Cỗ Quan Tài

Chương 29: Thượng phù




*Nổi lên.
Nước dâng lên từ từ, tuy nhiên vẫn chưa tới eo Liễu Mộc. Cô ngẩng đầu, chăm chú quan sát phía bên trên.
"Vẫn chưa đến lúc, nước lại đổ xuống thế này, chỉ sợ lát nữa chúng ta chẳng còn khí lực để mà đi qua cái khe kia." Tạ Vĩ Dân có chút lo lắng.
"Nước đổ xuống càng nhiều thì áp lực càng lớn, càng có khả năng đem khe hở kia nới rộng ra. Chỉ cần chúng ta lợi dụng đúng thời điểm áp dụng quy tắc tam giác chịu lực thì nước sẽ lập tức tràn vào. Nước ở tầng hầm đã lên tới eo, cho dù là trên hay dưới đều sẽ không hình thành quá nhiều vòng xoáy." Liễu Mộc nhướng lông mày, chăm chú nhìn Tạ Vĩ Dân. "Tuy rằng lực cản đã giảm tới mức tối đa, thế nhưng nhiệm vụ của hai ta cũng rất khó khăn. Tạ cục trưởng, tôi vô cùng vinh hạnh vì có thể sánh vai cùng ông. Từ khi... người kia qua đời, tôi đã nghĩ sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa."
"Ít lời đi." Tạ Vì Dân cười to. "Lại đây nào, đến lúc chúng ta nên lao ra rồi."
"Cho tôi mượn vai ông một lát."
Tạ Vĩ Dân hiểu ý, hai chân một quỳ một chống, giữ vững cơ thể, hai tay thành thạo đưa về phía Liễu Mộc. Liễu Mộc cầm cái gậy mượn của Phạm tiên sinh, hướng Tạ Vĩ Dân gật đầu, tiện đà liếc chiếc rương nằm phía xa xa.
Nơi đó, đôi mắt trong suốt của Vương Tiểu Mạt đang quan sát chính mình, trong đôi mắt ấy, thâm tình không cần nói cũng biết.
Liễu Mộc hướng nàng gật đầu, ra hiệu có thể đóng nắp rương được rồi.
"Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở bên ngoài..." Vương Tiểu Mạt nhẹ nhàng nói, như muốn hướng tới Liễu Mộc, cũng như một lời cam kết cho bản thân, bởi vì nàng biết, có thể chính mình sẽ không mở được rương sắt này, hoặc có khả năng giải quyết xong xuôi nhưng không còn có thể gặp lại người kia.
Ở trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của ba người. Vương Tiểu Mạt nhắm mắt, hồi ức về nụ cười cuối cùng Liễu Mộc lưu lại cho mình trước khi đóng nắp rương bỗng chợt hiện lên, rồi không hiểu sao liền không ngừng nhớ về lần đầu tiên hai người gặp gỡ.
Nếu không nhờ Vũ Nhất, cô ấy sẽ không đến bên cạnh mình. Nếu không nhờ tên trộm nọ, mình và cô ấy sẽ không phá vỡ xa cách. Nếu như không phải.... cô ấy sẽ cùng mình đêm hôm đó thân mật sao....
"Tiểu cô nương, tôi hỏi cô một vấn đề. Cô không phải đã yêu Liễu Mộc đấy chứ?" Trong bóng tối có một người lên tiếng hỏi.
Thế nhưng Vương Tiểu Mạt đối với người này căm ghét tới cực điểm, không hề muốn để ý.
"Tôi khuyên cô đừng nên cố gắng nắm bắt tâm tư của cô ta, xem như là vì nể mặt phụ thân cô ở nơi chín suối, tôi cho cô lời khuyên."
"Ông còn dám nhắc đến cha tôi?"
Phạm tiên sinh nghe ra sự giận dữ trong giọng nói Vương Tiểu Mạt, lão cũng không bực tức mà đáp.
"Hảo, hảo. Tôi không nói nữa. Để coi xem hai cô có thể làm nên trò trống gì..."
Vương Tiểu Mạt có thể cảm giác trong lời nói của lão có ý châm chọc, khóe môi hơi nghiêng lộ ra độ cong. Hai đứa con gái... Ai nói hai đứa con gái thì không thể yêu nhau, không thể cùng chung sống hạnh phúc chứ.
Liễu Mộc, cô ấy...
Mạnh mẽ hơnso với bất kì người đàn ông nào...
Ầm ầm ầm...
Vương Tiểu Mạt nghe thấy âm thanh chấn động, biết kế hoạch của Liễu Mộc đã bắt đầu được tiến hành. Nàng nghiêng người, che chở Đinh Vũ Nhất, nâng mặt hắn, lẳng lặng chờ đợi Liễu Mộc thực hiện lời hứa đưa nàng ra ngoài.
Liễu Mộc cùng Tạ Vĩ Dân ở bên ngoài, hai bên trái phải giữ vững rương sắt, dựa vào sức nặng của nó và sức lực của cả hai liền từ từ nổi lên.
Nước vừa mới đổ xuống trong nháy mắt khiến hai người chịu lực xung kích rất lớn. May mà Liễu Mộc chống đỡ ở góc tường, tiếp theo mặt tường đàn hồi mới dần dần khống chế lại tình thế.
Tạ Vĩ Dân hít lấy không khí, gân xanh nổi đầy tay, cơ hồ dùng hết sức bình sinh mang rương sắt hướng lên trên. Nhưng cái rương dù sao cũng là một con quái vật khổng lồ, nguyên bản chịu không ít lực cản, hơn nữa bên trong chứa những ba người, cho dù ông cùng Liễu Mộc dồn sức nhưng vẫn cảm thấy cực kì vất vả.
Căn cứ theo tính toán của Liễu Mộc, tầng hầm cách mặt đất không xa, nhưng mười mét cự ly ấy vào giờ khắc này lại có vẻ vô cùng gian nan.
Tạ Vĩ Dân nhìn về phía Liễu Mộc, phát hiện cô cũng chả khá hơn chút nào. Bỗng nhiên thấy đùi phải cô gấp lại, biểu cảm trên mặt thực thống khổ. Trong lòng Tạ Vĩ Dân cả kinh, chẳng lẽ cô ban nãy đạp tường dùng quá sức?
Chỉ có Liễu Mộc mới biết đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra.
Ống quần đã sớm bị xé rách, cẳng chân Liễu Mộc lộ ra một vệt máu đỏ thật dài, ở đầu gối có một vật màu trắng cắm vào da thịt; nếu như quan sát kĩ sẽ phát hiện ra vật thể màu trắng sắc bén này cùng cốt đao Đinh Vũ Nhất cầm lúc trước là cùng chung một loại chất liệu.
Ban nãy, vào thời điểm nước trút xuống, cốt đao kia bị nước cuốn lên, mà Liễu Mộc khi ấy đang dùng toàn bộ khí lực đạp tường, giữ thân thể vững chắc trong dòng nước để rương sắt không trôi đi. Cốt đao cứ thế bỗng nhiên cắt tới, như cố tình rạch nơi bắp chân Liễu Mộc một phát, tiện đà đàn hồi trở về, hướng đầu gối cô đâm đến. Liễu Mộc ép bản thân nhịn đau xót xuống, cho dù gian nan cũng không thể kêu lên, bởi vì cô hiện tại đang ở dưới nước, mỗi khí nén đều cực kì quý giá. Hơn nữa nếu thiếu cô, Tạ Vĩ Dân rất khó có thể đẩy rương sắt di động, vậy người bên trong sẽ....
Tiểu Mạt...
Liễu Mộc từ từ nhả ra một hơi, chân ngày càng đau, dị vật trên đầu gối từng chút cắm sâu vào thân thể. Mà nước này....
Nước này bởi vì bão nên trộn đầy đất cát, so với trước bẩn đục hơn nhiều.Liễu Mộc ngẩng đầu, thấy không còn có bao xa nữa.
Tạ Vĩ Dân ra dấu, vỗ vỗ vai Liễu Mộc.
Liễu Mộc hiểu ngụ ý của ông, lắc đầu, tiện đà chỉ chân mình, ý nói không thành vấn đề.
Người kia lại chỉ thẳng lên trên, Tạ Vĩ Dân muốn dò đường trước đồng thời lấy thêm hơi. Liễu Mộc đồng ý, cô chống đỡ toàn bộ trọng lượng chiếc rương, tiếp nhận vị trí của Tạ Vĩ Dân. Muốn mang nó lên là bất khả thi, chỉ có thể ở lại đây chờ Tạ Vĩ Dân quay trở lại.
Liễu Mộc một thân một mình, gió trên mặt nước tựa hồ yếu đi chút, thành ra nước cũng yên ả hơn. Trong chiếc rương này có người cô coi trọng nhất, tuyệt đối không thể buông tay...
Thế nhưng Tạ Vĩ Dân chậm chạp mãi không thấy quay về!
Tầm mắt Liễu Mộc bắt đầu mơ hồ, từ từ lực bất tòng tâm, tay mềm nhũn, trên đùi đau đớn từng cơn...
Khi thống khổ thì thời gian trôi càng chậm, cho dù Liễu Mộc có nín thở tốt tới đâu thì cô cũng không phải là cá, không có không khí thì không thể hô hấp.
Làm sao bây giờ, Tạ cục trưởng nhất định xảy ta chuyện gì rồi. Nên tiếp tục chờ đợi ông ta hay liều mạng đẩy rương lên đây?
Liễu Mộc do dự, mang theo rương thì khó mà có thể bơi lên trên.
Vương Tiểu Mạt cảm thấy không đúng, dưỡng khí bên trong ngày càng ít, hô hấp dần dần trở nên khó khăn. Nàng nghe theo Liễu Mộc, cố gắng giảm thiểu tối đa tần suất thở ra hít vào. Thế nhưng hình như... chiếc rương đang bất động..
Lẽ nào chúng ta tới rồi?
Không, không giống, nếu đã ra ngoài, Liễu Mộc nhất định sẽ mở nắp rương, như vậy mình có thể ngay lập tức nhìn thấy mặt cô ấy, ngay lập tức có thể nhào vào ngực cô ấy, nói cho cô ấy biết quyết định sau cùng của mình.
Thế nhưng....
Rương sắt tựa hồ vẫn còn ở bên trong nước, bởi vì nàng cảm thấy chút rung động.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Liễu Mộc....
Lời bạn Editor: biết ngay chương này có biến:<<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.