Cờ Rồng Tay Máu

Chương 23: Nghĩ mãi cũng không hiểu




Tư Đồ Sương vừa cười vừa đỡ lời :
- Thiếu hiệp không yên hay là không nỡ xa họ.
Độc Cô Ngọc vội đáp :
- Xin cô nương chớ nên nói bông đùa như thế. Lòng cương quyết của tại hạ như thế nào người khác thì không thể nào biết được. Cô nương nên rõ, sở dĩ tại hạ không yên tâm như thế này là vì không biết anh em họ Gia Cát có lượng thứ cho mình không đấy thôi.
Tư Đồ Sương vội nói tiếp :
- Thiếu hiệp lầm rồi, đoạn tuyệt để vợ chồng chưa cưới của người ta khỏi hiểu lầm nhau như vậy là rất đúng, quý hồ mình không hổ thẹn với lương tâm là được rồi. Hà tất cứ phải được người ta lượng thứ cho mới được?
Độc Cô Ngọc đứng yên một hồi rồi mới nói tiếp :
- Thôi được, chúng ta không nói đến chuyện ấy nữa! Nhưng tại sao cô nương lại bỗng dưng đặt điều...
Tư Đồ Sương vừa cười vừa đỡ lời :
- Chả lẽ tướng công cho tôi nói với tên họ Bùi ấy rằng tướng công là chồng chưa cưới của tôi như vậy là không nên không phải hay sao?
Độc Cô Ngọc mặt đỏ bừng, gật đầu đáp :
- Phải!
Tư Đồ Sương ngắm nhìn mặt chàng một hồi rồi nói tiếp :
- Một người đàn ông không muốn cầu lợi như tướng công thực là hiếm có. Nhưng vì tướng công mà tôi không quảng ngại đến thanh danh của mình. Với một người con gái chưa có chồng mà bỗng dưng nhận tướng công là chồng chưa cưới như thế, đáng lẽ tướng công phải cảm ơn mới đúng.
Ngẩn người ra giây lát, Độc Cô Ngọc gượng cười đáp :
- Sự thực cô nương hà tất phải nói như thế!
Tư Đồ Sương lại mỉm cười đỡ lời :
- Tôi chắc tướng công thể nào cũng biết rõ Gia Cát Quỳnh Anh đã yêu tướng công đến mức độ như thế nào...
Độc Cô Ngọc lại ngượng nghịu đến mặt đỏ bừng, vội đỡ lời :
- Chính tại hạ cũng không hay biết gì, sao cô nương lại biết rõ như thế?
Tư Đồ Sương vội biện bạch :
- Tướng công biết gì, đó là tướng công giả bộ hay là tự dối lòng. Còn sở dĩ tôi biết rõ là vì tôi với Gia Cát Quỳnh Anh đều là đàn bà, con gái.
Độc Cô Ngọc bẽn lẽn đáp :
- Nếu quả thực sự thể đúng như lời của cô nương đã nói, tại hạ cũng không dám đa tình như thế. Hơn nữa, tâm sự của tại hạ có phải là kẻ tham lam, đứng núi này trông núi nọ, nay yêu người này, mai yêu người khác.
- Tất nhiên tôi biết rõ tâm ý tướng công lắm. Nhưng Gia Cát Quỳnh Anh có biết không?
Tư Đồ Sương hỏi như vậy, thấy Độc Cô Ngọc cứ đứng thừ người ra, không trả lời được. Nàng nguýt chàng một cái rồi nói tiếp :
- Nếu cô ta không biết chuyện và muốn đỡ những phiền phức sau này cho tướng công, để cho nàng ta đừng có nghĩ vơ vẩn nữa. Tôi làm như vậy không đúng hay sao?
Độc Cô Ngọc không trả lời được, một lát sau mới cảm ơn rằng :
- Đa tạ cô nương, nhưng cô nương làm như thế sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô nương rất nhiều!
Tư Đồ Sương tủm tỉm cười đáp :
- Tướng công khỏi cần cảm ơn tôi. Tôi nhận thấy nói như thế cũng không có ảnh hưởng gì đến thanh danh cả, mà dù có ảnh hưởng đi chăng nữa, cũng là do tôi tình nguyện chứ có ai bắt buộc tôi đâu?
Độc Cô Ngọc kinh hãi thầm, vội nói tiếp :
- Xin cô nương đừng có hiểu lầm, tôi chỉ sợ cô nương sẽ bị mang tiếng mất cả cuộc đời của cô nương mà thôi.
Thấy chàng nói như vậy, Tư Đồ Sương ngẩn người ra một hồi, mặt lộ vẻ ai oán và rầu rĩ, nhưng chỉ thoáng cái thôi nàng lại tươi cười ngay và đỡ lời :
- Tôi sợ mang tiếng thì tướng công lo ngại hộ tôi. Huống hồ tôi làm chỉ vì tướng công dù có bị mang tiếng tôi nhận thấy cũng đáng lắm. Ngoài ra tôi tin chắc đã mấy ai dễ gì chiếm được trái tim của tướng công, nhưng tôi chỉ lo tướng công làm như thế sẽ bị lỡ mất cơ hội của mình thì có.
Độc Cô Ngọc nghe nói lại kinh hãi thầm, cúi đầu xuống, không dám nói năng thêm.
Vẻ mặt trông rất phức tạp, Tư Đồ Sương liếc nhìn Độc Cô Ngọc một cái, với giọng nhu mì hỏi :
- Quả thực lúc trước tôi không hề suy nghĩ tới vấn đề đó. Vừa rồi tướng công nhắc nhở tôi mới biết. Nếu sự hiểu lầm ấy đã xảy ra rồi và vì thế mà người yêu của tướng công giận dữ, đoạn tuyệt với tướng công, như vậy chả hay tướng công có hận tôi không?
Độc Cô Ngọc từ từ ngửng đầu lên, gượng cười đáp :
- Nếu quả thực có chuyện như thế, đó cũng chỉ là tại số chứ tại hạ không dám oán trách ai. Huống hồ cô nương có phải là cố ý làm như thế đâu?
Tư Đồ Sương lại hỏi tiếp :
- Nếu việc đó là thủ đoạn của tôi thì sao?
Mặt hơi biến sắc, nhưng Độc Cô Ngọc lại gượng cười lắc đầu đáp :
- Không khi nào, tuy tại hạ quen biết cô nương không lâu mấy nhưng biết rõ cô nương không phải là người như thế. Hơn nữa, cô nương là người có tài trí thì tất nhiên cô nương phải biết làm như vậy chỉ có hại chứ không có lợi gì cho cô nương cả.
Liếc nhìn chàng hồi lâu, Tư Đồ Sương với giọng run run hỏi lại :
- Chả lẽ tướng công tin tôi đến như thế ư?
Độc Cô Ngọc đáp :
- Cô nương có ơn lớn với tại hạ và lại coi cô nương như người trời, tất nhiên tại hạ rất tin tưởng cô nương.
- Có ơn rất lớn ư? Tại sao tướng công lại không có mối tình sâu như bể? Tướng công đã tin tưởng Tư Đồ Sương này cũng cam tâm! Sự thực tướng công biết càng trốn tránh như vậy càng không có lợi ích cho mình.
Độc Cô Ngọc thở dài và nghĩ bụng :
“Có phải là ta không biết nguyên nhân ấy đâu! Nhưng sự thực ta phải làm như vậy...”
- Tướng công đang nghĩ gì thế?
- Tại hạ đang nghĩ vì sao cô nương tới Mân Đông như thế này?
Trợn to đôi mắt chớp nháy hai cái, Tư Đồ Sương vừa cười vừa đáp :
- Tướng công rất thông minh và cũng rất khéo ăn nói, đồng thời phương pháp trốn tránh của tướng công lại còn rất tinh xảo nữa. Tướng công tưởng tôi không biết tướng công đang nghĩ gì hay sao?
Độc Cô Ngọc gượng cười đáp :
- Cô nương trí tuệ hơn người thì tất nhiên phải biết tôi đang nghĩ gì chứ!
- Thôi! Tướng công đừng có tâng bốc tôi như thế nữa. Có phải tướng công đang nghĩ là tôi đã làm cho tướng công không thể nào trốn tránh nỗi phải không?
- Tại hạ đã nói ý nghĩ thiển cận của tại hạ không thể nào giấu diếm nổi cô nương, quả thực không sai chút nào!
- Cho nên từ giờ trở đi, tốt hơn hết tướng công đừng có giấu diếm tôi nữa... tướng công cũng đừng có hỏi tôi tại sao lại đuổi theo tới Mân Đông này như thế vội, mà hãy trả lời cho tôi biết vấn đề này trước : ai đã cứu tướng công ra khỏi vòng du dương của Liễu Chân Chân như thế?
Ngẩn người ra giây lát, Độc Cô Ngọc mới kinh ngạc đáp :
- Cô nương cũng biết rõ chuyện này ư? Chả lẽ...
- Tướng công khỏi cần phải kinh ngạc như vậy, tuy tôi có một chút thông minh thực, nhưng không phải là người kiên trì được như tướng công tưởng tượng đâu.
Chuyện đó là có người nói cho tôi hay đấy!
- Ai nói cho cô nương hay thế?
- Hành tung và thủ pháp của người ấy rất thần bí, tuy tôi chưa trông thấy người đó và không biết người đó là ai, nhưng căn cứ vào thực tế, tôi đã dám táo bạo ước đoán người đó là ai rồi, còn phải hay không phải đợi chờ nghe tướng công kể xong câu chuyện đã. Bây giờ tướng công hãy cho tôi biết ai đã cứu tướng công thoát khỏi bàn tay man dã?
- Khi tại hạ lại tỉnh, thấy mình nằm ở trong cánh đồng hoang không thấy một bóng người nào hết nên tại hạ không sao biết được ai đã cứu mình thoát nạn như vậy?
- Lạ thực! Chả lẽ tướng công không biết người đã cứu mình là ai ư? Có thực không?
- Chuyện này nói ra thì không ai dám tin hết, nhưng sự thực của nó là thế. Chắc cô nương cũng biết tôi là người không biết nói dối chứ gì?
- Lạ thực! Người đàn bà có công lực kinh người như vậy lại là ai thế?
Nghe tới đó, Độc Cô Ngọc rất ngạc nhiên vội hỏi :
- Người đã cứu tại hạ thoát nạn lại là một cô nương ư, sao cô nương lại biết rõ như thế?
Tư Đồ Sương cau mày đáp :
- Liễu Chân Chân nói như vậy. Nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra được người đó là ai?
Đến lúc này Độc Cô Ngọc mới biết Tư Đồ Sương đã đi cứu mình và gặp Liễu Chân Chân, nghe thấy nữ ma đầu ấy nói mới biết rõ chuyện, nên chàng rất cảm động, trầm ngâm giây lát và hỏi tiếp :
- Chả lẽ Liễu Chân Chân cũng không thấy rõ mặt mũi của vị cô nương ấy ư?
Tư Đồ Sương lắc đầu đáp :
- Công lực của người đó cao siêu lắm, Chân Chân chưa trông thấy rõ hình bóng của người ấy đã bị điểm huyệt rồi, nhưng trước khi y thị chưa bị điểm huyệt đã nghe thấy tiếng quát tháo của người đó rất thánh thót nên mới biết người cứu tướng công là một thiếu nữ.
Độc Cô Ngọc càng thắc mắc thêm, liền nghĩ bụng :
“Sau khi rời khỏi núi Thanh Thành, trước sau ta quen biết ba vị hồng phấn giai nhân, người đó chắc không phải là Tuyết Diệm Cầm, một người không biết một tý võ nghệ gì, mà cũng không phải là Tư Đồ Sương đang đứng ở trước mặt đây, và càng không phải là Gia Cát Quỳnh Anh nốt. Như vậy...”
Nghĩ tới đó, chàng sực nhớ đến chuyện ở trong ngôi miếu đổ nát vào đêm hôm trước, chàng liền khiển trách mình thầm :
“Hồ đồ thực! Hồ đồ thực, sao ta lại suýt quên bẵng câu chuyện ấy!”
Chàng bỗng mừng rỡ, quên cả hiện thực, đột nhiên nắm chặt lấy tay của Tư Đồ Sương và vội nói :
- Cô nương, tại hạ đã nghĩ ra rồi! Đã nghĩ ra rồi!
Tư Đồ Sương đang cúi đầu nghĩ ngợi bỗng bị chàng ta nắm tay và kêu la như vậy cũng phải thất kinh, một tay ôm chàng và giả bộ hờn giận nói :
- Tướng công lạnh lùng thực, làm tôi giật mình đánh thót một cái. Nói mau lên, người ấy là ai thế?
Tuy vậy, nàng vẫn để yên cho chàng cầm tay của mình, chứ không rụt lại.
Lúc này Độc Cô Ngọc mới biết mình đã thất lễ, vội buông tay nàng ra bẽn lẽn đáp :
- Tại hạ bỗng nghĩ tới một việc, nhất thời mừng rỡ...
Tư Đồ Sương đỡ lời :
- Tôi không cần tướng công phải giải thích nữa. Tướng công đã biết tôi không trách tướng công đâu. Thôi, nói mau lên.
Độc Cô Ngọc vẫn ngượng nghịu, gượng cười đáp :
- Tuy tại hạ biết mình đã được nàng cứu cho nhưng vẫn chưa biết nàng ta là ai!
Ngẩn người ra giây lát, Tư Đồ Sương tức cười nói :
- Đây là lần đầu tiên tôi nghe không hiểu lời nói của tướng công.
Lúc này Độc Cô Ngọc cũng cảm thấy lời nói của mình vu vơ khó hiểu thật, nên chàng cũng phì cười và kể lại chuyện tối hôm qua ở ngôi miếu đổ nát, gặp một thiếu nữ như thế nào. Sau cùng chàng lại hỏi tiếp :
- Cô nương là người bác học như vậy ắt phải biết hai vị cô nương ấy là ai chứ?
Ngẫm nghĩ giây lát, Tư Đồ Sương bỗng nhìn Độc Cô Ngọc hỏi tiếp :
- Người yêu của tướng công có tì nữ không?
Ngẫm nghĩ giây lát, Độc Cô Ngọc đáp :
- Nàng là một ca kỹ ở lầu Nhạc Dương thì làm gì có tỳ nữ chứ?
Chớp mắt mấy cái, Tư Đồ Sương lại hỏi tiếp :
- Tướng công biết nàng ta không có hay là tướng công chưa hề trông thấy đấy thôi?
- Tuy tại hạ không trông thấy nhưng dám tin rằng nàng không thể nào có tỳ nữ được.
- Xem như vậy không phải là tướng công lầm thì là tôi lầm. Thế người yêu của tướng công có biết võ công không?
- Cô nương lại nói bông đùa rồi. Nàng rất ẻo lả yếu ớt thì làm sao biết võ công được?
- Tôi cũng ẻo lả yếu ớt như thế này, trông bề ngoài có giống người biết võ không?
- Cô nương thì khác hẳn. Tuy người mảnh khảnh nhưng trông rất khỏe mạnh. Dù không biết cô nương có võ công tuyệt thế nhưng ai cũng luận ra được cô nương khác người thường nhiều. Còn nàng thì chỉ như người thường thôi!
Ngẫm nghĩ giây lát, Tư Đồ Sương nói tiếp :
- Nếu quả thật nàng biết võ công thể nào cũng cao siêu hơn tôi mấy bậc.
- Tại sao cô nương lại nói như thế?
- Tướng công nên rõ, một người biết võ, khi đã luyện tới mức thượng thừa, có thể từ thực trở về hư, đôi mắt rất sáng, có thể thâu liễm lại như mắt của người thường.
Nếu người đó không định tâm để cho người khác biết tài ba của mình thì không ai có thể biết được người ấy đã có võ công tuyệt thế như vậy. Như tôi đây, vì chưa luyện tới mức thượng thừa nên tướng công mới trông thấy đã nhận ra ngay là thế.
Còn người yêu của tướng công nếu không biết võ thì thôi, chứ nếu nàng ta đã học qua võ công rồi thì thể nào cũng là một nhân vật đã tu luyện tới mức thượng thừa rồi.
Vì thế, so sánh với nàng ta thì thật là một trời một vực.
Độc Cô Ngọc vừa cười vừa đỡ lời :
- Cô nương nói rất phải! Nhưng tại hạ dám chắc rằng nàng ta không phải là người có võ công cao siêu như cô nương đã nói đâu.
- Sao tướng công lại dám quả quyết như thế?
- Tôi tin chắc nàng ta không giấu diếm tôi đâu!
- Đó là tướng công tự tin đấy thôi. Tôi hãy hỏi tướng công câu này : chẳng hay tướng công có giấu diếm nàng ta điều gì không? Và nàng cũng biết rõ lai lịch của tướng công chứ?
- Đó là điều mà tôi vẫn áy náy trong lòng. Quả thật tôi chưa cho nàng ta biết rõ lai lịch của mình. Đó là vì tôi có nỗi khổ tâm riêng.
- Thế thì đúng rồi, tướng công có biết đâu nàng lại chả có nỗi khổ tâm riêng như mình vậy? Đó là nàng biết võ mà không cho tướng công biết, đó là điểm duy nhất mà nàng đã giấu diếm tướng công cũng nên.
Độc Cô Ngọc lại đứng ngẩn người ra. Chàng sực nghĩ tới quả thật Tuyết Diệm Cầm có nói cho chàng biết là nàng đã có nỗi khổ tâm riêng.
Nghĩ tới đây, chàng cảm thấy trong lòng bứt rứt vô cùng. Lại suy nghĩ giây lát chàng mới đáp :
- Cô nương nói rất phải. Thật ra nàng có cho tôi hay là nàng có nỗi khổ tâm riêng.
Nhưng dù sao tôi vẫn tin chắc nàng là người không biết võ công.
- Tướng công không chịu tin lời nói của tôi thì thôi. Nhưng sau này thể nào tướng công cũng được gặp lại nàng ta và cả tôi cũng vậy. Lúc ấy tôi chỉ thử thách qua loa là biết liền.
Mặt lộ vẻ lo âu, Độc Cô Ngọc cau mày lại hỏi :
- Nàng ta yếu ớt lắm, có thể nói là trói gà cũng không đủ hơi sức. Như vậy cô nương sẽ thử thách nàng ta bằng cách nào?
Nhìn Độc Cô Ngọc giây lát, Tư Đồ Sương vừa cười vừa đáp :
- Tướng công khỏi lo ngại. Tôi không đả thương cô ta đâu, mà chưa chi tướng công đã phải lo sợ hộ như thế rồi.
Độc Cô Ngọc ngượng vô cùng, không dám nói thêm nữa. Tư Đồ Sương thở dài một tiếng rồi nói tiếp :
- Cứ thấy tướng công quan tâm đến nàng ta như vậy ai mà chả vừa ghen vừa ngưỡng mộ? Thôi, chúng ta không nói chuyện đến nàng ta nữa. Có phải tướng công đã hỏi tôi ai đã báo tin ngầm cho tôi biết để tôi đi cứu tướng công phải không?
Độc Cô Ngọc gật đầu đáp :
- Phải, tại hạ đang muốn biết người đó là ai thật!
Tư Đồ Sương bỗng hỏi chàng rằng :
- Tướng công thử đoán xem, liệu Long Phan lệnh chủ có phải là người báo tin ngầm cho tôi không?
Rất ngạc nhiên, Độc Cô Ngọc vội hỏi lại :
- Sao cô nương lại...
Tư Đồ Sương tủm tỉm cười và đỡ lời :
- Có phải tướng công tưởng tôi điên khùng nói bậy nói bạ đấy không?
Độc Cô Ngọc vội biện bạch :
- Tại hạ đâu dám nói thế, nhưng chỉ cảm thấy...
- Có phải tướng công chỉ cảm thấy tôi nói như thế là rất vô lý phải không?
- Vâng! Tôi với y có mối thù không đợi trời chung, như vậy có khi nào y lại báo tin cho cô nương biết để cứu một kẻ đại thù của y thoát khỏi tai ách như thế?
- Tướng công nói như vậy rất phải, nhưng tôi đã nghĩ đi nghĩ lại rồi. Ngoài Long Phan lệnh chủ ra thì không còn ai vào đó nữa!
- Tại sao cô nương lại đoán là y như vậy?
Tư Đồ Sương mỉm cười, liền kể lại chuyện, tình tự trước sau nhận được hai lá truyền thơ như thế nào cho Độc Cô Ngọc nghe, rồi tươi cười nói tiếp :
- Đấy! Tướng công thử nghĩ xem, ngoài Long Phan lệnh chủ ra làm gì có người thứ hai nào lại cứ theo dõi chúng ta từng bước một như thế? Hơn nữa, ngoài y ra thì không ai dám nói tướng công là người yêu của tôi.
Nghe tới đó, Độc Cô Ngọc ngẩn người ra giây lát rồi cau mày lại suy nghĩ một hồi, rồi lắc đầu đáp :
- Cô nương tài trí hơn người, và cô nương đoán như vậy cũng rất có lý. Nhưng tôi vẫn cho người đó nhất định không phải là y. Vả lại... biết đâu người đó chả là một trong hai cô nương đã ra tay cứu tại hạ...
Tư Đồ Sương lắc đầu đỡ lời :
- Không có lẽ, vì bút tích của hai lá thư đó rất già dặn, đàn bà con gái viết sao nổi những nét bút như thế?
- Cô nương có đem theo hai lá thư ấy không?
- Tôi chỉ lo ngại đến sự an nguy của tướng công thì còn tâm trí đâu mà nghĩ đến việc khác. Nên xem xong, tôi đã thuận tay vứt đi liền.
Độc Cô Ngọc lắc đầu thở dài, lẳng lặng không nói năng gì.
Tư Đồ Sương chớp nháy mắt mấy cái, với giọng dịu dàng nói tiếp :
- Tướng công đừng tức giận nữa. Lúc ấy quả thật tôi...
Độc Cô Ngọc biết nàng ta hiểu lầm, cười khì một tiếng và vội đáp :
- Xin cô nương đừng có hiểu lầm như thế. Tôi vừa đứng yên suy nghĩ về người viết thư báo tin cho cô nương là ai đây thôi chứ tôi có tức giận gì đâu?
- Tôi cũng biết tôi đoán như vậy là hơi miễn cưỡng một chút, nhưng tôi đã nghĩ đi nghĩ lại, ngoài Long Phan lệnh chủ ra, quả thật tôi không sao nghĩ nổi người thứ hai nào vào đó, hơn nữa...
- Cô nương nghĩ như vậy nhất định không đúng. Vẫn biết ngày đêm Long Phan lệnh chủ vẫn rình rập theo dõi tôi thật, nhưng không khi nào...
- Tôi nói một câu này, xin tướng công đừng có nổi giận nhé? Nếu Long Phan lệnh chủ muốn giết tướng công thì y có nhiều dịp may lắm. Tướng công còn nhớ không, tuy có một lần y đã đả thương tướng công rồi nhưng y có hạ độc thủ giết chết đâu?
Độc Cô Ngọc nghe nói giật mình kinh hãi và nghĩ bụng :
“Nàng nói rất phải. Với công lực của ta mà lại đi một mình ở trên đường vắng vẻ như thế này, Long Phan lệnh chủ muốn giết ta thật dễ như trở bàn tay. Nhưng tại sao y lại không làm như thế? Nếu Tư Đồ Sương nói đúng thì y là người đã báo tin cho nàng đến cứu ta! Chả lẽ y định cố ban ơn huệ cho ta chăng?”
Nghĩ tới đó chàng lại hỏi :
- Theo cao kiến của cô nương...
Tư Đồ Sương gượng cười đỡ lời :
- Từ xưa tới nay tôi chưa hề gặp một việc nào đã làm cho tôi nhức óc như thế này.
Nay việc này không những làm cho tôi đã tốn không biết bao nhiêu trí não mà vẫn không hiểu được. Nhưng dù sao, tôi nhận thấy nội tình của việc này khúc triết ly kỳ lắm. Sở dĩ tôi với ông già họ Trà vội vàng tới Mân Đông này là vì lo ngại tướng công lại bị Chân Chân ám hại. Ngoài ra, tôi còn muốn quyết tâm điều tra cho ra việc này mới thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.