Cố Tiểu Tây

Chương 390:




Khi Cố Tiểu Tây đứng dậy rời đi, Yến Thiếu Ngu đã nắm chặt cổ tay cô: “Không cần đi.”
Anh lắc đầu, lấy rượu từ trong vạt áo ra, vặn nắp bình đổ lên miệng vết thương. Rượu mạnh làm bỏng rát, đau đến gân xanh trên thái dương Yến Thiếu Ngu nhảy dựng lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cánh tay cũng không ngừng run rẩy, nhưng anh cũng kiên cường, cổ họng không rên một tiếng nào.
Hàng mi của Cố Tiểu Tây run rẩy, có chút đau lòng.
Lúc này, Điền Tĩnh cũng đã tới, cô ta lê chân bị thương vào nhà gỗ, cẩn thận nhìn Cố Tiểu Tây. Chợt vòng qua hai người ngồi ở bên cạnh Tống Kim An, vì để cho anh ta nằm thoải mái một chút, còn đặt đầu của anh ta lên đùi của mình.
Yến Thiếu Ngu nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt, Điền Tĩnh ngửi thấy mùi rượu trong không khí.
Cô ta động đậy mắt cá chân vừa tê dại vừa đau đớn, chần chờ một chút, nói: “Thanh niên trí thức Yến, cổ chân của tôi cũng bị sói cắn bị thương, có thể cho tôi mượn rượu dùng không?”
Điền Tĩnh cũng không ngốc, biết ở nơi hoang vu này mà bị thương nhiễm trùng thì nhất định không thể sống nổi.
Mục đích của cô ta là phát triển tình cảm với Tống Kim An, chứ không phải bỏ mạng ở trong khu rừng này.
Giữa hàng chân mày của Yến Thiếu Ngu hiện lên sự lạnh lẽo, giọng điệu càng mất kiên nhẫn: “Ở trên đỉnh núi, là cô cắt đứt dây thừng của Cố Tiểu Tây, hại người không được, còn làm bộ làm tịch là tới tìm cô ấy, rốt cuộc cô đang mưu đồ cái gì?”
Nếu như không phải Điền Tĩnh, mấy người bọn họ cũng sẽ không thành ra nông nỗi này, vậy mà còn dám đòi rượu?
Rượu của anh, cũng không phải ai cũng có thể dùng.
Hơi thở của Điền Tĩnh trì trệ, trong mắt lóe ra vẻ bất an, ngập ngừng uất ức nói: “Không phải tôi, thật sự không phải tôi, tôi chỉ muốn giúp đỡ, không ngờ dây thừng trong đội lại không chắc chắn, tôi cũng đã đến đây bù đắp rồi.”
Nói xong, nước mắt tuôn rơi, chảy lã chã xuống mặt Tống Kim An, giống như là một tín hiệu gì đó, lập tức đánh thức người vẫn luôn hôn mê là anh ta. A...” Tống Kim An đưa tay ôm ngực, ngũ quan dữ tợn, vẻ mặt đau đớn.
Cố Tiểu Tây cười nhạo, Điền Tĩnh và Tống Kim An thật đúng là có lương duyên tiền định. Từ khi hai người quen biết, mỗi lần Điền Tĩnh gặp chuyện, đều có Tống Kim An ra mặt hỗ trợ. Mà chính giờ phút này, Điền Tĩnh đang bị bọn họ chất vấn, Tống Kim An lại tỉnh dậy.
Điền Tĩnh vui vẻ: “Thanh niên trí thức Tống, anh tỉnh rồi!”
“Đồng… Đồng chí Điền, chúng ta, chúng ta được cứu rồi?” Thanh niên trí thức Tống có chút mê mang, tay ôm n.g.ự.c siết chặt.
Cố Tiểu Tây liếc hai người một cái, nhàn nhã nói: “Không được cứu, đang ở nhà gỗ của người trông rừng để tránh mưa.”
Nghe được giọng nói của cô, Tống Kim An sửng sốt, chợt giãy dụa ngồi dậy, lúc này mới phát hiện mình vừa mới gối đầu lên đùi Điền Tĩnh, sắc mặt anh ta xanh trắng đan xen, nhìn Cố Tiểu Tây rồi lại nhìn Yến Thiếu Ngu, chỉ cảm thấy hỗn loạn giữa không gian thời gian.
“Chúng ta...” Tống Kim An giật giật khóe môi, nhớ tới chuyện trước khi hôn mê.
Thần sắc anh ta có chút khó coi, chợt nhìn về phía mắt cá chân Điền Tĩnh, ống quần đã bị m.á.u tươi nhuộm đỏ, nhìn có chút đáng sợ: “Đồng chí Điền, vết thương của cô...”
“Tôi, tôi không sao.” Điền Tĩnh cười khổ lắc đầu, lúc nói lời này, lại nhìn thoáng qua rượu trong tay Yến Thiếu Ngu.
Tống Kim An hơi khép mắt lại, nhắm mắt nghỉ ngơi, mặt mày tái nhợt lộ ra vài phần yếu ớt hiếm thấy.
Tống Kim An nhìn rượu trong tay anh, vừa định lên tiếng thì chợt nghe Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu nói: “Chật vật đã lâu, chắc anh cũng đã đói bụng, để tôi ra ngoài tìm chút đồ ăn, sẽ trở về ngay.”
Nói xong, cũng không đợi Yến Thiếu Ngu mở miệng ngăn cản, đã lao đầu vào trong màn mưa, biến mất ở gần nhà gỗ.
“Cố Tiểu Tây! Quay lại đây!” Yến Thiếu Ngu vừa đứng dậy thì choáng váng ngã xuống mặt đất, mất m.á.u quá nhiều, miệng vết thương lại bị nước mưa ngấm vào, tuy rằng đã dùng rượu mạnh khử độc, nhưng thân thể vẫn bị ảnh hưởng.
“Thiếu Ngu! Anh làm sao thế?” Tống Kim An hốt hoảng, lúc này mới nhìn thấy vết thương trên cổ tay Yến Thiếu Ngu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.