Cố Tiểu Tây nghi ngờ nhìn bóng lưng anh, lại nghe anh nói: “Nghe tiếng động, chắc khoảng sáu con.”
Anh vừa dứt lời, trong rừng bỗng nhiên đã xuất hiện mấy đôi mắt hiện lên ánh sáng xanh, cùng với đó là từng tiếng cảnh giác “ô ô” chờ phát động tiến công. Tiếng này cực chói tai, làm cho người ta không khỏi sợ hãi.
Tuy rằng từ nhỏ Cố Tiểu Tây đã lớn lên ở nông thôn rừng núi, nhưng số lần gặp sói lác đác không được mấy lần.
Mùa đông, thức ăn trên núi khan hiếm, thỉnh thoảng sẽ có mấy con sói chạy xuống núi ăn vụng gà dê do đại đội nuôi nhốt. Cô từng thấy sói bị xã viên đánh chết, hình thể không tính là lớn, lông xám còn có chút trắng, nhìn không khác chó săn mà trong thôn nuôi là mấy.
Nhưng sói có bản tính tham lam xảo trá, ăn thịt là chấp niệm duy nhất trong xương cốt của chúng nó.
Trên trán Cố Tiểu Tây chảy ra mồ hôi, giọng nói lại bình tĩnh: “Chắc là chúng ta đã tiến vào lãnh địa của chúng.”
Ý thức lãnh địa của sói rất mạnh, chỉ cần có sinh vật bước vào lãnh địa của chúng, đều sẽ phát động công kích.
Yến Thiếu Ngu hơi híp mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bầy sói đối diện không dời đi nửa phần. Anh hơi khom lưng, tựa như một con báo săn hung mãnh, vào thế chờ tấn công: “Từ từ lui về phía sau, tạo ra khoảng cách an toàn, chúng sẽ không phát động tấn công.”
Đối mặt với bầy sói, hiển nhiên việc chạy là không mấy thông minh, càng sợ hãi chạy trốn, càng bị bầy sói coi như cừu non đợi làm thịt.
Từ nhỏ anh đã lớn lên ở trong bộ đội, cũng từng gặp bầy sói mấy lần, ngược lại không tính là quá căng thẳng.
Cố Tiểu Tây gật đầu, cùng Yến Thiếu Ngu chậm rãi lui về phía sau, bọn họ càng lui càng xa, bầy sói đứng tại chỗ, đôi mắt chỉ thỉnh thoảng lóe ra ánh sáng, cũng không có ý tập kích bọn họ.
“Hữu dụng!” Ánh mắt Cố Tiểu Tây hơi lóe sáng, tâm trạng căng thẳng giảm bớt vài phần.
Nhưng cô còn chưa vui mừng được bao lâu, chợt nghe được một tiếng thét chói tai, từ xa đến gần.
Mí mắt của Cố Tiểu Tây giật giật, giờ phút này cực kỳ hối hận, hối hận không sớm giải quyết Điền Tĩnh, lúc này mới dẫn đến cục diện vốn đang tốt đẹp bị một tiếng thét chói tai của cô ta phá vỡ.
Sói sợ tiếng động lớn, nghe thấy động tĩnh sẽ nóng nảy.
Vốn dĩ Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu có thể chậm rãi rời khỏi lãnh địa bầy sói, sẽ không bị công kích, nhưng tiếng kêu của Điền Tĩnh trong nháy mắt đã khơi dậy bản tính hung ác của bầy sói, thoáng chốc giống như ánh sáng màu xám bay về phía hai người!
Ánh mắt của Yến Thiếu Ngu trở nên hung dữ: “Tôi chặn chúng lại, cô chạy đi, chạy càng xa càng tốt, không cần để ý đến tôi!”
Dứt lời, anh nhanh chóng khom lưng, rút ra một con d.a.o găm từ trong giày lính dù, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, con d.a.o sắc bén đã lặng lẽ trượt vào trong tay anh. Đối mặt với bầy sói nhào tới, Yến Thiếu Ngu không hề sợ hãi, cầm d.a.o găm trong tay rồi hung hăng nhào lên.
Anh khom lưng trượt xuống, tay phải vẽ ra một độ cong tàn nhẫn, trong nháy mắt con sói đầu đàn đã xông tới, vang lên tiếng gào thét lạnh lẽo, xẹt qua cổ con sói đầu đàn, m.á.u tươi b.ắ.n ra, sói đầu đàn phát ra một tiếng gào thét thê lương.
Cảnh tượng này tạo đả kích cực lớn, khiến cho Cố Tiểu Tây trong nháy mắt thất thần.
Ngay sau đó, cô nắm chặt lưỡi hái trong tay.
Bầy sói nhận thấy sức uy h.i.ế.p của Yến Thiếu Ngu càng lớn, cộng thêm con sói đầu đàn bị trọng thương, ghi hận Yến Thiếu Ngu mà cùng bao vây anh lại, răng sói lạnh lẽo vang tiếng ô ô ở trong miệng, phát ra tiếng gầm uy hiếp.
Đáy mắt Yến Thiếu Ngu hiện lên sát khí khủng khiếp, sợi tóc đen nhánh bị nước mưa thấm ướt, nước mưa tí tách rơi xuống.
Gương mặt đẹp đẽ của anh bị vẩy m.á.u sói, với sự kích thích của mùi m.á.u tanh, lại làm cho vẻ cương quyết kia thêm vài phần tàn bạo khát máu.