Nói xong, Điền Tĩnh đi thẳng về phía đội dân quân mà không quay đầu lại.
Cố Duệ Hoài ngơ ngác nhìn bóng lưng đã đi xa của cô ta, đôi mắt của anh ta vô hồn, có thì chỉ còn lại sự trống rỗng, giống như thể bị móc rỗng linh hồn, đôi môi của anh ta vô thức mấp máy, chậm rãi thốt ra một câu: “Chưa bao giờ thích anh sao?”
Điền Tĩnh đã đi xa, đột nhiên trước mắt Cố Duệ Hoài tối sầm, cả người của anh ta ngã xuống đất.
“Thằng hai!” Cố Đình Hoài hét to rồi lao đến.
Cố Tích Hoài cũng kinh ngạc, đây là không thể chấp nhận được sự thật rồi ngất đi sao?
Cố Tiểu Tây đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cô lẳng lặng nhìn Cố Duệ Hoài, trong lòng cảm thấy khí chịu, cô nghĩ cũng không cần phải xác minh, kiếp trước chính là Cố Duệ Hoài đã tiết lộ cho Điền Tĩnh biết Cố Chí Phượng đến chợ đen bán lá dong để đầu cơ trục lợi.
Cố Duệ Hoài là kiểu người thương thì muốn nó sống, ghét là muốn nó chết. Từ đầu đến cuối, anh ta chưa từng coi cô là em gái.
Lý do anh ta thu nhận và giúp đỡ cô, là bởi vì anh ta góp một phần khiến cô tan cửa nát nhà, nên anh ta cảm thấy có lỗi muốn bù đắp. Cho nên anh ta thà rằng vợ con ly tán cũng muốn nuôi cô, bởi vì trong lòng anh ta chưa từng có vợ của mình.
Nếu như nói nửa đời trước trong lòng anh ta chỉ có Điền Tĩnh, thì nửa đời sau e rằng chỉ còn lại cảm giác áy náy với cha.
Thì ra, từ trước đến nay cô chưa bao giờ hiểu được người anh trai thứ hai này.
Cố Tiểu Tây nhìn Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài vội vàng dẫn người đi tìm chú Sáu, đột nhiên cô cảm thấy không thú vị, vẻ mặt của cô bình tĩnh đi về nhà.
Cố Chí Phượng nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên nhỏ giọng hỏi: “Bé ơi, con không sao chứ?”
Cố Tiểu Tây nhìn Yến Thiếu Đường đang nằm trong lòng ông ấy, cô gái nhỏ đang ngủ.
Cô nhận lấy Yến Thiếu Đường từ trong tay Cố Chí Phượng rồi nói nhỏ: “Cha, Cố Duệ Hoài ngất rồi, anh cả và những người khác đưa anh ta đi tìm chú Sáu, cha đi qua xem thử đi.”
Nghe vậy, Cố Chí Phượng cau mày, ông ấy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: “Trời gây họa còn có thể tránh, tự gây tội thì chẳng thể trốn. Nếu cha đã nói là đuổi nó ra khỏi nhà thì cha sẽ không cho nó quay về nữa.”
Cố Duệ Hoài là con của ông ấy, nhưng cũng là một phần tử nguy hiểm không có đầu óc.
Dù ông ấy yêu thương con trai đến đâu, cũng không có khả năng không để ý đến con gái, huống chi, ở trong lòng ông ấy, bé là quan trọng nhất, năm ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, ông ấy quả thực chưa bao giờ che giấu sự thiên vị của mình.
Cố Chí Phượng sẽ không bao giờ quên được đêm hôm đó, hai mắt của Cố Duệ Hoài đỏ ngầu, như một con quỷ bóp cổ Cố Tiểu Tây, trông giống hệt một tên điên, nó khi đó thực sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Cố Tiểu Tây.
Một đứa con trai đáng sợ như vậy, ông ấy sẽ không bao giờ để nó trở về.
Ngày hôm nay, nó có thể vì Điền Tĩnh mà g.i.ế.c em gái mình, ngày mai có có thể vì một người phụ nữ khác mà g.i.ế.c cả nhà!
Cố Tiểu Tây nhìn Cố Chí Phượng một lát, sau đó cô nhếch môi và không nói thêm gì nữa, cô ôm Yến Thiếu Đường đi về phòng.
Cô nhét Yến Thiếu Đường vào trong chăn, sau đó khóa trái cửa lại rời đi vào không gian Tu Di.
Trong không gian, những làn sóng lúa mì trồng lên nhau, mùi thơm của lương thực tràn ngập không khí, làm cho lòng người cảm thấy bình yên.
Cố Tiểu Tây theo thường lệ đi thu hoạch lương thực, gieo hạt và nhặt trứng gà, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy một đám thỏ nhỏ, sau khi sắp xếp mọi thứ vào trong nhà kho, cô lại bắt đầu công việc giã gạo và xay bột thường ngày, xay một hồi lâu, cuối cùng cũng đầy túi.
Cô chạy vòng quanh bãi cỏ vài vòng như thường lệ, sau đó uống một ít nước giếng trong không gian rồi mới rời đi.
Bên ngoài phòng rất yên tĩnh, cô cũng không quan tâm khi nào các anh trai sẽ quay về mà nằm thẳng lên giường đi ngủ, mấy ngày hôm nay cô cảm thấy rất mệt mỏi.