Cố Tiểu Tây

Chương 224:




Tống Kim An trở về nhà, không tiếp tục thu dọn hành lý, mà ngồi ở sô pha chờ mẹ tan tầm trở về.
Cha anh ta nhậm chức ở địa phương, chỉ khi chủ nhật hay ở thủ đô có công việc thì mới rảnh rỗi trở về nhà một chuyến, rất bận rộn. Ngược lại mẹ anh ta làm việc ở thủ đô, hơn nữa nhậm chức ở cơ quan công an, đang phụ trách về mảng nhân khẩu thất lạc.
Tống Kim An đợi hơn một tiếng, đồng chí Vương Huệ mặc trang phục làm việc, đeo túi xách chéo màu đen mới trở về.
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi!” Tống Kim An đứng dậy nghênh đón, ân cần nhận lấy túi trên vai Vương Huệ, tiện tay treo trên giá áo ở cửa, trên mặt là nụ cười lấy lòng.
Anh ta sinh ra đã tuấn tú dịu dàng, lúc cười rộ lên càng khiến người ta giống như tắm trong gió xuân.
Đương nhiên Vương Huệ hiểu rõ con trai mình, thấy cảnh này thì đầu tiên mỉm cười, chợt nghĩ đến khoảng thời gian này ồn ào sự kiện thanh niên trí thức xuống nông thôn, ý cười hơi thu lại, hơi híp mắt nói: “Con muốn làm gì?”
Tống Kim An không vội nói, chỉ kéo Vương Huệ đến trước sô pha ngồi xuống.
Anh ta mím môi, đôi mắt nâu nhạt cũng nhìn Vương Huệ không chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, chú Yến sẽ không sao chứ? Mẹ biết chú ấy vẫn luôn thận trọng đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, là người tốt mà!”
“Mẹ, chúng ta và nhà họ Yến có quan hệ nhiều đời, con và Thiếu Ngu từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, mẹ quên rồi sao? Nguồn gốc tên hai chúng con ở đâu mà ra? Đó là do mẹ và dì Thanh đặc biệt chọn tên phù hộ cho chúng con. Một người là Thiếu Ngu, một người là Kim An, đều vì muốn tốt cho chúng con!”
“Có thể giúp nhà họ Yến không? Mẹ nói với cha một tiếng, để ông ấy giúp một tay đi?”
Khi nghe được hai chữ “Chú Yến”, sắc mặt Vương Huệ bỗng trở nên lạnh nhạt.
Bà ta dựa lưng vào đệm sô pha, hai tay đan vào nhau đặt ở bụng, lẳng lặng nhìn Tống Kim An dốc hết sức để nói tốt cho nhà họ Yến, trong mắt anh ta tràn đầy vẻ khẩn cầu, hận không thể quỳ xuống dập đầu thỉnh cầu bà ta. Tống Kim An không được đáp lại, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Vương Huệ: “Mẹ?”
Vương Huệ chậm rãi rót cho mình ly nước, giọng nói bình tĩnh: “Tống Kim An, nói đủ rồi chứ? Nói đủ rồi thì mẹ phải đi nấu cơm, sau này đừng nói nữa. Nếu không, chính là gây họa cho nhà họ Tống chúng ta.”
Nghe vậy, sắc mặt Tống Kim An đột nhiên biến đổi.
Anh ta đứng lên, không dám tin nói: “Mẹ?”
Lúc nhà họ Yến mới vừa xảy ra chuyện, rõ ràng nhà anh ta cũng đi thăm hỏi cầu xin khắp nơi, nhưng giờ mới qua bao lâu chứ? Sao thái độ lại thay đổi nhanh như vậy? Chẳng lẽ đây là sự vô tình của người quyền thế sao?
Vương Huệ nhìn Tống Kim An mờ mịt luống cuống, lại ngẫm lại Yến Thiếu Ngu kế bên từ thời niên thiếu đã rất dữ dội, trong lòng bỗng thấy phức tạp, không biết nên cảm thấy mừng vì con trai mình ngây thơ, hay nên cảm thấy hụt hẫng vì anh ta chậm chạp.
Lúc bà ta còn trẻ cũng không quả quyết như Kỷ Thanh, không ngờ con độc đinh sinh ra cũng giống như thế.
Vương Huệ thở dài, đưa tay nắm lấy tay Tống Kim An, kéo anh ta đến bên cạnh ngồi xuống.
“Kim An, con phải hiểu, sự đời không thể được như ý ta muốn.”
“Hôm nay thế cục ở thủ đô phức tạp, con chớ thấy bây giờ nhà họ Tống chúng ta vẫn rực rỡ sắc màu như trước, nhưng chỉ cần có chút sai sót, sẽ bước theo nhà họ Yến. Một khi gặp rủi ro, con có thể gánh vác trách nhiệm trong nhà giống như Yến Thiếu Ngu không?”
“Không phải cha mẹ ác động, mà là nhà họ Yến đắc tội trúng người không nên đắc tội, Yến Thú Chi bảo thủ, Kỷ Thanh chân thật ngay thẳng, đây gọi là c.h.é.m một đoạn tổn hại trăm đoạn. Con có biết lúc nhà họ Yến đang rạng rỡ thì đã đắc tội với bao nhiêu người không?”
“Không phải chúng ta không muốn giúp nhà họ Yến, mà là lòng có dư mà lực không đủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.