Editor: Gấu Gầy
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ hoàng thành thức giấc sau một đêm dài.
Hôm qua hiếm thấy xuất hiện mặt trời, thế mà buổi tối không có tuyết rơi, ngược lại trời mưa tí tách, xen lẫn sương lạnh, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, đọng trên bậc thềm, không chú ý sẽ bị trượt chân.
Lúc hạ nhân trong phủ quyền quý ra phố mua đồ, sương giá đã ngừng rơi, không khỏi nói chuyện với nhau nhiều hơn một chút.
Đêm qua, tin tức Tam hoàng tử trở về, nhưng lại không may mù loà mất trí nhớ đã gây ra vô số náo động tại các phủ đệ hoàng thành. Trong đó động tĩnh lớn nhất vẫn là phủ Hoàng tử của mấy vị Hoàng tử, bọn họ trắng đêm không ngủ triệu tập môn khách, thảo luận tình hình tiếp theo và kế sách đối phó.
Mãi đến hừng đông, những môn khách này mới lần lượt rời đi.
Trước kia Tam hoàng tử vừa chết, thế đoạt trữ ở hoàng thành liền không kìm nén được càng ngày càng mãnh liệt. Bây giờ chính chủ đã trở lại, rơi vào tình trạng này, giống như đổ đá sôi vào nồi nước nóng, thêm củi khô vào bếp lò cháy lan.
Sắp thay đổi rồi.
Các môn khách đem tin tức truyền ra ngoài, nhao nhao lắc đầu thở dài.
Bên kia, Mục Nguyên Long dậy sớm thao luyện Huyền Kỵ xong dẫn theo thủ hạ tuần tra, khi cưỡi ngựa đi đến gần chợ, chợt nghe thấy dân chúng trong sạp rau trước mặt đang thấp giọng bàn tán, ai nấy đều hết sức vui mừng, thần thái phi dương.
"Tam điện hạ thật sự trở về?"
"Thật mà, con trai của tỷ tỷ của cô cô của dì hai ta đang ở trong phủ Lục hoàng tử kéo ngựa cho người ta, nói đêm qua có không ít đại nhân vật ra vào phủ, sáng nay lúc đi, đều nói chuyện của Tam điện hạ."
"Đó thật đúng là một chuyện vui lớn! Hôm qua Thanh Tự, nghe nói Bệ hạ còn dẫn theo Điện hạ bắn hạ chín quả Phúc Trạch, quả nhiên là trời cao phù hộ Đại Uyên ta!"
Mục Nguyên Long con ngươi đột nhiên co lại, vội vàng điều khiển ngựa chiến xông lên hỏi: "Các ngươi đang nói cái
gì, Tam điện hạ đã trở về?"
Dân chúng bị tiếng vó ngựa đột nhiên dồn dập làm cho hoảng sợ, tập trung nhìn lại, mới phát hiện vị này mặc huyền giáp, cưỡi con ngựa cao lớn màu đen, khuôn mặt anh tuấn kiên nghị.
"Thì ra là quân gia của Huyền Kỵ." Bọn họ vỗ ngực, thần sắc lập tức thả lỏng.
Huyền Kỵ ở Đại Uyên danh tiếng cực cao, lại là thân binh của Tam hoàng tử, rất được dân chúng yêu mến.
Vì thế bọn họ liền đem tin tức mà mình nghe được thuật lại.
"Quân gia, chuyện này hôm qua phát sinh, nửa đêm truyền ra. Tam hoàng tử cát nhân thiên tướng, được Nho gia Bá quốc cứu giúp, cho nên lúc trước Bệ hạ phái quân đi tìm mới không tìm được."
"Đáng tiếc Điện hạ chuyện gì cũng không nhớ, may là Bùi tướng nhận ra Điện hạ. Khó trách hơn một năm qua không có động tĩnh. Nhưng giờ thì tốt rồi, Điện hạ chưa chết, ai nấy đều vui mừng."
Dân chúng vừa cười, vừa vui vẻ bỏ thức ăn vào giỏ, giống như hôm nay là ngày quan trọng cuối năm, gia đình đoàn tụ.
Số người treo nụ cười tươi giống như bọn họ quả thật rất nhiều ở trong phiên chợ.
Năm ngoái sau khi tin tức Tam hoàng tử chết trận truyền đến, trước phủ Tam hoàng tử cơ hồ bày đầy hoa lan do dân chúng tự nguyện dâng lên. Suốt một năm qua, mỗi ngày khi gã sai vặt trong phủ mở cửa vào sáng sớm, trước cửa phủ hầu như đều đặt giỏ, có khi trứng gà, có khi thịt heo, có khi là bánh dày lá sen bọc kỹ... Đồ vật cũng không đắt đỏ, nhưng là tâm ý chân thành của người dân.
Mục Nguyên Long quả thực không thể tin vào tai mình.
Hắn ngơ ngác tại chỗ một hồi, đột nhiên ra roi thúc ngựa, điên cuồng chạy về hướng phủ Tam Hoàng Tử. Nhưng đi được nửa đường, trong lòng Mục Nguyên Long lại sinh ra cảm giác khủng hoảng.
Hắn ngày ngày đêm đêm trông ngóng cảnh tượng này, nhưng khi thật sự phát sinh trước mắt, hắn lại bắt đầu thối lui.
Điện hạ thật sự đã trở về sao? Thật sự không phải học sinh Nho gia kia đầu cơ trục lợi mạo danh thay thế?
Hắn rõ ràng đã cáo trạng đến chỗ Bệ hạ, hay là...... nam tử kia đã lừa gạt tất cả?
Rất khó hình dung cảnh tượng Mục Nguyên Long mơ thấy Điện hạ tự sát.
Nửa đêm, hắn từ trong ác mộng tỉnh lại, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, ngày đêm tự hỏi chính mình, lúc trước vì sao không cùng Điện hạ tiến vào Hàm Cốc quan.
Điện hạ bảo hắn đóng quân, hắn cứ như vậy ngoan ngoãn nghe lời, cuối cùng nhận được tin người đã chết.
Nếu thời gian quay lại, Mục Nguyên Long thà rằng cãi lại mệnh lệnh của Điện hạ, cũng phải đi theo tới cùng, cho dù có chết ở Hàm Cốc Quan cũng không hối hận.
"Mục tướng quân!"
Binh lính Huyền Kỵ nghe được những lời dân nói vừa rồi, giục ngựa đuổi theo.
Mục Nguyên Long giọng nói khàn khàn: "Các ngươi tới phủ Điện hạ trước đi, ta...... về phủ một chuyến, sau đó sẽ tới."
"Vâng"
Nhóm Huyền Kỵ không rõ nguyên do, bọn họ khắc ở trong xương cốt, quân nhân phục tùng là bản mệnh, cho nên cũng không hỏi nhiều, vì thế sau khi Mục tướng quân rời đi, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt không chỉ vui mừng mà còn thấp thỏm.
"Ta, ta, hay là chúng ta quay về doanh trại thông báo cho các huynh đệ hay trước?"
Người nói cùng những người khác tiếp tục nhìn nhau, bị một người khác đẩy mạnh một cái: "Đừng lề mề, mau đi gõ cửa!"
Bên kia, sau khi từ trước cửa phủ Tam Hoàng Tử rời đi, Mục Nguyên Long một đường chạy như bay trở về Mục phủ.
Đám sai vặt đang quét lá rụng trước phủ, nhìn thấy hắn có chút kinh ngạc.
Xưa nay Mục Nguyên Long ra ngoài luyện binh đều đi từ bình minh cho đến chạng vạng mới về, hôm nay vì sao vừa ra ngoài chưa được bao lâu đã quay trở về?
Mục Nguyên Long giao dây cương cho tôi tớ, "Lão gia đâu?"
"Hầu gia đang ở thư phòng."
Mục gia là tướng môn thế gia, lúc trước đi theo Tiên đế chinh chiến giành thiên hạ, lập được công lao hãn mã. Nhiều năm qua lại càng không ngừng đóng góp nhân tài cho Đại Uyên, nói một câu cả nhà trung liệt cũng không quá đáng.
Mục Nguyên Long là trưởng tử của Mục gia.
Vốn dĩ dựa theo truyền thống, hắn về sau sẽ tiếp nhận ấn soái Mục gia, kế thừa Hầu phủ. Đương nhiên trước khi kế thừa Hầu phủ, cần lập được công trạng chói mắt.
Kết quả nửa đường phóng ra Tam hoàng tử.
Năm đó Tông Lạc từ Quỷ Cốc trở về, ở trong cung không bao lâu sau, liền thỉnh cầu được trao ấn soái.
Uyên Đế cũng không có cho hắn thành lập thân binh ngay, mà trước tiên thử thách, giao cho hắn toàn quyền phụ trách giao chiến với một tiểu quốc biên cảnh, phong hắn làm Thượng tướng quân.
Lúc ấy Mục Nguyên Long sớm đã có vài lần kinh nghiệm chiến trường, theo lý mà nói vị trí thượng tướng quân phải thuộc về hắn mới đúng. Kết quả Tông Lạc vừa đến, hắn liền biến thành Tướng quân, trong lòng réo lên không phục.
Tông Lạc cũng đoán là hắn không phục, vì thế trước khi khởi hành đã chọn một ngày trời trong nắng ấm, gọi binh sĩ đến võ trường ở ngoại ô kinh thành, đánh từ sáng sớm cho tới chiều tối, trực tiếp quật ngã một đám không phục.
Vẫn còn chưa xong, sau khi Tông Lạc đánh xong một trận trở về, lúc thành lập thân binh, còn luân phiên thử toàn bộ con cháu học võ của thế gia quyền quý.
Trước khi thử, hắn nói là muốn thu một ít tiểu đệ. Mấy người trẻ tuổi đa phần tâm cao khí ngạo, nếu Tông Lạc đã buông thân phận, thì đúng là có không ít người nóng lòng muốn thử, muốn cho Tam hoàng tử quanh năm chỉ làm chất tử đẹp mặt ra.
Kết quả cuối cùng, Tông Lạc thu phục toàn bộ, rất nhiều người còn khóc rống gào thét muốn trung thành với hắn, Mục Nguyên Long chính là một trong số đó.
Trưởng bối các nhà cũng không ngăn cản.
Bọn họ đều nhìn ra, Đại hoàng tử chết trận, Nhị hoàng tử chết non, Tam hoàng tử chính là Hoàng tử lớn tuổi nhất của Đại Uyên. Uyên Đế đối với đứa con này mặc dù không thân cận, nhưng lại giao quân quyền cho hắn, mặc hắn ra ngoài mang binh đánh trận, đã đủ để thể hiện sự coi trọng.
Trứng gà cũng không thể đặt hết vào một giỏ. (Để tránh được ăn cả, ngã về không.)
Đại Uyên trọng võ, mỗi một đời Hoàng đế Tông gia gần như đều là từ trên chiến trường bước ra.
Còn nữa, nếu trong cung có biến, cho dù không lập Thái tử, Hoàng tử cầm binh trong tay cũng có thể trực tiếp giết tới. Tựa như nuôi dưỡng cổ trùng, mỗi một đời Hoàng đế Đại Uyên đều ít nhiều mang danh tàn bạo, Uyên Đế chính là bạo quân nổi bật trong số đó.
Hiện nay bảy vị Hoàng tử, một vị tuổi còn quá nhỏ, một vị xuất thân thấp hèn, một vị bẩm sinh ngu ngốc, ba vị còn lại đều có hi vọng lên ngôi Hoàng đế.
Mấy năm trước triều đình các nhà nhao nhao lựa chọn, Ngũ hoàng tử Lục hoàng tử đều có triển vọng đoạt trữ. Khi Tam hoàng tử còn sống, tuy rằng không có bao nhiêu thế lực mẫu tộc, mang tiếng không được sủng ái, nhưng vẫn có không ít thần tử đặt trọn niềm tin.
Không nói cái khác, hắn có thực quyền, đây chính là ưu thế lớn dẫn trước Ngũ Lục hoàng tử.
Nhiều lão hồ ly thậm chí còn ngầm cảm thấy, Thánh thượng cố ý tôi luyện đứa con lớn này, nên mới đối xử như vậy.
Ai ngờ gặp phải trận chiến Hàm Cốc Quan.
Ngay khi mọi người còn đang than thở Tam hoàng tử sao lại ngã xuống, cách một năm, người lại trở về.
Trở thành bộ dạng như vậy.
Trong thư phòng Mục gia, Mục lão Hầu gia khoanh tay mà đứng, chăm chú nhìn bảo kiếm đang treo ở giữa thư phòng, trầm ngâm không nói.
Tuy nói là thư phòng, nhưng trong Mục gia ngoài sách tập ghi chép binh pháp sách lược, trong đó không thiếu những quyển đã sớm đào thải. Nhiều hơn cả, vẫn là các loại binh khí lạnh treo ở xung quanh.
Những binh khí này không ít món đã rỉ sét, mỗi một món đều đại biểu cho một đoạn quá khứ tranh đấu của Mục gia.
Tựa như ngôi vị Hoàng đế Tông gia, trải qua nhiều năm như vậy, có người nào tranh đoạt thất bại mà được chết tốt?
"Phụ thân." Mục Nguyên Long vội vã đẩy cửa thư phòng ra: "Hôm nay lúc cha vào triều..."
"Long nhi, con đã tới." Mục lão Hầu gia không hề bất ngờ.
Nhìn thấy phản ứng của phụ thân, Mục Nguyên Long run rẩy nói: "Điện hạ là thật......?"
"Thánh thượng không nói, nhưng sự tình đúng như con nghĩ, Tam hoàng tử đã trở lại."
Nghe được đáp án này, Mục Nguyên Long đứng yên tại chỗ, lồng ngực phập phồng, cơ hồ không nói nên lời.
Mục lão Hầu gia gật đầu, quay người đánh giá đích tử của mình.
Chinh chiến bên ngoài mấy năm, lại tiếp nhận chức Huyền Kỵ, một mình đảm đương trọng trách. Mục Nguyên Long dĩ nhiên đã vứt đi dáng vẻ thanh xuân thời niên thiếu, khuôn mặt trở nên lạnh lùng cương nghị, đôi môi mím chặt, trên cằm mọc râu. Không còn nhìn ra dáng dấp của một Hỗn Thế Ma Vương tuổi trẻ khinh cuồng.
Mục lão Hầu gia khi trẻ đi theo Tiên đế chinh chiến, sau khi Uyên Đế kế vị, ông liền giao lại binh quyền, tự giác ẩn lui. Uyên Đế thấy ông thức thời, vì thế sảng khoái phong làm Tuyên Bình Hầu.
Tuy rằng về hưu, nhưng trong lòng ông vẫn còn trách nhiệm, từ nhỏ đã đưa Mục Nguyên Long vào trong quân doanh rèn luyện, lấy mục tiêu tiêu diệt sáu nước làm nhiệm vụ của mình.
Về sau Mục Nguyên Long trung thành với Tam hoàng tử, tuy rằng đối với nhi tử không thể tự mình lĩnh binh có chút phê bình kín đáo, nhưng Mục lão Hầu gia cũng không nói gì. Dù sao quy củ của Đại Uyên chính là như vậy, ai có nắm đấm mạnh hơn, người đó chính là lão đại.
Nhưng hiện giờ......
Tướng lĩnh mặc huyền giáp quay đầu định rời đi.
"Con trở về!"
Mục lão Hầu gia nhướng mày: "Ta biết con muốn đi tìm Tam hoàng tử. Con căn bản không biết, hắn hiện tại đã thành cái dạng gì!"
"Tam hoàng tử trở về, nhưng trọng thương chưa lành, mù loà mất trí nhớ, không chỗ nào ổn cả."
Mục Nguyên Long cứng đờ.
Hắn nhớ tới vị học sinh gây nên bao phong ba ồn ào trong kinh lúc trước, lại nghĩ đến mình đã từng đi ngự tiền cáo trạng, đáy lòng càng dâng lên tư vị khó chịu.
Thì ra...... Người hắn cho rằng chỉ là cái hạng lừa đời lấy tiếng kia, vậy mà thật sự là Tam điện hạ.
Điện hạ giống như trăng trên trời, hoa trong nước, là tiên nhân cao cao tại thượng, sao lại như thế.
"Con cứ ngoan ngoan ở nhà nghỉ ngơi, đừng có đi gặp hắn."
"Không thể được!" Mục Nguyên Long nóng nảy: "Hài nhi đã thề trung thành với Tam điện hạ, phụ thân làm như vậy, chẳng phải là muốn hại con thành kẻ bất trung bất nghĩa sao?!"
Mục lão hầu gia thổi râu trừng mắt: "Tình trạng của Tam hoàng tử, đã không còn hy vọng ngồi lên ngôi vị Hoàng đế! Con hiện giờ đã là Tướng quân chấp chưởng quân binh, đi gặp chủ cũ, chẳng lẽ là muốn trả lại binh quyền?"
"Không quá nửa tháng, thế cục trong triều sẽ phát sinh đại biến, con chờ hai ngày nữa xem, Tam hoảng tử đảng lúc trước, có người nào sẽ đứng ra biểu lộ tấm lòng trung thành vào lúc này không?"
"Nhưng Tam điện hạ có đại ân với con!" Mục Nguyên Long cao giọng.
Đâu chỉ là đại ân.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng mình nhìn thấy trong mộng, ngực Mục Nguyên Long giống như bị ai siết chặt, nặng nề đến mức không thở nổi.
"Đừng có lớn họng trước mặt cha ngươi."
Mục lão Hầu gia trừng mắt nhìn hắn, ngữ khí trầm trọng: "Ngươi dẫn binh nhiều năm, cũng nên biết sự tình nặng nhẹ."
"Phụ thân biết suy nghĩ trong lòng con nghĩ gì, nhưng trung nghĩa nói cho cùng chỉ để cho người ta xem, thêm một vài năm, chờ bộ xương già của cha không đi nổi nữa, Hầu phủ chung quy phải giao cho con. Con mang trên vai một nhà già trẻ, nếu đem sức lực đặt hết lên người Tam hoàng tử, đợi đến khi cuộc chiến đoạt trữ nổ ra, làm sao có thể bảo vệ chính mình?"
Đạo lý đúng là như vậy, chỉ là quá mức trần trụi tàn khốc.
Trên chiến trường chỉ cần giết địch, trên quan trường lại phải mưu tâm, không động binh khí nhưng lại thấy máu.
Mục Nguyên Long nắm chặt tay, bỗng nhiên nghiến răng: "Nếu là như vậy, cha giao Hầu phủ cho nhị đệ đi! Thứ cho hài nhi không thể tuân lệnh!"
Nói xong, hắn không đợi Mục lão Hầu gia trả lời, xoay người lao ra khỏi thư phòng.
Mục lão Hầu gia tức giận đến mức cứng người, người hầu kề bên vội vàng chạy đến, đốt hương tĩnh tâm an thần, một hồi sau mới khôi phục bình tĩnh.
"Lớn như vậy rồi, còn hành động theo cảm tính, nghe thấy tin tức chủ cũ, liền quên tình cảnh bản thân, sau này Hầu phủ giao cho nó, bản hầu làm sao có thể an tâm!"
Ông được dìu ngồi xuống ghế thái sư, thở ngắn than dài.
Mục lão Hầu gia biết rõ, các đại thần trong triều toàn là gió chiều nào xoay chiều đó.
Trải qua biến cố, không nói chuyện khác, nhưng Tam hoàng tử đảng chắc chắn sẽ nghênh đón một đợt phản chiến và phân rõ giới hạn.
Nhiều người đang nhìn chằm chằm vào Hầu phủ, nếu không biểu lộ lập trường, chỉ sợ thời điểm tranh đoạt cuối cùng sẽ bị liên lụy.
Thế nhưng với tính khí của Mục Nguyên Long...... Muốn hắn phản Tam hoàng tử, quả thực so với lên trời còn khó hơn.
Thật không biết lúc trước Tam điện hạ cho hắn uống thứ gì.
Mục lão Hầu gia vừa chua xót vừa tự hào về con mình.
Mục gia cả nhà trung liệt, bất kể thế nào, trung quân ái quốc cũng là chuyện tốt.
Nếu hôm nay Mục Nguyên Long nghe ông khuyên răng đã vội làm phản, sợ là ông sẽ thấy thất vọng hơn.
"Ài, thôi bỏ đi."
Sau này Hầu phủ dù sao cũng phải giao cho nó, nếu nhi tử bốc đồng, vậy lão tử cũng chỉ còn cách bỏ nhiều công sức lấy lòng người khác.
Mục lão Hầu gia thầm nghĩ rồi quyết định thật nhanh: "Đi đưa bái thiếp cho Tiết Ngự Sử...... Không, đưa cho Ngự Sử Thừa."
Ngự Sử Thừa là thuộc quan dưới quyền Ngự Sử Đại Phu, Ngự Sử Đại Phu còn được gọi là Tả thừa tướng, quản lý bá quan, quyền lực cường đại, cũng là lực lượng trung kiên của Tam hoàng tử đảng.
Nếu Tiết Ngự Sử có ý thay lòng, Mục phủ dĩ nhiên không thể ngồi yên chờ chết. Hấp tấp tiếp xúc với Tiết Ngự Sử lúc này không tốt, trước tiên xem thử động thái của Ngự Sử Thừa, sau đó mới quyết định sau.
"Vâng." Người hầu nhận lệnh rời đi.
—-----