặng.
“Sính Đình!” Tiếng gọi hồn hậu chắc chắn ẩn chứa niềm tin không đổi, khiến tất cả mọi người có mặt đều phải chấn động.
Một người, một ngựa bất chợt xuất hiện trên dốc núi, như thần tướng hạ phàm. Khi mọi người còn chưa kịp định thần, người ấy đã nhanh như chớp lao về phía Sính Đình.
Mày dậm mắt sáng, uy thế hơn người.
Áo choàng đen lộng gió như đôi cánh đang dang rộng, chao lượn sau lưng chàng.
Sở Bắc Tiệp đã đến.
Trấn Bắc vương đã đến.
Hà Hiệp phản ứng cực nhanh, vừa thấy Sở Bắc Tiệp, đã thúc ngựa đến bên Sính Đình, vung kiếm đâm thẳng, nhưng kiếm chưa tới nơi, đã thấy trước mắt loang loáng ánh bạc, Thần uy bảo kiếm của Sở Bắc Tiệp xuất hiện, Hà Hiệp vội vàng đánh trả.
Keng!
Khi hai thanh tuyệt thế bảo kiếm chạm nhau, không biết từ nơi nào dậy lên tiếng trống dồn vang. Một lúc sau, trên dốc núi xuất hiện hàng ngàn vạn binh lính, cờ xí rợp trời, nổi bật với hai chữ “Vĩnh Thái”. Một đội quân ùn ùn xuất hiện trên dốc núi như thủy triều dâng.
Kỳ Điền dừng ngựa dưới cờ soái, hai mắt ầng ậng nước, giơ kiếm hét vang: “Các huynh đệ, hét theo ta, Hà Hiệp giết Công chúa!”.
“Hà Hiệp giết Công chúa!”
“Giết! Báo thù cho Công chúa!”
“Giết! Giết!”
Hàng ngàn hàng vạn binh sĩ Vân Thường đã khôi phục thể lực đang gào thét, như con mãnh thú chuẩn bị vồ mồi. Binh mã hai bên như hai dòng nước lũ tuôn trào về một hướng rồi hòa vào nhau thành biển máu sục sôi.
“Giết! Báo thù! Báo thù cho Công chúa!”
“Hà Hiệp giết Công chúa!”
“Công chúa!”
“Diệu Thiên công chúa!”
Hà Hiệp thấy quân Vĩnh Thái xuất hiện sau lưng Sở Bắc Tiệp, biết tình thế không ổn, hận mình thủ đoạn chưa đủ thâm độc, không lập tức trừ khử Kỳ Điền, giờ có hối cũng vô ích.
Sở Bắc Tiệp thấy Sính Đình ngã xuống đất, trong lòng xót thương vô hạn, nên dốc hết sức ra tay với Hà Hiệp, từng chiêu trí mạng, đâm thẳng về phía địch. Hà Hiệp vung bảo kiếm đỡ mấy chiêu, nhưng không hề lùi bước.
Tướng sĩ sau lưng nhốn nháo, cũng xông vào quyết đấu. Trong bóng đao ánh kiếm, chẳng còn phân rõ địch ta.
Hà Hiệp và Sở Bắc Tiệp lần đầu giao chiến trực diện. Sau mấy hiệp, cả hai đều thấy tay mỏi rã rời, thở dốc nhìn đối phương, thầm than: Đều là dũng tướng, quả nhiên danh bất hư truyền.
Hà Hiệp đáp trả một kiếm, cười nói: “Trấn Bắc vương thật có bản lĩnh, thuyết phục được cả một đạo quân của ta làm phản, nhưng ta có hai cánh quân, lấy một chọi hai, ngươi tưởng có thể thắng sao?”.
Sở Bắc Tiệp ra tay không chút nể tình, bảo kiếm quét ngang một đường, sượt qua vai phải của Hà Hiệp, khuôn mặt vẫn hoàn toàn bình thản, mỉm cười hỏi lại: ‘Trong tay tiểu Kính An vương có binh ư? Thử hỏi ngàn vạn tướng sĩ ở đây, có một binh một tốt nào tình nguyện dốc sức theo ngươi?”.
Lời này đánh trúng tử huyệt của Hà Hiệp, nghe đạo quân Vĩnh Thái hét vang tên Công chúa, trong lòng đã đau từng cơn, huống hồ còn bị Sở Bắc Tiệp châm chọc thêm, Hà Hiệp sầm mặt: “Hãy xem kiếm của ta!”. Bảo kiếm đâm tới, chưa đến trước mặt Sở Bắc Tiệp, đột nhiên chuyển hướng, quay sang Sính Đình đang ngồi một bên.
“Ngươi dám!”, Sở Bắc Tiệp nổi xung, phi thân đến bảo vệ ái thê.
Hà Hiệp nhếch môi cười, mũi kiếm lại chệch sang, đâm thẳng vào yết hầu Sở Bắc Tiệp. Thấy lưỡi kiếm của Hà Hiệp đã ở ngay trước mắt, nhưng Sở Bắc Tiệp vẫn hoàn toàn thản nhiên, Thần uy bảo kiếm trong tay lùi trước tiến sau, chém thẳng về phía cánh tay cầm kiếm của Hà Hiệp. Dù có đâm trúng Sở Bắc Tiệp, thì cũng mất đi cánh tay phải, Hà Hiệp đời nào chịu vậy, liền mau chóng thu tay về.
Hai người đánh qua đánh lại, tuy chỉ trong chốc lát, nhưng chiêu nào chiêu nấy cũng dốc hết sức, cả hai đều mệt nhoài. Hà Hiệp từ xa đến, tự biết mình thể lực không bằng Sở Bắc Tiệp đã tĩnh dưỡng nhiều ngày, nếu không sớm nghĩ kế sách thì không thể thắng trận này.
Hà Hiệp biết Sở Bắc Tiệp quan tâm đến Sính Đình, trong lúc hiểm nguy sẽ chẳng màng đến sự an nguy của bản thân mà bảo vệ nàng, hắn bèn nhằm vào điểm trí mạng này, suy tính xem làm thế nào để ra tay với Sính Đình.
Sở Bắc Tiệp gần đây không phải dốc sức viễn chinh, đang lúc sung sức, bên cạnh lại có Sính Đình, nên khí thế hoàn toàn áp đảo, vững tựa Thái Sơn.
Lại thêm mấy chiêu, Hà Hiệp dần lộ vẻ mệt mỏi. Sở Bắc Tiệp nóng lòng muốn giành chiến thắng, bất giác di chuyển, không ngờ Hà Hiệp cười gằn một tiếng, nhanh chóng tiến lên trước, đầu gối đập thẳng vào đầu gối Sở Bắc Tiệp, rồi khẽ lật tay trái lấy ra một đoản đao, đâm thẳng về phía Sính Đình sau lưng Sở Bắc Tiệp.
Sở Bắc Tiệp đang ứng phó với bảo kiếm trên tay phải Hà Hiệp, khóe mắt nhướng lên, phát hiện ra tay trái Hà Hiệp có đao mà không kịp ngăn cản, vội hét lên: “Sính Đình!”. Cả trái tim chàng chùng xuống.
Sính Đình được Sở Bắc Tiệp bảo vệ, không nhìn rõ tình thế hai người giao đấu, đúng lúc này ngó đầu ra xem, thì lưỡi đao đã ở ngay trước mặt. Nàng nhìn theo lưỡi đao, ngước lên cánh tay Hà Hiệp, đôi mắt trong veo như làn nước, không chút oán hận xoáy sâu thẳm đôi mắt hắn.
Trái tim Hà Hiệp bỗng như có ai xé đi một mảng, bàn tay lỏng dần, sắc mặt thoáng chút xa xăm rồi chìm trong đau khổ.
“Thiếu gia!”
Tiếng gọi của Sính Đình vang bên tai, Hà Hiệp lùi lại mấy bước, cúi xuống nhìn, vai và ngực đầy máu, mới cảm thấy cơn đau kịch liệt đang ùa tới.
Sở Bắc Tiệp bước lại gần, bỗng một người nhào tới chắn đường, rút đao chém tới tấp. Sở Bắc Tiệp vung kiếm đỡ, đang định một chiêu kết thúc kẻ địch, Sính Đình vội lao đến ôm lấy tay Sở Bắc Tiệp, kêu lên: “Đừng! Đừng giết Đông Chước!”.
Sở Bắc Tiệp nhìn lại người này, hình như chính là tên tiểu quỷ trốn khỏi vương phủ ngày trước, nay hắn đã mang trang phục của một đại tướng quân. Chàng nhìn sang bên, Hà Hiệp đã lên ngựa chạy một đoạn.
Hà Hiệp nén cơn đau, thúc ngựa rời khỏi chỗ Sở Bắc Tiệp, hét lên: “Tập hợp, nghe hiệu lệnh của ta, tập trung về phía tây”. Hôm nay sai ở chỗ để Sở Bắc Tiệp bất ngờ đánh úp, Hà Hiệp cậy mình có nhiều binh lực, chỉ cần tập hợp lại, chỉnh đốn một chút, là có thể dễ dàng đánh tan đạo quân Vĩnh Thái.
Từng cơn đau phát ra từ vai và ngực.
Binh mã của Hà Hiệp đang lo phải đánh giáp lá cà, nghe hiệu lệnh, người nọ truyền người kia:”Tập trung, hướng tây! Hướng tây!”, rồi nhanh chóng tập hợp về phía tây.
Cánh quân Vĩnh Thái vì đau đớn mà hăng hái tiến lên, lấy một chọi hai, giờ đã chẳng còn sức mạnh như ban đầu. Thế là hai bên binh mã lại dần tách ra thành hai thế trận.
Sở Bắc Tiệp nhân khoảng trống này, đỡ Sính Đình lên lưng ngựa, ôm lấy nàng hỏi: “Nàng có bị thương không?”.
Như có chút mất mát gì đó, Sính Đình lắc đầu, chợt hỏi: “Thiếu gia bị thương có nặng không?”.
Sở Bắc Tiệp hận Hà Hiệp suýt chút nữa đã đả thương Sính Đình, chỉ muốn băm vằm cho hả giận, nhưng thấy thần sắc Sính Đình nhưng vậy, đành trả lời: “Ta không biết. Mong hắn bị thương thật nặng”.
Cả người Kỳ Điền cũng dính đầy máu, thấy Hà Hiệp đã tập hợp binh mã, tình thế vô cùng bất lợi, thì vội vàng thúc ngựa đến hỏi Sở Bắc Tiệp: “Trấn Bắc vương, làm thế nào bây giờ? Chúng ta binh ít, e là không ổn”.
Sở Bắc Tiệp khẽ nhếch môi, còn chưa kịp nói gì, đã thấy tiếng tù và từ phía tây nổi lên. Bảy đạo quân của Vân Thường, mỗi đạo có một tiếng tù và khác nhau, Kỳ Điền lắng nghe, vui mừng hớn hở: “Là cánh quân Vĩnh Tiêu”.
Hà Hiệp cũng nghe thấy tiếng tù và, kinh ngạc: “Quân Vĩnh Tiêu?”. Biết cánh quân này đa phần là người Đông Lâm và Bắc Mạc, không thể dùng để đối phó với Sở Bắc Tiệp nên khi bao vây thành Thả Nhu, Hà Hiệp không hề lệnh cho họ đến chi viện. Không triệu mà đến, chắc chắn không phải việc hay.
Nhìn về phía tây, bụi đất cuồn cuộn, tinh kỳ lúc ẩn lúc hiện, binh sĩ từ trong rừng ùa ra như kiến. Tắc Doãn thần thái hưng phấn, cưỡi ngựa tiên phong, hét vang: “Hà Hiệp, nhớ Tắc Doãn ta chăng?”.
Hai tiếng “Tắc Doãn” vừa dứt, binh sĩ Bắc Mạc trong cánh quân Vĩnh Tiêu hò reo vang dội.
Thượng tướng quân, thần tướng trong tim họ đã xuất hiện, ai còn muốn làm hàng binh của tiểu Kính An vương?
Hà Hiệp lúc này mới biết Tắc Doãn đã không còn trong tay mình.
Quần tướng bên cạnh Hà Hiệp vô cùng bàng hoàng, hướng mắt nhìn chủ soái, đợi lệnh. Thần sắc Hà Hiệp vẫn không hoảng hốt mà bình tĩnh ngồi trên ngựa, từ xa nhìn lại, tựa như bức tượng khắc đã hóa đá.
Mạc Nhiên thúc ngựa đến bên Tắc Doãn, cất cao giọng: “Các tướng sĩ, hôm nay Tắc Doãn thượng tướng quân ở đây, Trấn Bắc vương ở bên kia. Không tha cho Hà Hiệp!”.
Hàng binh Đông Lâm nghe đến tên Trấn Bắc vương, thì vui mừng, khua loạn trường mâu.
Mặt đất như đang rung chuyển.
Lúc này, binh lực hai bên đã tương đương. Quân Vĩnh Thái, quân Vĩnh Tiêu chia nhau chặn hai ngả đông tây hai đạo quân của Hà Hiệp. Phía nam là thành Thả Nhu, chỉ còn một con đường là tiến về phía bắc. Ba đại tướng đối phương, Trấn Bắc vương của Đông Lâm, Tắc Doãn của Bắc Mạc, và Kỳ Điền của Vân Thường đều là những bậc dũng tướng uy chấn trên sa trường. Chủ soái tiểu Kính An vương bên này đã bị Sở Bắc Tiệp đả thương, ngay cả những tướng sĩ vẫn một lòng tin vào Hà Hiệp cũng sinh lòng khiếp sợ.
Hà Hiệp một tay cầm dây cương, một tay cầm bảo kiếm, sắc mặt tuy trắng bệch, nhưng thần thái vẫn bình tĩnh lạ thường.
Một phó tướng lên tiếng hỏi: “Tiểu Kính An vương, chúng ta có xông lên không?”.
“Xông lên?” Hà Hiệp nghe xong, ánh mắt khẽ chuyển, cười nhạt, “Nhìn sang phía bắc đi”.
Vị phó tướng tập trung nhãn lực nhìn sang phía bắc. Xa xa, đang xuất hiện động tĩnh khác thường. Những tướng sĩ của Hà Hiệp đã quá hoảng hốt, ngẩng lên lại thấy tinh kỳ phấp phới, càng khiếp vía. Họ nhìn thật kỹ trên lá cờ to nhất viết rõ hai chữ “Đình quân”.
Hóa ra Nhược Hàn đang ở Bắc Mạc, còn biết sớm hơn cả Sở Bắc Tiệp tin Hà Hiệp dẫn quân về Vân Thường, biết việc lớn không ổn, nên vội vã dẫn theo mấy ngàn binh sĩ Đình quân đến chi viện. Mấy ngày mấy đêm không nghỉ, cuối cùng họ đã đến được đây.
Như thế, đại quân của Hà Hiệp đã bị bao vây bốn phía.
Người người hoảng hốt kinh sợ.
Phó tướng vội nói: “Tiểu Kính An vương hãy mau hạ lệnh, trì hoãn thêm nữa sẽ không ổn!”.
Dường như Hà Hiệp không hề nghe thấy gì, chỉ nhìn về phía lá cờ đang tung bay phía bắc, lẩm bẩm: “Đình quân… Đình quân… Hóa ra gọi là Đình quân”.
Hà Hiệp thông minh tuyệt đỉnh, vừa nhìn đã biết cái tên này do ai đặt và từ đâu mà có. Nghĩ lúc nãy vẫn chưa ra tay với Sính Đình, khuôn mặt Hà Hiệp thoáng nét cười khoan khoái, mảng rách trong tim dường như đã thật sự trở thành vết thương lớn, đau nhói. Không thể nén chịu cơn đau do thanh kiếm của Sở Bắc Tiệp khi nãy gây ra, Hà Hiệp nặng nề đưa tay ôm ngực, một dòng máu trào ra từ kẽ ngón tay.
Phịch!
Tiểu Kính An vương san bằng tứ quốc, tiểu Kính An vương đang đi lên như diều gặp gió đã ngã ngựa.
“Thiếu gia! Thiếu gia!” Đông Chước nhào đến từ đám binh sĩ, quỳ bên cạnh Hà Hiệp.
Đông Chước vẫn luôn ở bên cạnh lo cho Hà Hiệp, nhưng sợ mình nói lời không thận trọng, lại khiến thiếu gia tức giận, càng khiến vết thương thêm trầm trọng, nên không dám lại gần.
Hà Hiệp nằm trong vũng máu, vô cùng yếu ớt. Tuy gần đây luôn có cảm giác xa lạ với Hà Hiệp, nhưng chưa bao giờ Đông Chước nghĩ sẽ nhìn thấy một Hà Hiệp như thế này.
“Thiếu gia? Thiếu gia? Thiếu gia…” Gọi mấy tiếng, không thấy Hà Hiệp trả lời, Đông Chước bật khóc.
Nghe tiếng khóc của Đông Chước, những người phía sau đều biết hy vọng đã hết. Một mặt là thành Thả Nhu, ba mặt còn lại đã bị bao vây, thống soái của quân địch lại là Trấn Bắc vương, họ lấy đâu ra cơ hội sống sót?
Không biết trong đại quân của Hà Hiệp, ai là người đầu tiên vứt kiếm khỏi tay, rồi đến người thứ hai, thứ ba… Tiếng binh đao chạm đất liên tiếp không ngừng. Chẳng mấy chốc, binh sĩ cánh quân Úy Bắc và Vĩnh Xương đã bỏ hết vũ khí trong tay.
Có thể sống, còn ai lại muốn chết?
Sở Bắc Tiệp dẫn theo Sính Đình thúc ngựa lại gần, sau lưng là Kỳ Điền và quần tướng, cùng đại quân khí thế ngút trời. Những binh sĩ đầu hàng nhường đường cho họ. Từ xa nhìn lại, cảnh tượng giống như con thuyền dài rộng đang rẽ nước xuôi mái chèo.
Thấy Hà Hiệp nằm dưới đất, người đầy máu, Sính Đình cố xuống ngựa, bước lại gần. Sở Bắc Tiệp sợ Hà Hiệp chưa chết, lại ra tay hại nàng nên bước theo ái thê như hình với bóng.
Đông Chước đang khóc, thấy trước mắt bỗng xuất hiện đôi giày thêu hoa đầy bụi, liền ngẩng đầu lên.
Sính Đình khẽ khàng: “Để ta xem, được không?”.
Đông Chước chần chừ một lát, cuối cùng cũng tránh sang một bên.
Sính Đình quỳ xuống bên cạnh Hà Hiệp.
Dưới ánh tà dương màu máu, sự thật tàn nhẫn đến mức này.
Khuôn mặt thân thuộc, đôi bàn tay múa Kính An kiếm pháp quen thuộc, con người quen thuộc này đã lặng lẽ ra đi.
“Muội đứng yên, cứ đứng yên đó. Để ta vẽ cho muội một bức, sẽ đẹp lắm đó.”
Đây là câu đầu tiên Hà Hiệp nói với nàng.
Bút pháp tài hoa ấy sao phải viết lên câu chuyện bi thảm đến thế này?
Tiểu Kính An vương nổi danh thiên hạ, tiểu Kính An vương sắp trở thành chủ nhân tứ quốc, chẳng lẽ lại chưa từng hối hận?
Giống như nàng, hối hận vì những sinh mạng bất hạnh đã ra đi, hối hận vì những giọt máu đã phải đổ vô nghĩa, hối hận vì không biết nắm giữ chút hạnh phúc quý báu của mình.
“Thiếu gia? Thiếu gia?”, Sính Đình ôm lấy mặt Hà Hiệp.
Khuôn mặt tuấn tú nhuộm đỏ màu máu, nhưng vẫn rất đỗi nhợt nhạt.
Khóe môi khẽ động, Hà Hiệp từ từ mở mắt, ánh mắt mờ mịt vô định. Dường như cũng cảm nhận được bàn tay Sính Đình đang đưa trên mặt mình, Hà Hiệp cố mỉm cười: “Nàng đến rồi?”.
Chỉ ba tiếng đã khiến Sính Đình nước mắt như mưa, nấc nghẹn: “Thiếu gia, muội đã đến đây”.
Như thể không nhìn thấy gì, Hà Hiệp cố mở to đôi mắt không còn thần thái, ra sức thở lấy hơi, giọng dịu dàng, khẽ hỏi: “Sao lại gọi ta là thiếu gia?”.
Sính Đình ngẩn người.
Nụ cười của Hà Hiệp càng rạng rỡ, như đang cười bằng cả sinh mạng mình, bỗng nói: “Công chúa, Công chúa nhìn xem, mũ hậu ta hứa với nàng, ta đã mang đến đây….”.
Mũ hậu hứa với nàng, ta đã mang những viên đá quý đẹp nhất thế gian, chọn ra những người thợ tài hoa nhất để chế tác cho ái thê của ta.
Nàng nhìn xem, ta đã có cả thiên hạ, nhưng giờ ta mới biết, thiên hạ này chẳng qua cũng chỉ để đổi lấy nụ cười thẹn thùng của nàng, như ngày đầu tiên ta lạc hồn bước vào vương cung Vân Thường, nàng vén rèm châu, ban cho ta nụ cười ấy.
Ta sẽ múa kiếm vì nàng, cài đóa hoa tươi thắm nhất lên mái tóc nàng.
Ta nhớ mái tóc đen dài như thác đổ của nàng, làn da căng mịn của nàng.
Ta nhớ nàng thích ta khen nàng dịu dàng, duyên dáng, đẹp không ai sánh bằng.
Ái thê của ta, nàng sẽ là nữ nhân tôn quý nhất trong thiên hạ, từ nay trở đi, không ai dám bắt nạt nàng.
Ta sẽ không để nàng phải gào khóc trong căn phòng tối om đó nữa.
“Mũ hậu, mũ hậu…”, Hà Hiệp rên rỉ.
Hai bàn tay đầy máu run rẩy như muốn lấy ra chiếc mũ hậu tưởng tượng, nhưng dùng hết sức, Hà Hiệp vẫn không đưa được tay vào trong áo.
Sính Đình quỳ bên cạnh, nắm chặt bàn tay Hà Hiệp, như thể chỉ cần buông tay, nàng sẽ không thể nắm giữ sinh mệnh Hà Hiệp đang sắp bị gió thổi bay.
Đôi mắt trống rỗng của Hà Hiệp lấp lánh niềm vui.
Những đường nét vẫn đẹp như xưa, nhưng nhợt nhạt không chút sinh khí, môi Hà Hiệp run rẩy, nói cùng tiếng thở: “Công chúa, mũ hậu… mũ hậu…”. Hà Hiệp dừng lại một chút, hơi thở gấp gáp, hai mắt mở to, cất cao giọng: “Nàng nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa?”.
Một tay giữ chặt cố ngăn tiếng khóc, một tay nắm chặt bàn tay đã chẳng còn hơi ấm của Hà Hiệp, Sính Đình nghẹn ngào: “Thấy rồi, thiếp thấy rồi”.
Hà Hiệp thở phào, khuôn mặt tuấn tú vẫn nở nụ cười, đó là nụ cười dịu dàng của tiểu Kính An vương khiến người ta như gặp được gió xuân ngày trước.
Hà Hiệp dốc hết sức lực, rút tay khỏi tay Sính Đình, chầm chậm giơ lên, như muốn vỗ về Công chúa trong lòng mình, nhưng giơ lên đến nửa chừng, bàn tay đã phải dừng lại.
Hà Hiệp dốc hết chút sức lực cuối cùng vào những ngón tay không ngừng run rẩy.
Khoảng cách giữa ngón tay Hà Hiệp và khuôn mặt Diệu Thiên công chúa sao mà xa vời. Hà Hiệp nguyện dùng hết đời này kiếp này để chạm đến khuôn mặt ấy.
Chỉ là, đời này kiếp này đã đến tận cùng.
Năm ngón tay run rẩy hồi lâu trong không trung, cuối cùng rũ xuống.
Sính Đình vẫn quỳ ở đó, đến khi Hà Hiệp mãi mãi nhắm mắt, sợi dây nàng giấu tận nơi đáy lòng gặp gió đã đứt phựt.
Đi rồi, thiếu gia đã đi rồi.
Không còn là tiểu Kính An vương, không là danh tướng một thời, cũng chẳng phải ma vương tàn phá tứ quốc, mà chỉ là Hà Hiệp.
Hà Hiệp yêu Diệu Thiên công chúa, đến chết vẫn nhớ về ái thê.
Vinh hoa phú quý, quyền thế hư danh đều không còn liên quan đến người này.
Dường như những cảnh tượng ngày xưa đang ùa về, nhưng nàng nhắm mắt lại, tất cả đã biến mất, chỉ còn bóng tối dày dặc bốn bề vây quanh.
Trong bóng tối, nàng thấy đôi mắt sáng có thần của thiếu gia.
Đôi mắt đã từng bừng sáng xen lẫn ý cười nay chất chứa bao nhiêu khổ đau, nhưng vào thời khắc cuối cùng, khi cố lấy chiếc mũ hậu trong tưởng tượng lại vô cùng hạnh phúc.
Thiếu gia của nàng, vào lúc hấp hối, đã nhận ra rằng nữ nhân mình yêu thương cũng luôn yêu thương mình, thuộc về mình.
Hóa ra, thiếu gia không hề cô quạnh, thê tử đẹp như hoa như ngọc, thê tử xuất thân tôn quý là công chúa Vân Thường, thê tử đã hạ mật lệnh đẩy Phò mã vào chỗ chết… vẫn luôn ở bên thiếu gia, cùng thiếu gia nghe đàn, xem múa, ngắm trăng…
Khi Hà Hiệp có được tất cả, khi Hà Hiệp mất đi tất cả, khi Hà Hiệp phải đánh đổi bằng cả tính mạng mình, cuối cùng Hà Hiệp cũng đã hiểu ra. Tình cảm ngọt ngào và dịu dàng giữa họ, nỗi buồn canh cánh trong lòng, niềm vui và đau khổ trong sâu thẳm trái tim, đều xuất phát từ một tấm chân tình.
Khói hoa đã tàn.
Tất cả đã qua rồi.
Nỗi xót thương bòn rút hết sức lực, Sính Đình mệt rã rời, ngã ra sau.
Nàng rơi vào vòng tay ấm áp.
Đó là vòng tay của Sở Bắc Tiệp.
Dù lúc nào, dù ở đâu, vòng tay ấy vẫn khiến nàng cảm thấy yên ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.