Cố Tiểu Tây

Chương 232:




Vẻ mặt thờ ơ của Cố Tiểu Tây khiến Tần Hoa Hảo cười ha ha.
Cô ta khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ lỗ mũi vểnh lên trời, rõ ràng chỉ là đứa nhỏ hơn mười tuổi, nhưng lời nói ra lại cực kỳ ác độc: "Này, anh ta không phải là anh ruột của chị sao? Sao chị lại không có phản ứng gì thế? Ha ha, có phải cha cô đã dạy các cô sống bất hoà như vậy phải không?”
Lâm Cẩm Thư bỗng nhiên quay đầu lại, cả giận nói: "Tần Hoa Hảo!"
Tần Hoa Hảo bĩu môi, không chút sợ hãi, ngược lại còn lườm lại Lâm Cẩm Thư một cái: "Hứ, dữ cái gì mà dữ."
Cảm xúc của mấy người nhà họ Cố cũng khác nhau, sau khi nghe những lời không ra gì của Tần Hoa Hảo, sắc mặt Cố Kim Phượng trở nên trắng bệch. Trong đầu chợt lóe lên cảnh tượng Cố Duệ Hoài suýt chút nữa bóp c.h.ế.t Cố Tiểu Tây, chẳng lẽ thật sự là vấn đề của ông ấy?
Vẻ mặt Cố Tiểu Tây hơi lạnh lùng, còn chưa kịp lên tiếng thì Cố Tích Hoài ở bên cạnh đã lạnh lùng cười nói: "Bà Lâm, lúc tuổi còn trẻ bà cũng đã từng được đi học, Tần Vạn Giang lại là bí thư của công xã Hoàng Oanh, mà sao lại dạy ra một cô con gái miệng thối như vậy?"
Khuôn mặt Cố Tích Hoài nặng nề lạnh như băng, nói chuyện không có chút khách sáo nào.
Sắc mặt Lâm Cẩm Thư cũng tái nhợt, những lời này chẳng khác gì cắm d.a.o vào lòng bà ta.
Tần Hoa Hảo ở bên cạnh nghiến răng, tức giận trừng mắt nhìn Cố Tích Hoài: "Anh là cái thá gì mà cũng dám giáo huấn tôi? Đồ nhà quê!"
"Chát!"
Một âm thanh giòn tan vang vọng khắp phòng, bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng và nghiêm trọng.
Khóe môi Lâm Cẩm Thư hơi run lên, chỉ vào Tần Hoa Hảo,trầm giọng nói: "Con nói đủ chưa? Tần Hoa Hảo, đúng là mẹ đã chiều hư con rồi."
Tần Hoa Hảo bụm mặt, vẻ mặt không dám tin nhìn về phía Lâm Cẩm Thư: "Mẹ đánh con?" Nói xong, nước mắt cô ta trào ra nhưng lại cố nén không chịu rơi xuống, một lúc sau, cô ta bỗng nhiên lạnh lùng cười một tiếng: "Mẹ lại vì bọn nhà quê này mà đánh con! Con sẽ về nói cho bà nội! Mẹ chờ đó cho con!"
Tần Hoa Hảo buông lời tàn nhẫn, sau đó vén rèm lên chạy ra ngoài.
Lâm Cẩm Thư có chút đau đầu, bà ta nhìn Cố Duệ Hoài nằm ở trên giường, lại nhìn Tần Hoa Hảo vừa đi ra ngoài, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Cố Tiểu Tây làm anh cả trong nhà, khi làm việc tự nhiên không thể hoàn toàn dựa vào tình cảm, điều quan trọng nhất bây giờ là chân của Cố Duệ Hoài, mà Lâm Cẩm Thư lại lái xe tới, đương nhiên có thể dễ dàng đưa người lên thành phố.
Nghĩ như vậy, anh ấy xoay người đuổi theo, âm thanh xuyên qua bóng lưng truyền đến: "Tôi sẽ đi tìm cô ta."
Lâm Cẩm Thư thở phào nhẹ nhõm, không muốn tiếp tục trì hoãn thời gian ở đây, bà ta giơ tay lau khóe mắt, chỉ vào Cố Duệ Hoài trên giường nói: "Các con hỗ trợ cõng Duệ Hoài lên trên xe đi, mẹ sẽ đưa nó vào thành phố."
Cố Chí Phượng tỉnh táo lại, ông ấy im lặng cùng Cố Tích Hoài cõng Cố Duệ Hoài ra ngoài.
Lúc này không thể hành động theo cảm tính, mặc dù ông ấy không muốn nhận lại đứa con trai Duệ Hoài này nữa, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn chân nó gãy được, người làm mẹ như Lâm Cẩm Thư đã bằng lòng hỗ trợ thì ông ấy cũng sẽ không từ chối.
Cố Tiểu Tây không đi ra ngoài, chỉ liếc nhẹ một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Chính Cố Duệ Hoài cũng không thương tiếc mình, vậy tại sao cô phải quan tâm?
Đời này, mối quan hệ giữa hai người đã tới một bước này, vì để vãn hồi mà cô đã cố gắng rất nhiều, nhưng mà, sự thật chứng minh làm vậy cũng vô dụng, cho nên sau này đời ai người nấy sống thôi.
Trải qua chuyện này, nếu như Cố Duệ Hoài vẫn vì Điền Tĩnh mà đi gây phiền phức thì cô sẽ trở mặt.
Cố Tiểu Tây lạnh nhạt đi làm bữa sáng, cô luộc mấy quả trứng gà, lại xào một đĩa rau xanh, ăn đơn giản một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.