Cố Tiểu Tây

Chương 367:




Vương Phúc giật mình, ông ta cầm điếu thuốc đứng dậy: "Ruộng sắn? Thật sự là ruộng sắn? Tại sao tôi không biết?"
Ông ta lớn lên ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, lúc nhỏ còn thường xuyên lên núi cùng với mấy thằng quỷ sứ, nhưng không hề biết trên núi có ruộng sắn, sắn là thứ trẻ con thích nhất, ăn ngọt bùi, luộc chín ăn rất chắc bụng.
Cố Tiểu Tây nheo mắt, cô cũng biết chuyện ruộng sắn từ đời trước.
Nói đến đây, lại không thể không nhắc tới một chuyện sắp xảy ra.
Đời trước, đại đội thiếu lương thực, Vương Phúc và Vương Bồi Sinh thông báo cho xã viên biết rất muộn, khi mọi người đeo sọt lên núi cướp đồ ăn, thì ngọn núi đã bị đại đội khác "dọn sạch".
Không còn cách nào khác, nhóm thanh niên tri thức và xã viên đành phải đi vào trong núi sâu, khi đó một cơn mưa to bỗng đổ xuống, làm núi bị sạt lở, tất cả mọi người bị mắc kẹt trong núi sâu. Tống Kim An gặp nạn mất tích, Điền Tĩnh vì cứu Tống Kim An mà cũng mất tích.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng hai người họ đã chết, một thanh niên tri thức đã chết, còn là con của chủ tịch tỉnh, khoảng thời gian đó không khí u ám bao phủ đại đội sản xuất Đại Lao Tử. Thiếu lương thực, lại còn c.h.ế.t người, khi Vương Phúc chuẩn bị đăng tin tức lên báo, thì hai người lại trở về.
Tống Kim An chỉ bị trầy da, Điền Tĩnh thì đi khập khiễng.
Hai người nắm tay nhau trở về, ánh mắt nhìn nhau cũng khác, ai cũng có thể nhìn ra, ánh mắt Tống Kim An nhìn Điền Tĩnh chứa sự dịu dàng, quả thật khác một trời một vực trước đó. Mọi người trong đại đội đều nói Điền Tĩnh vận cứt chó.
Một người là con trai chủ tịch tỉnh, một người là kẻ nghiện rượu, ấy vậy mà lại gióng trống khua chiêng ở bên nhau.
Chuyện ruộng sắn cũng là do Điền Tĩnh kể lại, hai người bị đất đá cuốn trôi đến sườn núi, nơi đó địa thế hiểm ác, rất ít người đặt chân đến đó. Ở sườn núi có một mảnh đất cao, bị ảnh hưởng bởi đất đá, ngược lại làm lộ ra mảnh ruộng sắn màu mỡ. Ruộng sắn đó rất lớn, củ sẵn cũng tròn vo.
Sau đó, khi ngừng mưa, Vương Phúc dẫn người đi lên sườn núi theo như lời Điền Tĩnh nói, quả thật tìm được không ít củ sắn mập mạp, mỗi nhà đều lấy được một sọt to, giải quyết được vấn đề cấp bách của đại đội.
Trong lúc đó, độ nổi tiếng của Điền Tĩnh ở đại đội đã đạt đến đỉnh núi, mặc dù nói cô ta có vận cứt chó, nhưng cũng có người nói cô ta là cứu tinh.
Cô ta không chỉ cứu Tống Kim An, mà còn thuận tiện dành được một mảnh ruộng sắn, chia đủ đồ ăn cho người của đại đội, việc này coi như là một ân huệ lớn, cho dù mọi người nghĩ quan hệ của cô ta và Tống Kim An thế nào, nhưng ít nhất ngoài miệng họ đều chúc phúc.
Cố Tiểu Tây nói hết những điều có thể nói với Vương Phúc: "Thửa ruộng đó không ít củ sắn, chia ra mỗi người đều lấy được rất nhiều."
Vương Phúc cũng không thèm hút t.h.u.ố.c lá nữa, ông ta nghe vậy, kích động đến rơi nước mắt: "Tiểu Cố, tôi không biết cảm ơn cô thế nào nữa, nếu thực sự tìm được củ sắn, cô chính là ân nhân của đại đội chúng ta!"
Cố Tiểu Tây cười nhạt: "Ông nói gì vậy, tôi cũng là một thành viên của đại đội mà." . 𝒯ìm‎ tr𝑢yệ𝓷‎ hay‎ tại‎ ﹛‎ 𝒯‎ r‎ U‎ m‎ 𝒯‎ r‎ 𝑢‎ y‎ e‎ 𝓷.VN‎ ‎ ﹜
Cô nhìn đồng hồ nói: "Bí thư chi bộ, ông tập hợp mọi người đi, đợi tôi dẫn mọi người qua đó, tôi đi gọi nhóm thanh niên tri thức trước, để bọn họ đi lên núi cùng chúng ta."
Vương Phúc gật đầu, ông ta vội nói: "Được! Cô đi đi!"
Ông ta nhìn Cố Tiểu Tây rời đi, trên mặt khó nén được ý cười, nghĩ thầm, quả nhiên đồng chí Tiểu Cố là một đồng chí tốt, là một vị cứu tinh, không chỉ vẽ tranh tường mang lại vinh dự cho đội, mà còn giúp xã viên tìm được lương thực, ân tình này rất lớn.
Khi Cố Tiểu Tây trở lại điểm thanh niên tri thức, nhóm thanh niên tri thức đã sẵn sàng, chuẩn bị xuất phát đến chỗ chăn nuôi.
Thôi Hòa Kiệt liếc nhìn Cố Tiểu Tây, gã nói: "Biên tập Cố, cô đi thu dọn đi, cùng đến chỗ chăn nuôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.