Gương mặt Điền Tĩnh đầy oán hận, lúc ngẩng đầu lại chuyển thành dáng vẻ uất ức, trong hốc mắt cô ta rưng rưng nước mắt, khóc lóc kể lể: “Bí thư chi bộ, tôi thật sự không có, tôi... Tôi chỉ đang... Đang tìm chứng cớ nhà họ Cố có ý đồ bất chính mà tôi!”
“Chứng cứ có ý đồ bất chính?” Động tác rít tẩu thuốc của Vương Phúc dừng lại, giọng nói vô cùng nghi hoặc.
Trong con ngươi đen nhánh của Cố Tiểu Tây hiện ra vẻ kinh ngạc, cô thật sự không ngờ, khát khao sống sót của Điền Tĩnh lại mạnh mẽ đến vậy. Để có thể thoát khỏi cảnh tượng khó khăn lần này, lại muốn bại lộ chuyện nơi này có đồ cổ vàng bạc.
“Bí thư chi bộ, tổ tiên... Tổ tiên nhà họ cố là địa chủ, mọi người hẳn là đều biết chứ?” Cô ta lau nước mắt, đứng lên đi tới mảnh đất bị xới, thấp giọng nói: “Nơi này có chôn cất tiền bạc châu báu của nhà họ Cố.”
Một viên đá đã dấy lên ngàn cơn sóng.
Cố Chí Phượng thay đổi sắc mặt, nhìn Điền Tĩnh với vẻ không dám tin.
Việc này ngay cả ông ấy cũng không biết, Điền Tĩnh này lại nghe nói ở đâu ra vậy?
Vương Phúc cũng không hút nữa, nhìn Điền Tĩnh với vẻ mặt khiếp sợ: “Cô gái này, cô nói cái gì?”
Giờ đây Điền Tĩnh đã hoàn toàn tỉnh táo lại, đập đạp đất ở dưới chân, nói năng hết sức khí phách: “Địa chủ bóc lột nông dân, sau khi bị đánh ngã thì như côn trùng trăm chân c.h.ế.t còn giãy giụa, nơi này có chôn giấu kho báu giúp nhà Cố Chí Phượng trở mình!”
Nếu như nói vừa rồi mọi người chỉ hoài nghi, vậy thì sau khi nghe Điền Tĩnh nói, đã bắt đầu ồ lên.
“Có phải cô gái nhà họ Điên điên rồi không? Lời này còn có thể nói lung tung?”
“Tôi thấy không giống, tổ tiên nhà họ Cố vốn là địa chủ. Anh không nghe nói sao, ngay cả mấy anh chị của Cố Chí Phượng cũng đã đứng ra làm chứng. Nhà họ Cố không có lương tâm, loại người này chừa cho mình một con đường lui cũng là điều bình thường mà?”
“Chậc, bảo sao trước đó nhà này lại cà lơ phất phơ thế, còn có thể xây nhà, hóa ra là không có giao nộp sạch sẽ!”
“Bí thư chi bộ, chuyện này cũng không thể nhân nhượng, ai biết nhà họ Cố có ý định gì? Muốn quay lại làm địa chủ sao?”
“……”
Bỗng chốc, chuyện Điền Tĩnh phá hủy vườn rau, x ý đồ trộm cắp bị đè xuống, tất cả xã viên đều phẫn nộ, giọng nói ẩn chứa sự tức giận, gắt gao trừng mắt nhìn Cố Chí Phượng, Cố Đình Hoài và Cố Tiểu Tây.
Trong mắt địa chủ, nông dân và tá điền đã từng không phải là con người, thậm chí còn không trân quý bằng súc vật.
Nếu thật sự trở lại những ngày bị địa chủ bóc lột, vậy chẳng thà bọn họ đi tìm cái chết.
Vương Phúc hít sâu một hơi, lại hớp một hơi thuốc, một lúc lâu, mới giơ tay ngăn cản các xã viên đang nghị luận chửi mắng.
Ông ta nhìn về phía Điền Tĩnh, giọng nói nghiêm túc: “Cô bé nhà họ Điền, không thể nói lung tung được.”
Điền Tĩnh bỗng nhiên cười khẩy một tiếng, cất cao giọng điệu, để cho tất cả mọi người có thể nghe rõ giọng nói của cô ta: “Tôi không có nói lung tung, nhà họ Cố có ý đồ bất lương là sự thật, chẳng qua việc tôi làm hôm nay là muốn công khai bộ mặt đáng ghê tởm của bọn họ ra cho mọi người thấy mà thôi!”
Nghe lời nói chính nghĩa nghiêm trang, tư tưởng cao thượng, làm Cố Tiểu Tây suýt nữa cười ra tiếng.
Cố Chí Phượng tức giận đến run tay: “Tuổi còn nhỏ mà ăn nói lung tung. Nếu v cô thật sự làm vì điều này, sao vừa rồi không nói rõ ràng đi? Sao còn dập đầu nhận sai với con bé nhà tôi? Hơn nữa việc này tôi cũng không biết, mà sao cô biết?”
Cố Đình Hoài cũng nhíu mày, nghiêm giọng quát: “Điền Tĩnh, người đang làm trời đang nhìn, cô không sợ báo ứng sao?”
“Đúng vậy, có vài người chỉ giỏi nói miệng.” Cố Tích Hoài cũng ôm n.g.ự.c cười khẩy, nếu nhà anh ấy thật sự có khu báu, còn có thể trở nên như vậy sao?
Nói dối mà không hề chớp mắt, Điền Tĩnh thật sự không phải người tốt.