Editor: Gấu Gầy
Nhắc tới quy củ Quỷ Cốc, hai người gặp mặt lại không vui mà tan rã.
Đối với những lời quỷ của Ngu Bắc Châu, Tông Lạc một câu cũng lười nói nhiều, cứ để cho hắn một mình ở đó, luyên thuyên mười câu cũng không mọc được một cọng ngà voi, đến giờ trực tiếp đứng dậy rời đi.
Sau khi sống lại, mục đích của Tông Lạc trở nên rất rõ ràng. Chuyện hắn muốn làm chỉ có hai việc, một là tìm hiểu kiếp trước tại sao mình lại thất sủng với triều đình, hai là đoạt trữ.
Ngu Bắc Châu cùng hắn là tử địch, oán hận chất chứa đã lâu, đời trước đối địch đến chết. Tông Lạc cũng chưa bao giờ so sánh bản thân với nhân vật chính thuận buồm xuôi gió này. Dù sao thì bất kể thế nào y đều một bước lên mây, còn Tông Lạc chỉ cần hơi không cẩn thận, sẽ trượt chân rơi vào vực sâu kiếp trước.
Mấy ngày kế tiếp khai tiệc bách gia, Tông Lạc không hề lộ diện.
Trước khi bắt đầu cuộc thi săn bắn, hắn đều ngoan ngoãn ở nơi thường trú của Nho gia, mỗi ngày không ra khỏi cửa, chỉ ở trong phòng pha trà, thỉnh thoảng bảo thư đồng chuyển bàn học đến dưới tàng cây hoa quế trước cửa, vừa ngắm hoa vừa luyện kiếm.
Bách gia yến năm ngoái bắt đầu từ võ nghệ, biện nghệ thi cuối cùng.
Thời gian thi đấu diễn ra rất dài, năm nay trùng với thanh tự mồng một tháng chạp, không chỉ văn võ bá quan, học sinh tham dự Bách gia yến cũng phá lệ được mời đến Vu từ tế tự, thời gian vừa vặn sau tam nghệ võ săn, coi như là tăng thêm một ít nhạc đệm cho cuộc thi Lục Nghệ.
Đợi đến khi Cố Tử Nguyên đi xem tỷ thí võ nghệ trở về, mặt trời vừa vặn lặn về phía tây.
"Hai ngày nay cặp mắt Lạc huynh có đỡ hơn chút nào không?"
Hắn nhìn Tông Lạc đang tự chơi cờ trước án sách, vén vạt áo lên ngồi xuống, trong lời nói mang theo sự quan tâm không hề che giấu.
Tông Lạc thuận miệng nói: "Thoải mái hơn một chút."
"Vậy là tốt rồi." Cố Tử Nguyên thở phào nhẹ nhõm: "Tỷ thí săn bắn sắp bắt đầu rồi. Lạc huynh, ngươi cũng biết đó, săn bắn đều phải kéo dài một ngày một đêm, ngay cả ngựa cũng phải đi mượn trước, nếu thân thể có trở ngại, tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng."
"Nếu thật sự khó chịu...... Lạc huynh ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng bản thân."
Lời này của Cố Tử Nguyên đã đủ uyển chuyển.
Mấy năm trước Lục Nghệ kỳ thật không phải Lục Nghệ, mà là Thất Nghệ, không có săn nghệ, mà là kỵ nghệ và xạ nghệ. Chẳng qua về sau cưỡi ngựa bắn cung thịnh hành, vì vậy hợp nhất chỉnh thành hạng mục săn bắn, độ khó cũng tăng lên rất nhiều. Người bình thường tham gia còn muốn đuối sức, nói chi Tông Lạc hai mắt bị mù.
"Tử Nguyên huynh không cần lo lắng." Tông Lạc cười nói: "Có lẽ đơn thuốc của y thánh tiền bối có tác dụng. Trong truyền thuyết Đại Vu khởi tử hoàn sinh thay da đổi cốt, không phải cũng phải trải qua đau đớn thấu tận tim gan sao?"
Cố Tử Nguyên nghĩ lại, hình như cũng có đạo lý.
Vì vậy hắn liền trấn an nói: "Lạc huynh luôn luôn ổn trọng, tuổi tác lại lớn, đương nhiên hiểu rõ đạo lý hơn ta."
"Đúng rồi." Đại nho bưng chén trà lên, tựa hồ có chút không quen với mùi vị chát chát của lá trà chưa rang, nhíu mày:" Gần đây rất nhiều đệ tử học phái kéo đến hỏi thăm tin tức Lạc huynh."
"Hả?" Tông Lạc bất động thanh sắc.
"Hỏi cái gì cũng có, phần nhiều vẫn là trận tỷ thí lúc trước, cũng có hỏi Lạc huynh xuất thân từ môn phái nào, ngư long hỗn tạp."
Cố Tử Nguyên để chén trà xuống: "Lạc huynh yên tâm, ta rất kín miệng, mấy chuyện này đều không tiết lộ. Các đệ tử khác ta cũng đã dặn dò, không cần lo lắng."
Tông Lạc: "......"
Hắn hiện giờ không còn nghi ngờ gì nữa, Cố Tử Nguyên đúng là đồng đội heo.
Thật ra, việc có người đến tìm hiểu, đang nằm trong dự liệu của Tông Lạc.
Dù sao mấy ngày trước hắn làm ra động tĩnh lớn như vậy tại Bách gia yến, đừng nói ba vị Hoàng tử, ngay cả Bùi Khiêm Tuyết cũng đã giáp mặt. Nếu dung mạo tương tự thì thôi đi, nhưng ngay cả giọng nói cũng y hệt, tên đơn cũng giống nhau, hiển nhiên không bình thường. Nếu bọn họ không phái người đến hỏi thăm mới là lạ, điều Tông Lạc mong muốn chính là bọn họ có thể từ trong miệng đệ tử Nho gia biết được sự tình hắn trọng thương mất đi trí nhớ, thuận tiện cho bước kế hoạch tiếp theo.
Cũng may tuy rằng Cố Tử Nguyên không rành thế sự, nhưng các đệ tử Nho gia khác lại không như vậy.
Mặc dù thủ lĩnh Nho gia ngoài mặt chỉ định Cố Tử Nguyên làm Đại nho dẫn đội cho chuyến du học Đại Uyên lần này, nhưng trên thực tế Tông Lạc mới là người nắm quyền thật sự.
Chuyện hắn liều lĩnh mưu đồ quá lớn, cho dù thủ lĩnh Nho gia là sư thúc hắn, cũng không có khả năng vô duyên vô cớ làm từ thiện, dồn toàn bộ giáo phái vào tình thế nguy hiểm.
Vì thế Tông Lạc cùng sư thúc hắn đạt thành một giao dịch, Nho gia ra sức ủng hộ hắn về nước phục vị, đồng thời trợ giúp vô điều kiện trong cuộc chiến đoạt trữ. Sau này nếu Tông Lạc kế thừa đại thống, Nho gia cũng sẽ có được thứ họ muốn, chính thức trở thành hiển học trị quốc.
Loại chuyện này không phải hiếm gặp ở các nước khác. Bách gia học phái nhìn như siêu phàm thoát tục, giúp cho dân thường áo vải cơ hội một bước lên trời, kỳ thực lại có quan hệ chặt chẽ với quan lại quyền quý. Cho dù thoạt nhìn Quỷ Cốc cùng ẩn sĩ thế gia không màn thế sự, kì thực mỗi một đời đệ tử sau khi nhập thế đều hành tẩu ở các quốc gia, mỗi người đều là cao thủ chơi cờ chính trị.
Nho gia lựa chọn như vậy không có gì đáng trách.
Dù sao dựa theo đại thế hiện giờ, tiền đồ tương lai của Đại Uyên vô cùng tươi sáng. Nhân vật chính phụ đều tụ về một chỗ, có Tông Lạc hay không đều có thể càn quét thiên hạ lục hợp đại hoang, nhất thống Trung Nguyên.
Tông Lạc giỏi về khoa học tự nhiên, lịch sử chỉ coi là khá.
<<Có thể uống một ly không?>> là thế giới hư cấu. Trình độ của lực lượng sản xuất không cao, tương tự như Hy Lạp cũng từng xuất hiện trăm hoa đua nở, tư tưởng các nhà tranh chấp kịch liệt, thời đại triết gia xuất hiện đông đảo, nếu phải thiết lập mốc thời gian cho thời đại hư cấu này, có lẽ phải đặt trước công nguyên.
Không biết thế giới trong sách có nối liền với thế giới hiện thực hay không, nhưng trên thực tế, bỏ đi những thứ cặn bã, Nho giáo thực sự có ảnh hưởng sâu sắc đến các triều đại.
Chỉ sau khi thật sự xuyên sách Tông Lạc mới hiểu được, lúc trước mình ở Quỷ Cốc mặc sức tưởng tượng thiên hạ hòa bình có bao nhiêu lý luận suông.
Dưới làn sóng của thời đại lớn, sức mạnh của một người là quá ít ỏi. Nhìn vào nơi này một cách kiêu ngạo như một người mới sẽ chỉ rơi vào số phận giống như kiếp trước của hắn.
Chính vì như thế, nguyên nhân Tông Lạc cuối cùng lựa chọn hợp tác với Nho gia đã trở nên rõ ràng.
Trong đội ngũ đến Đại Uyên du học, chỉ có Cố Tử Nguyên là không biết chuyện này, các đệ tử Nho gia khác đều được yêu cầu nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của Tông Lạc.
Về phần Cố Tử Nguyên...... Ý của sư thúc hắn là, Tử Nguyên mặc dù thiên phú xuất chúng, đọc hết sách thánh hiền, nhưng đối nhân xử thế không hề có kinh nghiệm, tựa như một tờ giấy trắng. Nếu tiết lộ kế hoạch liên thủ giữa Tông Lạc và Nho gia, có lẽ không ít người sẽ nhìn ra manh mối từ hắn, cho nên trước hết phải giữ bí mật.
Nhưng thật sự đã đến mức này, nên nhắc nhở vẫn phải nhắc nhở.
Vì thế Tông Lạc uyển chuyển mở miệng: "Tử Nguyên, tiết lộ một chút, kỳ thật cũng không sao."
"Hả? Tại sao vậy?"
Cố Tử Nguyên hoang mang hỏi lại, nói được một nửa rốt cuộc bừng tỉnh hiểu ra: "Đúng vậy."
Không biết tên này tưởng tượng ra loại chuyện kỳ quái gì, biểu tình trên mặt có chút ngượng ngùng xấu hổ, mặt mũi đỏ bừng, lúc này mới lắp bắp: "Xin lỗi, Lạc huynh, là ta thiếu suy nghĩ."
"Rõ ràng Lạc huynh cũng không lệ thuộc đội ngũ Nho gia, ta luôn quên điểm ấy."
Cố Tử Nguyên vẻ mặt vô cùng ảo não: "Bọn họ chạy tới hỏi thăm, có lẽ là động lòng muốn chiêu mộ, đối với Lạc huynh rõ ràng là chuyện tốt, thế mà bị ta làm cho hỏng việc...."
Tông Lạc mặc dù không muốn biểu đạt ý tứ này, nhưng không biết vì sao, cuối cùng sau khi đi một vòng vẫn quay về ý tứ như vậy.
Cho nên Tông Lạc không nói nữa.
Ngược lại Cố Tử Nguyên đáy lòng băn khoăn, yên lặng giúp hắn pha trà, âm thầm hạ quyết tâm, nếu lần tới có người hỏi hắn, hắn nhất định thổi Lạc huynh đến tận trời, ngàn vạn lần tìm một thế gia thật tốt.
......
Tuy nhiên Tông Lạc quả thật nên hành động.
Cuộc săn kéo dài cả ngày đêm, đòi hỏi sức chịu đựng cao của ngựa.
Nếu đã từng là kỵ nghệ, chỉ cần chọn ngựa chạy nhanh là được. Nhưng nhân tố quyết định của thợ săn không phải là tốc độ, mà là săn được bao nhiêu con mồi.
Thời gian, sức chịu đựng, tốc độ, độ chính xác bắn tên, võ thuật...... đều nằm trong phạm vi săn bắn. Đại đa số học sinh đều sẽ lựa chọn đi quân doanh của quân phòng thủ ngoại ô mượn một con ngựa phù hợp với tính cách của mình. Không ít vương công quý tộc cũng đến góp vui, nếu được bọn họ tán thưởng trong Bách gia yến, có thể còn được cấp cho một con ngựa tốt.
Bằng không, sẽ không có nhiều học sinh tranh nhau nổi bật trong Bách gia yến.
Nhưng những điều này chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là, hiện giờ cuộc chiến đoạt trữ giữa các Hoàng tử đã tiến triển đến giai đoạn gay cấn. Đời này dù phát sinh chuyện gì, Diệp Lăng Hàn vẫn sẽ nghĩ hết biện pháp ra mặt. Tông Lạc phải nhanh chóng che giấu chuyện của Tông Thụy Thần.
Ngày hôm sau, Tông Lạc dậy thật sớm.
Sau khi thức dậy, hắn không vội ra ngoài, mà chờ dưới tàng cây hoa quế.
Quả nhiên, sau khi chờ đợi một hồi, ngoài cửa xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Công Tôn Du ngăn lại một đệ tử Nho gia.
Rất hiển nhiên, đệ tử Nho gia đều biết vị cuồng đồ nổi tiếng trong Bách gia yến này, nhưng cuối cùng lại bị Tông Lạc đánh bại, nhất thời cảnh giác nói: "Huynh đài có chuyện gì?"
Công Tôn Du thấp giọng hỏi: "Người ở nơi tạm trú của các ngươi, vị đệ tử tên là Cố Lạc kia, hôm nay thân thể có khá hơn không?"
Thật ra, sau ngày đầu tiên khai tiệc bách gia, ngày hôm sau Công Tôn Du dậy thật sớm, chạy đến Lan Đình thuỷ tạ ngồi chờ, hắn muốn tìm Cố Lạc luận đạo, nhưng không ngờ đợi đến khi hoàng hôn buông xuống cũng không đợi được vị công tử mắt mù.
Ngày thứ ba lại đi, nhận được kết quả tương tự. Vì thế Công Tôn Du liền chặn một đệ tử Nho gia, từ trong miệng đối phương biết được Cố Lạc bị bệnh, không thể tham gia, ở nơi tạm trú của Nho gia tĩnh dưỡng.
Mấy ngày kế tiếp, Công Tôn Du ngày ngày đều tới ghi thẻ.
Đáng tiếc, đến ngày khai tiệc cuối cùng, Cố Lạc cũng chưa từng xuất hiện lần thứ hai.
Hiện giờ mắt thấy tỷ thí võ nghệ sắp bắt đầu, thư nghệ chỉ cần một ngày, săn nghệ theo sát phía sau. Công Tôn Du không biết Cố Lạc đăng ký cái gì, dù sao thẻ tên võ nghệ của Công Tôn Du đã bị hắn tự mình bẻ, cho nên hắn thừa dịp thời gian rảnh rỗi, mỗi ngày chạy đến nơi tạm trú của Nho gia, bắt được ai cũng hỏi thăm về Cố Lạc.
Các đệ tử của Nho gia đều nhận được mệnh lệnh của Tông Lạc, vì vậy họ đương nhiên thẳng thừng phủ nhận, nói không biết gì về việc này.
Công Tôn Du có chút mất mát, hỏi đi hỏi lại nhiều lần, đành phải không cam lòng rời đi.
Sau khi xác định hắn đã rời đi, Tông Lạc mới quay lại hỏi thư đồng: "Đây là ngày thứ mấy?"
Thư Đồng cung kính đáp: "Bẩm công tử, hôm nay là ngày thứ tư."
Công Tôn Du đã liên tục tới đây nằm vùng bốn ngày rồi.
Tông Lạc không tự chủ nhíu mày.
Bất kể là dựa theo ký ức kiếp trước, hay là dựa theo cốt truyện <<Có thể uống một ly không?>>, Công Tôn Du lúc này nên vây quanh Ngu Bắc Châu cúc cung tận tụy mới đúng, sao lại nhiều lần chạy về phía hắn?
Ngẫm lại cũng không gì lạ.
Tông Lạc nhớ tới đời trước Công Tôn Du vì Ngu Bắc Châu âm thầm làm chuyện.
Công Tôn Du và Ngu Bắc Châu cùng một giuộc, ngoài mặt thân thiết với mấy Hoàng tử khác. Bí mật trung thành không dưới một vị Hoàng tử, hơn nữa còn trở thành mưu sĩ của họ.
Kỳ thực chúa công* hắn thật sự trung thành chỉ có một mình Ngu Bắc Châu, cũng là nhân vật mấu chốt có thể giành lấy giang sơn Đại Uyên. Bao nhiêu tin tức quân báo đều do hắn nằm vùng có được từ chỗ các Hoàng tử khác, mà những tin tức hướng đi này, chỉ cần lọt qua kẽ tay một chút, cũng có thể khiến cho mấy vị Hoàng tử bị quay như dế.
Hiện tại Công Tôn Du chạy về phía hắn, không rõ sau lưng có ý đồ gì.
Tông Lạc không ngại dùng ác ý lớn nhất phỏng đoán đối thủ một mất một còn của mình. Giờ khắc này trong lòng khoanh một vòng tròn lớn màu đỏ lên cái tên Công Tôn Du, cười một tiếng, phân phó thư đồng chuẩn bị xe ngựa.
Kiếp trước tuy rằng Tông Lạc rút khỏi hoàng thành, nhưng không có nghĩa là hắn không có át chủ bài.
Đứng trong tam công, Ngự sử đại phu phụ trách giám sát bách quan chính là ám tuyến của Tông Lạc. Thực quyền của vị này không cần nói cũng biết, cho dù Tông Lạc ở biên cương, cũng có thể nhận được không ít tin tức về hướng đi mới nhất của Hoàng thành.
Chính Tiết ngự sử đã trình báo cho hắn việc Công Tôn Du mai phục nhiều mặt trợ giúp Ngu Bắc Châu chen vào đoạt trữ. Nhưng mà khi đó trời cao Hoàng đế xa, hắn muốn quản cũng không quản được.
Bây giờ thì tốt rồi, thông tin tình báo kiếp trước cũng có thể áp dụng cho kiếp này.
"Đi ngoại ô kinh thành."
Hắn nhấc rèm xe lên, khom lưng bước vào trong xe, an an ổn ổn ngồi xuống, ngón tay vung vẩy, đem Quỳ Văn cổ ngọc một lần nữa treo trở lại bên hông.
Chiếc xe ngựa màu sắc mộc mạc này một đường hành tẩu, trực tiếp từ Bạch Hổ môn chạy ra.
Ngựa được sử dụng trong săn nghệ đều là quân mã của quân đội Đại Uyên.
Quân đội Đại Uyên nổi tiếng là quân đội hổ sói trong các nước, chẳng những huấn luyện nghiêm chỉnh, mà còn trang bị vũ khí không nước nào sánh kịp.
Nếu muốn mượn quân mã thì phải tìm kỵ binh.
Trong đại quân thông thường đều có binh chủng này. Quân đội đóng quân gần Hoàng thành có quân phòng thủ thường trú, bên trong cũng có kỵ binh.
Sáng sớm hôm nay, đã có trăm học sinh kết bạn đến quân doanh đóng quân ở ngoại ô kinh thành mượn ngựa.
Bọn họ ở bên ngoài quân doanh giải thích mục đích của mình, vệ binh canh cửa bảo bọn họ chờ một lát rồi vào trong bẩm báo.
Lúc rảnh rỗi, các học sinh nhìn thấy huyền kỵ xa xa huấn luyện, nhao nhao thán phục.
Phóng mắt nhìn lại, quân mã của đội kỵ binh này đều màu đen, toàn thân không có một cọng lông tạp, đen nhánh đẹp đẽ, phong thần tuấn lãng.
"Huyền kỵ quân đã hồi kinh?"
Một người nói: "Hình như cũng là tin tức mấy ngày nay. Năm trước Huyền Kỵ xuất chinh Nam Lương, bởi vì trạng thái không tốt, rơi vào thế giằng co không dứt, sau đó được Thiên Cơ quân của Bắc Ninh Vương tiếp nhận, cuối cùng đại thắng, cùng nhau trở về."
Mọi người chợt hiểu.
Tin tức Bắc Ninh Vương đánh bại Nam Lương đã được truyền ra. Với dã tâm chinh chiến quyết liệt của Đại Uyên, cho dù nhận được thư hàng, không động đến bách tính, cũng nhất định phải quét sạch vương tộc diệt cỏ tận gốc.
Giống như những nước khác đã từng đánh hạ, qua vài năm sau, sẽ hoàn toàn biến mất trong lịch sử, nhập hóa thành quốc tịch Đại Uyên. Đến lúc này, Đại Uyên hoành đồ bá nghiệp lại tiến thêm một bước.
"Nhưng mà......"
Có học sinh đột nhiên suy nghĩ: "Nếu Huyền Kỵ hồi kinh, vậy chúng ta chẳng phải có thể......?"
Kỵ binh nổi danh nhất, đương nhiên là Huyền kỵ thân binh của Tam hoàng tử Đại Uyên lúc trước.
Lính gác nghe vậy, trực tiếp dội nước lạnh: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Trải qua trận chiến Hàm Cốc Quan, quân tinh nhuệ của Huyền Kỵ mười không còn một. Hiện giờ tướng lĩnh Mục Nguyên Long tiếp nhận lại càng nổi tiếng thiết diện vô tư, trung thành tận tuỵ. Hơn nữa Huyền Kỵ mỗi người yêu ngựa như mạng, ngựa trong tay hiển nhiên là ngựa tốt, muốn mượn khó như lên trời.
Quả nhiên, có học sinh lớn mật đi hỏi, cuối cùng xám xịt trở về, lực bất tòng tâm.
Hắc mã Huyền Kỵ trơn bóng như nước, tuy rằng không bằng Đạp Tuyết Ô Chuy trong truyền thuyết, nhưng cũng không kém cạnh bao nhiêu. Nếu mượn được, săn nghệ có thể tăng thêm mấy phần thắng, quả là đáng tiếc.
Ngay khi các học sinh đang nói chuyện phiếm, xa xa bỗng nhiên chạy tới hai con ngựa vàng không có gì lạ.
Trong đó con ngựa của gã sai vặt trực tiếp dừng ở bên ngoài quân doanh Huyền Kỵ, lên tiếng nói muốn mượn ngựa.
Đang lúc các học sinh cho rằng người này cũng sẽ tốn công vô ích mà về, tình thế bỗng nhiên thay đổi, quân Huyền Kỵ thấy lệnh bài do dự một lát, sau đó trực tiếp vào chuồng ngựa dắt một con ngựa đen thượng hạng còn chưa tháo yên tới, đưa dây cương cho hắn.
Các học sinh đứng từ xa đều kinh ngạc: "Quân gia, vị này vì sao có thể mượn ngựa của Huyền Kỵ?"
Đúng lúc này, quân mã vệ binh cho bọn họ mượn cũng được dắt tới.
Cảnh vệ binh nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ai mà không biết quân mã của Huyền Kỵ quý giá thế nào, ngay cả bọn họ cũng lần đầu nhìn thấy Huyền Kỵ cho mượn ngựa.
"Nhìn cách ăn mặc, hẳn là người của phủ Chất tử."
"Phủ Chất tử?"
Tuy rằng mới vào Đại Uyên không lâu, nhưng thế cục hoàng thành đã bị các nhà mổ xẻ bảy tám phần.
Các học sinh mồm năm miệng mười bắt đầu thảo luận: "Chính là Thái tử Vệ quốc. Ngày trước Vệ quốc vây thành, Tam hoàng tử Uyên triều bị ép đi Vệ quốc làm chất tử. Nào ngờ mười năm sau, Uyên triều cùng Vệ quốc cục diện xoay chuyển, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đến phiên Thiết kỵ Đại Uyên xông vào biên giới Vệ quốc, vì thế Vệ quốc không chỉ trả lại con tin, còn phải đưa Thái tử nhà mình đến Đại Uyên làm chất tử, hiện giờ cũng đã sáu bảy năm."
Làm con tin sáu bảy năm, hơn nữa còn dưới tình thế cố quốc ngày càng suy sụp, Vệ quốc chưa một lần đề cập với Đại Uyên muốn đón con tin về, tình huống này quả thật không tốt.
Có người không khỏi tò mò: "Vị Thái tử Vệ Quốc này ở Đại Uyên làm con tin, vì sao có thể nói chuyện với Huyền Kỵ? Chẳng lẽ là bán thể diện của Vệ Quốc sao?"
"Thôi đi, Mục tướng quân đại thống lĩnh ngay cả mặt mũi của chúng ta cũng không thèm ngó, hắn chỉ một con tin, làm sao thể diện lớn như vậy được?"
Cảnh vệ binh vẻ mặt miệt thị, đối với chuyện này khịt mũi coi thường: "Các ngươi không biết, con tin Vệ quốc này nịnh nọt vài vị đại nhân vật, thủ đoạn rất lợi hại. Tùy tiện đi phố Hoa Liễu hỏi thăm một chút cũng biết, người lớn lên trong thâm cung so với tiểu quan Nam Phong quán cực phẩm hơn nhiều."
Chuyện này cũng là cảnh vệ binh từ chỗ cô nương thanh lâu nghe được. Kể rằng một ngày nọ, kỹ nữ bồi rượu các quan, trong tiệc rượu mấy vị uống hơi nhiều, lúc nói chuyện vui vẻ với nhau nhất thời lỡ miệng. Lúc ấy tai vách mạch dừng, chuyện hương diễm này cũng chậm rãi truyền ra, ở trong quân doanh mọi người đều biết.
Giọng nói của cảnh vệ binh căn bản không có hạ thấp, ở vùng ngoại ô trống trải truyền đến cực xa.
Mọi người không ngờ chân tướng sự tình lại là như thế, ai nấy đều kinh ngạc không thôi.
Cách đó không xa, Diệp Lăng Hàn siết chặt nắm đấm, sắc mặt hiện lên khuất nhục ẩn nhẫn.
Nô bộc cẩn thận dắt con ly mã thuần đen: "Chủ tử, mượn được ngựa rồi."
Diệp Lăng Hàn nhìn con quân mã này, âm thanh lạnh lẽo như có thể rèn ra băng vụn: "Trả lại đi, con ngựa này ta không cần nữa."
Nô bộc thở dài: "Ngài tội gì phải thế?"
Hắn khổ sở khuyên nhủ: "Nô tài biết ngài không muốn tiếp nhận ân tình của Tam hoàng tử, nhưng bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính...... Nếu có thể đoạt được khôi thủ săn bắn, có lẽ cố quốc bên kia sẽ ý thức được giá trị của ngài, Vệ vương cũng sẽ chú ý nhiều hơn...... Đến lúc đó những lời đồn đãi hỗn loạn này sẽ tự biến mất."
"Trên đầu chữ Nhẫn (忍) có một thanh đao, nằm gai nếm mật, Điện hạ nghĩ kỹ lại đi!"
Diệp Lăng Hàn làm sao không biết đạo lý này?
Hắn biết rất rõ tình cảnh hiện giờ của Vệ quốc.
Sau khi Ngu gia sụp đổ, thế gia tranh quyền đoạt thế càng thêm quyết liệt, Vệ vương lại có tâm vô lực. Nếu không phải có các quốc gia khác nương tựa, tướng lĩnh bách tính đồng lòng chống lại Đại Uyên cùng nội tình hùng bá sáu nước năm đó chống đỡ, không chừng còn phải đi trước Nam Lương.
Nhưng cũng không phải là hết cách...... Chỉ cần có thể thành công liên minh với Dự quốc, hợp lực kháng Uyên, vậy thì trong lúc nhất thời, Đại Uyên sẽ không thể làm gì được hai quốc gia khó giải quyết nhất này.
Tận dụng quãng thời gian dài như vậy, từ từ tính toán, tích góp lực lượng, sẽ có thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn hiện tại.
Nhưng điều kiện tiên quyết của tất cả những điều trên là Diệp Lăng Hàn phải thành công về nước.
Nhưng không ai muốn hắn trở lại.
Chỗ dựa lớn nhất sau lưng Diệp Lăng Hàn đã không còn nữa, bằng không lúc trước cũng sẽ không bị coi như đứa con bị vứt bỏ đưa đi làm chất tử. Hắn rời khỏi Vệ quốc lâu như vậy, thế lực Ngu gia toàn bộ đều bị thế gia chia cắt xong, sớm đã vô lực xoay chuyển tình thế.
Nếu có thể tìm được cách về nước, hắn còn có thể tranh giành.
Nếu tiếp tục kéo dài, vị trí Thái tử này sẽ không thể giữ được nữa.
Lúc trước Diệp Lăng Hàn lấy thân làm mồi nhử, liều chết truyền mật thư trở về, hy vọng phụ hoàng có thể nể tình hắn vì nước nhiều năm, phái sứ thần đến Đại Uyên kết thúc kiếp sống làm con tin của hắn.
Hắn biết rõ tính cách Vệ vương, nếu không thể biểu hiện ra giá trị của mình, Vệ quốc quyết không có khả năng đối nghịch với Đại Uyên vào thời điểm mấu chốt.
Cho nên, chỉ có thể ra hạ sách này.
May mà Bách gia yến cũng không hạn chế học sinh tham gia, Diệp Lăng Hàn vào ngày khai tiệc cuối cùng đã đến Lan Đình thủy tạ đăng ký, hy vọng có thể đoạt được vị trí khôi thủ.
Đã tham gia săn nghệ, vậy một con ngựa tốt tất nhiên không thể thiếu.
Những cành cao mà hắn leo lên chỉ coi hắn là một món đồ chơi cao cấp, hưởng thụ cảm giác được Thái tử một nước thân phận tôn quý bồi rượu, nhiều lắm là cung cấp chút tiện lợi cho việc đi lại trong Đại Uyên, nếu thật sự gặp phải chuyện có thể gây phiền toái cho mình, nhất định bọn họ sẽ trở mặt không nhận người.
Đến cuối cùng, chỉ có người hắn từng căm hận ban phúc cho hắn.
"Ngươi không nói thì ta cũng thừa hiểu, con tin kia là Thái tử Vệ quốc, dưỡng được da mịn thịt mềm, dung nhan lại tinh xảo. Nếu là tự mình đưa tới cửa, lý nào người khác lại không cần?"
Thì đó, mẫu thân hắn là người Ngu gia, ngươi biết Ngu gia chứ? Tuy rằng bảy năm trước bị diệt môn, nhưng mỗi người Ngu gia đều là mỹ nhân, dung mạo hơn người nổi danh các nước, hậu nhân cuối cùng của Ngu gia lại càng kinh diễm...... Quên đi, ta không dám nói, các ngươi cũng biết là vị đại nhân nào."
Bắc Ninh Vương là người mà cảnh vệ binh quyết không dám mạo phạm.
Chỉ là nhớ tới con tin Vệ quốc cùng với Bắc Ninh vương hung thần ác sát trên chiến trường là họ hàng với nhau, nhưng một người cao đến tận mây, một người thấp đến tận bùn, ngay cả các học sinh cũng không khỏi lắc đầu châm chọc: "Rõ ràng sang nước khác làm chất tử, chưa từng bị bạc đãi, nhưng lại vì ham vinh hoa phú quý, tự chà đạp chính mình, người này đúng là thiển cận, ngu không chịu nổi"
Nghe thấy những lời tục tĩu ngày càng khó nghe của cảnh vệ binh và lời khinh miệt của đệ tử bách gia, những ký ức bị lão nam nhân chấm mút lại quay cuồng trong đầu Diệp Lăng Hàn, dạ dày hắn dâng lên một cảm giác nôn mửa.
Hắn ngồi trên lưng ngựa màu vàng gừng, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm con ngựa màu đen, tay nắm dây cương gân xanh lộ ra, đang muốn thúc ngựa rời đi, ánh mắt quét đến đâu đó bỗng nhiên dừng lại.
Cách đó không xa, một chiếc xe ngựa mộc mạc lặng lẽ xuất hiện.
Công tử mắt quấn lụa trắng một mình xuống ngựa, đi về phía doanh trại Cảnh vệ quân, khoảng cách không xa không gần, vừa vặn dừng ở trước mặt những người nghị luận.
Khoảng cách gần như vậy......
Diệp Lăng Hàn tức thì gần như quên mất hô hấp, tay chân hắn lạnh lẽo, như rơi xuống hầm băng.
Không ai biết rõ hơn hắn, người đang đứng đó là ai.
Mà điều hiện giờ hắn lo lắng nhất là đối phương có nghe thấy những lời bàn tán vừa rồi hay không.
Nếu như nghe thấy...... Hắn sẽ nghĩ gì về mình?
—---
Chú thích:
*Chúa công: đồng nghĩa với chủ công: tiếng bề tôi xưng hô với vua hoặc với chủ của mình.
Nghĩa gốc của từ 'chúa' là người làm chủ, có thể hiểu là người sở hữu, cai trị hoặc có quyền lực rất cao đối với một vùng đất đai, một cộng đồng dân cư (lãnh chúa), hoặc một tổ chức, một thiết chế nào đó. Trong khi chủ là âm Hán Việt tiêu chuẩn của chữ Hán 主 thì chúa là âm Hán Nôm-hóa.
Mình cũng rất phân vân giữa hai từ chúa công và chủ công, nên dùng từ nào sẽ hợp lý. Vì lúc nhỏ xem Tam Quốc Diễn Nghĩa hình như nghe dịch là chúa công, nên mình xin phép dùng từ 'chúa công'.
—----