Có Thể Uống Một Ly Không

Chương 156:




Editor: Gấu Gầy
Trong quân doanh vẫn tràn ngập không khí vui sướng.
Các tướng lĩnh đi đi lại lại, âm thanh áo giáp di chuyển nặng nề vang lên. Bùi Khiêm Tuyết đang khẩn trương tiếp nhận báo cáo quân sự tiếp theo, dù là ban đêm vẫn luôn bận rộn.
Vui mừng thì vui mừng, Bắc Ninh Vương quả nhiên dũng mãnh, nhưng lần này quả thực là hai bên giằng co, cuối cùng nước Vệ đột nhiên mở cổng thành.
Phải biết rằng, tự mở cổng thành chính là tượng trưng cho sự đầu hàng.
Nói nước Vệ bị Ngu Bắc Châu dọa sợ, lời này nghe có chút ảo tưởng.
Mặc dù chiến thắng của Đại Uyên là điều tất yếu, nhưng thời gian, nhân lực và vật lực tiêu tốn cũng không thể bỏ qua. Dù sao đi nữa, đây cũng là một trận chiến quốc gia. Khi đã lâm vào bước đường cùng, nước Vệ tự nhiên sẽ chống trả ngoan cường, không thể ngồi im chịu chết.
Quan trọng nhất là, cổng thành đột nhiên mở ra.
Các binh sĩ nước Vệ ở các cổng thành khác vẫn đang cố gắng chống đỡ, không ngờ cổng phụ phía tây lại bị mở ra. Điều này đã tạo cơ hội cho quân đội Đại Uyên, sau đó tuy cũng chống trả kịch liệt, nhưng lại thất bại dưới cách đánh liều chết của Ngu Bắc Châu, cuối cùng quân đội Đại Uyên thành công chiếm được cổng thành. Bất đắc dĩ, quân đội nước Vệ đành phải thiết lập chiến hào trên đường, tiếp tục ngoan cường chống cự.
Tất cả những điều trên đều không giống như đang muốn đầu hàng.
Mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi, sợ là có gian trá.
Vì vậy, sau khi chiếm xong một cổng thành, Ngu Bắc Châu đã không chọn tiến quân trực tiếp, mà chỉ đóng quân trấn giữ.
Tuy nhiên, ngay cả khi có âm mưu gian trá, việc chủ động mở cổng thành cũng là một tin tốt đối với Đại Uyên. Chỉ cần nắm bắt thời cơ, việc nhanh chóng chiếm lấy không thành vấn đề.
Tất nhiên, những điều này không liên quan gì đến Ngu Bắc Châu.
Những việc như kiểm kê sau trận chiến, thậm chí là chiến đấu sau đó, có thể giao cho các tướng lĩnh khác tiếp nhận.
Giữa tiếng ồn ào.
Người phía sau liên miên lảm nhảm, vừa đòi phần thưởng vừa bọc áo lông trắng dày cộp lên người hắn, bàn tay nóng bỏng dán lên mắt hắn, giống như một con gấu túi đang làm nũng bám người không muốn buông.
"Sư huynh định thưởng cho ta cái gì? Hay là thưởng cho sư đệ vui vẻ một chút với sư huynh?"
Tông Lạc dừng lại một chút.
Hắn đột nhiên giơ tay lên, gỡ từng ngón tay của Ngu Bắc Châu ra khỏi mắt hắn.
Nam nhân áo đỏ vẫn giữ nguyên dáng vẻ lười biếng như cũ. Điều duy nhất không ổn là y đã cẩn thận mặc vào chiếc áo choàng lông trắng thường buông thõng một bên vai.
Nhìn Tông Lạc quay lại, nụ cười của Ngu Bắc Châu càng thêm nồng đậm.
Y vừa định ám chỉ phần thưởng mà mình mong muốn, không ngờ người kia lại trực tiếp nắm chặt cổ tay y, kéo thẳng về lều chính.
Sức mạnh quá lớn khiến Ngu Bắc Châu cũng không khỏi kinh ngạc.
Tuy nhiên, kinh ngạc thì kinh ngạc, y vẫn là người thích nắm lấy cơ hội và lấn tới, lập tức chủ động thay đổi tư thế, cười híp mắt cùng bạch y Thái tử mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Cũng may là lúc này mọi người đều đang đắm chìm trong niềm vui hân hoan hoặc sắp xếp kế hoạch tiếp theo, khi nhìn thấy họ cũng cúi đầu hành lễ gọi Điện hạ hoặc Vương gia, không phát hiện ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.
Khi vào lều chính, Tông Lạc mới xoay người lại, lạnh lùng nói: "Cởi đồ ra."
Ngu Bắc Châu trong lòng khựng lại, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười cà rỡn: "Chỉ mới hai ngày, sư huynh đã nhiệt tình như vậy, sư đệ thật sự có chút chống đỡ không nổi. Bây giờ tuy trời đã tối rồi, nhưng bên ngoài vẫn còn rất nhiều người. Đương nhiên, nếu sư huynh không ngại thì sư đệ tất nhiên cũng..."
Tông Lạc không có tâm trạng nghe những lời tào lao đó, trực tiếp đưa tay ra xé.
Ngu Bắc Châu rốt cuộc không có ngăn cản hành động của Tông Lạc.
Vì vậy, người kia rất nhanh đã tháo đai lưng xuống, để lớp áo đỏ trên người xếp chồng lên nhau, lỏng lẻo rơi xuống.
Cơ bụng săn chắc vô cùng mạnh mẽ lập tức lộ ra.
Điều bất thường duy nhất là một miếng băng vải trắng dày quấn quanh ngực trái, trên đó còn có vết máu thấm ra.
Trái lại, khu vực ngay tim thì nhẵn nhụi. Vết thương do Thần Cơ nỏ bắn ra trước đó đã hồi phục rất tốt, ít nhất là nhìn bề ngoài không thể nhìn ra, nơi này mới đây đã trải qua một vết thương nặng đến mức có thể mất mạng.
"Chuyện này là sao?!"
Một bàn tay hơi lạnh chạm vào.
Trái ngược với lời nói hung dữ, lực tác động nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn ở đầu ngón tay.
Băng vải rất dài, quấn từ ngực trái đến vị trí cánh tay, đủ để thấy mức độ nghiêm trọng của vết thương.
Khi người này áp sát vào lúc nãy, Tông Lạc đã ngửi ra mùi máu tanh thoang thoảng.
Rõ ràng, sở dĩ Tông Lạc không nhìn thấy Ngu Bắc Châu ở trước trại, đại khái là bởi vì người này đã từ tiền tuyến quay về trước, sau đó bí mật xử lý vết thương, rồi mới giả vờ như không có chuyện gì xảy ra tới tìm hắn.
Nam nhân áo đỏ thản nhiên nói: "Chỉ là một vết thương nhỏ thôi."
"Ngươi gọi đây là vết thương nhỏ sao?!" Tông Lạc đột nhiên cất cao giọng.
Nếu không phải là trọng thương, quân báo cũng sẽ không đặc biệt báo cáo.
Toàn bộ cơ quan trên tường thành của Hoàng thành Vệ quốc được khởi động, tướng lĩnh phòng thủ đã ra lệnh tất cả các mũi tên đều nhắm thẳng vào vị tướng áo đỏ lông trắng trên chiến trường.
Danh tiếng sát thần của Bắc Ninh Vương vô cùng đáng sợ, giết một địch trăm, ở trên chiến trường sẽ luôn là mục tiêu tập trung hoả lực.
Vô số lần, Tông Lạc ngồi trong quân trướng, trong lòng không thể kìm nén được sự hối hận.
Lẽ ra hắn nên bảo Ngu Bắc Châu thay một bộ đồ khác đi. Y phục áo đỏ lông trắng giống như được hàn chặt trên người y, tạm thời không nhắc đến quá khứ, bây giờ ở nơi này, y đã mất đi vận khí của Thiên Đạo, làm sao có thể giống như ở nhà?
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tức giận của bạch y Thái tử, Ngu Bắc Châu đột nhiên mỉm cười: "Sư huynh đang quan tâm đến ta sao?"
Đây là một nụ cười ngọt ngào xuất phát từ trái tim, không giống như những lời châm chọc, lười biếng bất cần, lạnh lùng ác ý thường thấy ngày xưa.
Ngay lập tức, Tông Lạc lại nhớ đến ngày u ám cách đây hơn nửa tháng.
Hồng y Tướng quân toàn thân đẫm máu, tim bị xuyên thủng nát ra từng mảnh, ôm chặt lấy hắn trước mặt thiên quân vạn mã, giọng nói bệnh hoạn thỏa mãn, cố gắng mấp máy môi hỏi hắn, "Sư huynh, huynh đang sợ? Sợ ta sẽ chết sao?".
Nhìn thấy bất cứ cảm xúc nào của sư huynh bắt nguồn từ mình, Ngu Bắc Châu đều vui mừng như một đứa trẻ.
Tông Lạc muốn phủ nhận sự quan tâm của mình, nhưng khi lời nói đến đầu môi, chỉ còn lại nụ cười lạnh: "Ta rất tức giận."
Tức giận Ngu Bắc Châu không cho hắn một câu trả lời, tức giận người này không quan tâm thân thể của mình như vậy.
Hiện giờ trái tim đang đập trong lồng ngực Ngu Bắc Châu, chính là một nửa trái tim của hắn.
Hành hạ thân thể bản thân như vậy, chủ nhân của trái tim chỉ cảm thấy rét lạnh.
Thất vọng thay, Ngu Bắc Châu lại không nói gì.
Y chỉ lười biếng nắm chặt tay hắn, thuần thục chuyển chủ đề, vô cùng thích thú đòi sư huynh ban thưởng.
Thật bất ngờ, phần thưởng y muốn sau khi giành chiến thắng lần này, hóa ra chỉ là được ôm hắn ngủ một giấc.
Điều này khiến Tông Lạc vốn đã chuẩn bị bản thảo sẵn sàng từ chối yêu cầu quá đáng có hơi kinh ngạc.
Ngoài ra, Tông Lạc không hề đoán sai.
Vết thương của Ngu Bắc Châu không phải là "vết thương nhỏ" như y nói.
Nửa đêm, Tông Lạc tỉnh dậy vì nhiệt độ nóng rực trong túi ngủ.
Hắn sờ sờ vào cái đầu đang chôn trong hốc vai mình, cảm nhận được sự nóng hổi bất thường.
"Ngu Bắc Châu, Ngu Bắc Châu?"
Người kia không có phản ứng, khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại.
Thái tử bạch y vội vàng đứng dậy, khoác thêm áo ngoài, gấp gáp ra ngoài gọi quân y.
Lúc này đã đến nửa đêm, sao trời lấp lánh, côn trùng râm ran.
Quân y được dẫn đến lều chính, nhìn thấy Bắc Ninh Vương đang nằm trong chăn đệm của chủ tướng, rõ ràng kinh ngạc.
Tuy nhiên, đây không phải lúc để giải thích những điều này.
Hơn nữa, với thân phận của họ, cũng thực sự không cần phải giải thích với bất kỳ ai có mặt.
"Vương gia bị thương quá nặng, trên người lại có vết thương cũ, nên mới phát sốt."
Sau khi kiểm tra một lượt, quân y lập tức thấy kỳ lạ.
Ông đã theo Thiên Cơ quân nhiều năm, cũng không phải chưa từng thấy những vết thương nguy hiểm hơn, nhưng lại chưa bao giờ thấy vị Vương gia vốn có thể chất cực kỳ tốt lại bị ốm nặng như vậy.
Chuyện phát sốt, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Thuốc đặc trị cho loại bệnh này vốn dĩ đã ít, huống chi Ngu Bắc Châu không chỉ đơn giản là bị sốt cao. Y lúc thì toát mồ hôi nhễ nhại, lúc thì lại cuộn tròn trong chăn run rẩy. Ba hồi ớn lạnh ba hồi sốt cao, khiến quân y cũng bó tay, chỉ có thể châm vài mũi kim, kê một ít thuốc có còn hơn không.
Trước khi đi, quân y nói: "Nếu thật sự không có tác dụng, Điện hạ có thể thử dùng nội công trị liệu."
"Không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là đêm nay sẽ vô cùng khó chịu."
Nhận được câu trả lời này, Tông Lạc lo lắng vô vàn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khi lều chính khôi phục lại sự yên tĩnh lúc nửa đêm, bạch y Thái tử giải tán toàn bộ hạ nhân, tự mình bưng một chậu nước, cẩn thận vắt khô khăn tay, đang chuẩn bị đắp lên trán Ngu Bắc Châu thì cảm thấy một góc áo của mình bị kéo nhẹ.
Nam nhân áo đỏ mơ mơ màng màng mở miệng: "Sư huynh, huynh có phải đang tức giận không?"
Tông Lạc lạnh lùng nói: "Không."
Dù Ngu Bắc Châu đã sốt đến mức thần trí không rõ, nhưng y cũng biết chắc rằng sư huynh của mình đang nói dối.
Vì vậy, y có chút tủi thân nói: "Vết thương này thực sự chỉ là vết thương bình thường mà thôi."
Dù từng là con cưng của Thiên Đạo, Ngu Bắc Châu cũng không thể nhớ hết mình đã trải qua bao nhiêu tình huống nguy hiểm đến tính mạng trong cả hai kiếp. Là một Tướng quân, đương nhiên phải coi thường sống chết.
Đừng nói là y, Tông Lạc cũng vậy, đời trước nếu không phải Uyên Đế khẩn cầu Thái Vu ra tay, thì có lẽ hắn cũng không thể vượt qua kiếp nạn đó.
"Ta biết."
Có lẽ do người trước mặt hiện giờ trông quá yếu ớt, đầu ngón tay chạm vào trán nóng bừng; hoặc có thể là vì thân ở hậu phương, nhìn thấy quân báo liên tục được truyền đến mà không thể giúp được gì; những cảm xúc tích tụ trong lòng Tông Lạc cả ngày cuối cùng cũng bùng nổ.
Hắn lo lắng, hắn hoảng sợ, hắn bồn chồn nôn nóng.
Sau khi nhìn thấy Ngu Bắc Châu biến mình thành bộ dạng này, tất cả những điều kia đều hóa thành ngọn lửa giận dữ không thể che giấu.
"Ngu Bắc Châu, ngươi có biết không, trái tim hiện tại trong người ngươi, là ta đã xẻ cho ngươi."
Thái tử bạch y cố gắng kìm nén cơn giận của mình: "Sư phụ đã vì chúng ta mà dùng cấm thuật. Ta giảm một nửa tuổi thọ cho ngươi, ngươi cũng chỉ có một nửa tuổi thọ này. Từ nay chúng ta cùng sống cùng chết, cùng phúc cùng hoạ."
Cấm thuật khiến người ta chết đi sống lại, sao có thể dễ dàng thi triển được chứ?
Không chỉ mất đi tuổi thọ, còn phải cho đi một nửa trái tim, từ nay Tông Lạc và Ngu Bắc Châu đã trở thành một thể cùng chung số phận. Nếu một trong hai người chết, người kia dù không chết cũng sẽ trọng thương, không có một ngày được sống tốt.
"Nếu biết ngươi không biết quý trọng mạng sống của mình như vậy, ngày đó ta đã không cứu ngươi rồi."
Tông Lạc càng nói càng giận, trong lòng trào lên một nỗi tủi thân vô cớ.
Ngu Bắc Châu chưa bao giờ nói y đã dùng vận khí và mạng sống của mình để đổi lấy sự sống cho hắn.
Những điều này hắn vốn cũng không định nói. Thế nhưng, một khi con đập cảm xúc được vỡ đê thì không thể nào ngăn lại được.
Có lẽ chính vì sự cố chấp đó, khiến hắn cho rằng những gì y nói trước khi chết không tính, bất kể là yêu hay "hận" của Ngu Bắc Châu, đều phải đường đường chính chính, nghiêm túc nói một lần mới tính.
Dù Tông Lạc cũng biết rõ, ngay cả khi không nhận được câu trả lời mong muốn, thì họ cũng không thể nào cắt đứt quan hệ, quay trở lại là hai đường thẳng không bao giờ giao nhau được.
Ngày trước, hắn và Ngu Bắc Châu chỉ là vận mệnh dây dưa, khó chia khó lìa như hoa trong gương trăng trong nước. Nhưng nếu một bên kiên quyết hoàn toàn dứt khoát, không quan tâm đến sinh tử của người kia, thì vẫn có thể cắt đứt sạch sẽ.
Tuy nhiên, sau khi hắn cầu xin Quỷ Cốc Tử thi triển cấm thuật, thì mọi thứ đã không còn xoay chuyển được nữa.
Đó chính là sự ràng buộc của tính mạng tương liên.
Làm sao có thể cắt đứt?
Quanh đi quẩn lại, cuối cùng cũng chỉ thoả mãn nguyện vọng của Ngu Bắc Châu, mãi mãi nợ nhau, dây dưa không dứt.
Nhưng người này thì hay rồi, không biết quý trọng mạng sống của mình, thậm chí một câu trả lời cũng không cho hắn.
Một lúc lâu sau, trong chăn truyền đến tiếng thở dài.
Đột nhiên, Thái tử bạch y đang đứng bị kéo vào một vòng tay nóng bỏng.
Hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy hắn, hơi thở nóng rực phả vào tai hắn: "Sư huynh."
Ngu Bắc Châu chính là con vịt chết mạnh miệng.
Y thà để Tông Lạc hiểu lầm, cũng không chịu bào chữa cho mình một câu.
Nhưng khi thực sự khiến sư huynh tức giận, y lại cảm thấy đau lòng, đành phải đầu hàng chịu thua, buông xuống kiêu ngạo, ngoan ngoãn thành thật bày tỏ lòng mình.
Giọng nói vốn luôn phóng khoáng lúc này lại khàn khàn bất lực: "Những lời huynh nói, ta đương nhiên đồng ý."
Bạch y Thái tử bị ôm chặt trong chăn mở to mắt.
Ngay từ đêm thứ hai ở giường hàn ngọc của Quỷ Cốc, Tông Lạc đã nói với Ngu Bắc Châu rất rõ ràng.
Nếu muốn lên cái giường này, trừ khi cùng hắn trở về hoàng thành, nói rõ với Uyên Đế để kết thúc mọi chuyện.
Chỉ khi cắt đứt hết nghiệt duyên rối ren, họ mới có thể ôm ấp yêu đương yên tâm mà ngủ, mới có thể nói về chuyện tương lai. Nếu không bất quá cũng chỉ là một thoáng xuân tiêu, bỏ qua chín mươi chín bước đã đi, xoay người trở về điểm xuất phát.
Đêm đó, Tông Lạc không nhận được đáp án.
Lúc ấy Ngu Bắc Châu cười đùa cợt nhả nói sang chuyện khác, cuối cùng vẫn lăn lộn trên giường, vì vậy chủ đề này cũng không giải quyết được.
Thậm chí không chỉ có một lần, sau này còn rất nhiều lần nữa.
Tông Lạc bắt đầu từ Quỷ Cốc đã ép Ngu Bắc Châu cho hắn một câu trả lời. Y hoặc là chuyển đề tài, hoặc là ăn nói hàm hồ, hoặc là cố tình hiểu ngược. Trên mặt luôn treo nụ cười ngả ngớt, thoạt nhìn vô cùng hời hợt, không bao giờ trả lời thẳng thắn.
Lúc đầu Tông Lạc còn tưởng y đã quen kiêu ngạo, bảo y buông bỏ hận thù hai đời so với lên trời còn khó hơn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến một khả năng khác, cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới.
——Ngay từ đầu, Ngu Bắc Châu đã thuận theo lời nói của hắn.
Giấc mơ lúc sắp chết kia, được Thiên Đạo đóng dấu xác nhận là một giấc mơ bình thường.
Nhưng đối với Ngu Bắc Châu, đó không phải là một giấc mơ, mà là sự thật đã từng xảy ra.
Thời khắc nhìn thấy sư huynh trong một thời không khác nằm trên vũng máu, y liền biết mình đã thua triệt để.
Bất tri bất giác, từ rất lâu trước đây, vào một thời điểm mà chính Ngu Bắc Châu cũng không ý thức được, y đã bằng lòng hy sinh tất cả vì Tông Lạc.
Sống sót đã khó, ở bên nhau lại càng khó hơn.
So với sinh tử, những gì Tông Lạc nói thật ra đều là chuyện nhỏ.
Còn việc tại sao y không nói.
Ngu Bắc Châu rầu rĩ: "Ta đã sớm không còn vận khí."
Giọng y rất bình tĩnh, nhưng Tông Lạc lại nghe có chút ảm đạm.
Trừ lúc sắp chết ra, Ngu Bắc Châu chưa bao giờ thẳng thắn và thành khẩn như vậy trước mặt người khác.
Đối với một người kiêu ngạo, thừa nhận sự bất lực của mình, quả thực còn khó hơn chạy đi tìm chết.
"Mặc dù chỉ là một trận chiến đã được định trước kết quả, nhưng không thể phủ nhận vẫn có khả năng tử vong."
Hồng y nam tử cố tình nâng giọng, ngữ điệu vui vẻ và đùa cợt: "Nếu sư đệ đồng ý với sư huynh trở về hoàng thành nói rõ mọi chuyện, nhưng lại bất cẩn chết trên chiến trường, vậy những ngày tiếp theo, chẳng phải sư huynh sẽ phải một mình thủ tiết sao?"
Ngu Bắc Châu không sợ chết, y chỉ sợ mình sẽ không bao giờ gặp lại người này nữa.
So với việc khiến sư huynh khổ sở, không biết liệu mình có chết trong trận chiến này hay không, chẳng thà ngay từ đầu không hứa hẹn.
Điều đáng sợ nhất là, được trao hy vọng, nhưng lại đón nhận tuyệt vọng.
Nếu thực sự chết đi như vậy, thì trước khi chết vẫn nên nói ra những lời cay đắng.
Chẳng hạn như "Sư huynh đã đoán sai rồi, ta thật sự rất hận ngươi, vĩnh viễn không tha cho ngươi". Như vậy sau khi y chết, sư huynh mới không nhớ nhung tiếc nuối, chỉ cần hận y là được.
"Sư huynh thấy đó, ta chính là người như vậy."
Ngu Bắc Châu mỉm cười, miệng nói những lời hết sức tàn nhẫn, rồi lại gắng gượng ngồi dậy, hôn lên khóe mắt ngập tràn nước mắt của bạch y Thái tử, động tác dịu dàng đến mức không tưởng.
Y chưa bao giờ là người lương thiện.
Ngay cả tình yêu của y cũng không bình thường, mà được sinh ra từ trong thù hận, yêu hận đan xen vặn vẹo mơ hồ.
Nếu không thể ở bên nhau, y thà dập tắt ngọn lửa của Tông Lạc, cam tâm tình nguyện để sư huynh hận y, hiểu lầm y cả đời. Vô cùng tàn nhẫn.
"Sư huynh đã hối hận chưa?"
Nam nhân áo đỏ tự cười một mình: "Ài, nhưng dù sư huynh hối hận cũng vô ích. Sư đệ chính là một tên xấu xa, méo mó và vô lại như vậy đấy. Không thể thành công cầu nguyện ta chết trên chiến trường, để ta sống sót rồi, vậy thì kể từ nay, sư huynh đừng hòng chạy trốn."
Y còn chưa nói xong, đã bị Tông Lạc kéo xuống.
Đôi môi lạnh lẽo, run rẩy dán lên.
Một nụ hôn vụng về và chủ động.
Lần này, đến lượt Ngu Bắc Châu mở to mắt.
Hôn xong, Tông Lạc mới thấp giọng cười lạnh nói: "Đúng, đệ chính là một tên khốn kiếp."
Còn là một tên khốn toàn tập tự biết bản thân xấu xa, khiến hắn bằng lòng dùng cả cuộc đời để bầu bạn.
—-------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.