Có Thể Sao Em?

Chương 4: Trở về




Nói thì nói vậy thôi chứ nàng chỉ bẻ chút ít búp sen với vài bông hoa sen chơi thôi. Bẻ nhiều quá sợ mang tiếng:)
Bẻ xong cả đám chia nhau ra ăn rồi nhanh chóng dọt lẹ dìa nhà. 2 chiếc xuồng lao nhanh về phía trước, có đứa cao hứng cất giọng lên hát nghêu ngao, hát rằng:
"Ai qua Tiền Giang xuống phà Mỹ Thuận
Ai đi Hậu Giang đến bắc Cần Thơ
Đi về Minh Hải hay đi về Kiên Giang
Đi về Sa Đéc hay là về An Giang..."
Cả bọn cũng vui vẻ hát theo, ôi cái giọng miền ngọt ngào như mía, các nàng lại ngồi cùng nhau hợp xướng hăng hái hát vang. Đi qua dọc theo dòng sông có mấy anh trai tráng đi giăng lưới, mấy cô nàng còn buông lời trêu ghẹo, hỏi thăm.
Lúc này trên bờ có một chiếc xe hơi đắt tiền chầm chậm chạy tới. Đó là xe hơi riêng của Tuệ Minh, bận rộn sắp xếp cả tuần nay mới ổn thỏa mọi việc, lại đi hơn một ngày đường mới chạy tới cổng đầu làng. Khung cảnh quê hương trong tâm trí Tuệ Minh không rõ nét lắm, cô chỉ nhớ lúc nhỏ được bà làm cho con diều giấy nhưng cô chẳng thả nó bay được, lúc vào mùa nước nổi như này cô sẽ cùng bà đi giở lưới, bắt cá, bắt ốc kiếm tiền. Gia cảnh nghèo khó, tính tình lại lầm lì ít nói nên cô không có bạn bè. Giờ nhìn lại khung cảnh nơi này khiến cô thật hoài niệm.
Kia là ánh hoàng hôn đang dần tắt, kia là cánh đồng bát ngát không thấy được điểm dừng, kia là cánh cò trắng tinh khôi vì mò cá mà bám đầy bùn đất, kia là cái đám khùng giờ này chưa về nhà mà tụm năm tụm bảy đi chọc trai, còn hát hò loi nhoi nữa chứ:)
Nhưng mà trông cũng rất dễ thương, sự vui vẻ hồn nhiên đó của tuổi trẻ thật sự rất đáng trân trọng. Cô đã bảo người lái xe hạ kính xuống từ lúc mới vào cổng làng, giờ đây nhìn ra khung cửa sổ xe đúng lúc chạm mặt với mấy (con quỷ kia) nàng thiếu nữ kia.
Cả đám đang hát hò vui vẻ thì thấy có chiếc xe hơi chạy trên đường làng. Phải nói là ở đây rất rất ít những người có xe hơi. Chỉ có ông Năm địa chủ với mấy ông quyền cao chức trọng mới ít nhiều có một chiếc thôi. Mà kiểu xe này cũng thật là lạ, ở đây chưa thấy bao giờ. Mấy đứa trố mắt nhìn đến ngưỡng mộ, thấy trong xe có một người con gái bận áo sơ mi vô cùng xinh đẹp liền ồ lên rõ to:)
Tú Hương dòm nàng ta hồi lâu tới khi chiếc xe khuất bóng. So với đám công tử bột ở đây thì nàng ta thiệt sự phong độ hơn nhiều.
Tuệ Minh cũng đã để mắt tới nàng, âm thầm khen ngợi con gái ở đây sao mà xinh đẹp quá, là dạng đẹp tự nhiên, không hề son phấn cầu kì mà vẫn toát lên vẻ mĩ lệ động lòng người ấy. Chỉ có điều sao nàng ta lại nhìn cô như vậy ta, sắp chảy nước miếng tới nơi rồi.
(Rớt giá, rớt giá, quá trời rớt giá rồi:)
Xe chạy một lúc nữa rồi dừng chân tại một ngôi nhà khang trang. Do nhiều năm không ai lui tới nên nhìn tổng thể có phần khá âm u. Tuy Hứa Quốc Nam đã cho người sửa sang lại cho phù hợp với đời sống hiện tại và dọn dẹp vệ sinh kỹ lưỡng nhưng cô vẫn thấy nó sao sao ấy. Thiếu hơi người lâu nên ma quỷ dô ở dùm rồi cũng nên. Chậc, thôi kệ, cô cũng không sợ ma, với lại tên đầu heo kia cũng bảo mấy ngày nữa sắp xếp công việc ổn thỏa rồi sẽ về đây thăm quê. Thôi thì gắng gượng ở tạm mấy ngày cũng được, ở ké nên phải ráng an phận thủ thường thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.