Giọng nói phẫn nộ của Tần Lập Quốc và tiếng khóc thút thít của Tần Thục Hoa vang vọng trong đại sảnh.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Cố Tiểu Tây bước ra, cô bực tức nói: "Ồn ào gì thế? Lãnh đạo cần hoàn cảnh yên tĩnh để nghỉ ngơi chứ không phải bị các người đánh thức, có chuyện mà mà không thể nói nhỏ một chút sao?"
Bấy giờ ông Đường cũng không thèm quan tâm đến Tần Thục Hoa nữa, ông ấy hỏi: "Quân y Cố, lãnh đạo sao rồi?"
"Buổi trị liệu hôm nay đã kết thúc, khoảng mười phút nữa ông ta sẽ tỉnh lại." Nói xong, Cố Tiểu Tây bước tới bên cạnh Yến Thiếu Ngu và trao đổi với anh bằng ánh mắt. Lúc nãy cô ở trong phòng đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ.
Việc Tần Thục Hoa cấu kết với phe Khương không phải chuyện nhỏ, nếu tin tức bị lộ ra ngoài thì giáng đầu sư nhất định sẽ đề phòng.
Có điều, việc phe Khương biết trước chuyện quân khu thứ tám phái người đến chữa trị cho Tần Hữu Công và còn biết rõ người tới là một nữ quân y trẻ tuổi chứng tỏ quân khu thứ tám cũng không được sạch sẽ.
Nghĩ lại thì cũng bình thường thôi, bởi vì Cố Vĩ không trung thành với Từ Xuyên Cốc mà ông ấy là người của phe Tần.
Tin tức mười phút sau Tần Hữu Công sẽ tỉnh lại khiến bầu không khí căng thẳng chợt thả lỏng, vẻ mặt nghiêm túc của Tần Lập Quốc dịu xuống, nhưng ánh mắt anh ta nhìn Tần Thục Hoa vẫn tràn đầy thất vọng.
Cố Tiểu Tây quay đầu nhìn ông Đường, cô bình tĩnh nói: "Ông Đường, tôi có chuyện cần nói với ông."
Tim ông Đường đập thình thịch, ông ấy gật đầu đáp: "Mời quân y Cố nói."
"Mặc đù thủ đoạn của giáng đầu sư rất xảo quyệt nhưng muốn thành công thì phải chia vật trung gian, theo tôi biết tất cả bác sĩ, cảnh vệ hay chuyên gia dinh dưỡng bên cạnh lãnh đạo đều xuất thân từ quân đội, có thể tin tưởng được, vậy lãnh đạo sẽ tiếp xúc với giáng đầu sư trong tình huống nào? Hoặc là kẻ nào đã lấy vật dụng cá nhân của ông ta đưa cho phe Khương? Việc này phải điều tra kỹ mới được. Tôi có thể cứu lãnh đạo một lần nhưng không chắc sẽ cứu được lần thứ hai, vấn đề cần phải ưu tiên bây giờ là tìm ra người bày hoặc giải quyết tên giáng đầu sư kia. Nói cách khác, dù sức khỏe của lãnh đạo chuyển biến tốt, e rằng cuộc sống hằng ngày cũng không được bình an!"
Ba chữ "giáng đầu sư " làm cho bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Sắc mặt Tần Lập Quốc trắng bệch, năm nay anh ta gần bốn mươi tuổi, tất nhiên cũng có ấn tượng về sự hỗn loạn do giáng đầu sư gây ra năm xưa.
Tần Lập Quốc cảm thấy đầu óc rối như tơ vò, anh ta thật sự không ngờ đây không phải là một căn bệnh bình thường.
Vẻ mặt ông Đường cũng thay đổi, ông ấy liên tục suy nghĩ về những người có thể đến gần Tần Hữu Công.
Ngược lại Cố Tiểu Tây rất bình tĩnh, cô đảo mắt quan sát những người có mặt tại đây, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên mặt Tần Thục Hoa.
Theo suy nghĩ của cô, rõ ràng đứa con gái ngu ngốc này của lãnh đạo là người đáng nghi nhất.
Tần Thục Hoa có quan hệ mập mờ với người phe Khương, hơn nữa thoạt nhìn cô ta có vẻ là một kẻ mù quáng trong tình yêu, nếu cô ta bị người có ý xấu lợi dụng cũng không lạ. Nếu hậu quả hôm nay Tần Hữu Công phải gánh chịu là do Tần Thục Hoa gây ra thì đây quả thật là một trò cười."
Cố Tiểu Tây có thể nghĩ tới thì ông Đường, Tần Lập Quốc và Cố Vĩ cũng có thể nghĩ tới.
Dường như Tần Thục Hoa cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Cố Tiểu Tây nên mặt cô ta biến sắc: "Cô đừng có đứng đây hù doạ người khác! Giáng đầu sư gì chứ, đó chỉ là cặn bã của thời phòng kiến, là giả dối! Ông Đường, ông xác định cô ta là quân y sao?"
Giọng nói chói tai của Tần Thục Hoa làm ông Đường chú ý đến cô ta, ông ấy nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng.
Nhìn dáng vẻ vô tri của em gái mình, Tần Lập Quốc cảm thấy lạnh sống lưng.
Cố Tiểu Tây nhếch môi, cô giãn eo rồi ôm lấy cánh tay Yến Thiếu Ngu: "Tôi nghĩ việc này cứ chờ lãnh đạo tỉnh lại rồi hẳn đưa ra kết luận, sắp đến lúc rồi, chúng ta vào trong xem thử đi."