Cố Duệ Hoài trầm mặc nhìn cô ta, thân thể cứng ngắc, đầu óc lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Điền Tĩnh hít sâu một hơi, nói với hai người trong đội dân binh: “Đồng chí, tôi còn mấy câu muốn nói riêng với anh ta, anh xem có thể châm chước hay không? Tôi chắc chắn sẽ không chạy đâu.”
Dáng vẻ cô ta xinh đẹp, tuy nói chuẩn bị phải đi giáo dục lao động, nhưng dáng vẻ trong veo như nước cũng không giống người nông thôn.
Hai thanh niên trong đội dân binh nhìn nhau, cũng không quá khó xử: “Chúng tôi ở phía trước, nhanh lên đấy.”
Nói xong, hai người đi về phía trước vài bước, đứng ở bờ ruộng chờ.
Lúc này, Điền Tĩnh đã thấy hai anh em Cố Tiểu Tây đứng ở ngoài sân.
Cô cười khẩy hất tay Cố Duệ Hoài ra, lần này đã hoàn toàn không che giấu được sự chán ghét của mình.
Trần Nguyệt Thăng và Cố Duệ Hoài làm cho cô ta hiểu được, đàn ông hoàn toàn không đáng tin cậy, thay vì tiếp tục tham gia vào mối quan hệ tay ba phá hủy thanh danh của mình, chẳng thà từ giờ trở đi cẩn thận thanh danh, yên lặng chờ Tống Kim An.
Dù sao, Trần Nguyệt Thăng đã nhìn thấu cô ta, giờ đây hoàn toàn không có tình yêu, thậm chí còn nảy sinh tình cảm kỳ lạ với Cố Tiểu Tây. Mà Cố Duệ Hoài, cũng không tính là quá ngu xuẩn, đã hiểu rõ thiện ý của cô ta dành cho anh ta đều là lợi dụng, nếu không tối nay sẽ không nói nhiều như vậy, rõ ràng là đang nghi ngờ cô ta.
Nhưng ngẫm lại cũng bình thường, cô ta đã từng không có chút che dấu mơ ước của bản thân đối với vườn rau sau nhà họ Cố.
Đối với Cố Duệ Hoài, cô ta từng có một chút cảm kích rất nhỏ, nhưng chỉ như vậy mà thôi. Cố Duệ Hoài đã không còn giá trị lợi dụng, bảo bối cũng không thấy, công việc cũng không có tin tức, nhà họ Cố cũng từ bỏ đứa con trai này, tiếp tục dây dưa trăm hại mà không có một lợi!
Cô ta hiện giờ chỉ cần yên ổn đợi từ trại lao động trở về, rồi thể hiện thật tốt với một mình Tống Kim An là được.
Trong tiểu thuyết, nam chính Tống Kim An hiền lành dịu dàng, là một người vô cùng tốt.
Không tìm thấy bàn tay vàng, thì kế hoạch hiện giờ là vững vàng bắt lấy Tống Kim An. Đây là cơ hội duy nhất để cô ta thay đổi vận mệnh, vượt lên giai cấp. Hơn nữa, Cố Tiểu Tây đúng là có chút kỳ lạ, có lẽ thật sự có cái gọi là hào quang che chở nữ chính.
Sau này cô ta phải cố gắng kìm chế lại, không thể đối đầu trực diện với cô.
Mà nếu muốn xử lý Cố Tiểu Tây, cũng chỉ có thể dựa vào nam chính Tống Kim An.
Suy nghĩ cẩn thận tất cả, sắc mặt Điền Tĩnh bình tĩnh hơn nhiều.
Lúc Cố Duệ Hoài bị hất ra thì có hơi lảo đảo, mờ mịt ngẩng đầu nhìn cô ta, mặt còn khó coi hơn cả cà tím héo.
Điền Tĩnh liếc Cố Tiểu Tây một cái, rồi gảy ngón tay, cười khẩy nói: “Quả nhiên là phế vật vô dụng, nếu có anh có nửa phần thông minh như Cố Tiểu Tây thì đã không bị tôi đùa giỡn xoay vòng vòng.”
“Tôi chưa bao giờ thích anh, chẳng qua chỉ là lợi dụng mà thôi.”
“Cố Duệ Hoài, anh cũng không soi mình vào trong nước tiểu mà xem, bộ dạng còn không bằng Trần Nguyệt Thăng, người trong nhà không làm việc đàng hoàng, hoàn cảnh nghèo rách mồng tơi, mà anh cho rằng tôi muốn yêu đương với anh sao? Đúng là khiến người ta ghê tởm.”
“Cố Tiểu Tây, anh hai cô vì tôi mà quyết liệt với cả nhà cô, có đau lòng không?”
Nói xong câu đó, Điền Tĩnh đưa tay sờ sờ cổ, nụ cười càng lúc càng lạnh, giọng nói lại tràn đầy châm chọc: “Anh hai thân yêu của cô còn vì tôi mà suýt nữa bóp c.h.ế.t cô, ha ha ha. Nhắc mới nhớ, tác dụng của Cố Duệ Hoài cũng rất lớn, ít nhất anh ta có thể làm con d.a.o bén nhọn nhất trong tay tôi, đ.â.m cô đầy thương tích!”
“Chậc, thật là đáng tiếc.”
“Cô nói xem, cho dù mấy người có về lại với nhau, cái gai trong lòng còn có thể nhổ đi không?”
“Nghĩ đến việc từ nay về sau anh em ruột thịt mấy người có ngăn cách thì tôi cũng yên tâm rồi.”
“Ván này cô thắng nhưng đừng đắc ý, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở lại.”