Tống Kim An nhíu mày, muốn nói gì đó, lại cảm thấy mình không có tư cách, nên im lặng.
Điền Tĩnh hít sâu một hơi, vẻ mặt buồn bã nói: "Tiểu Tây, tôi không hề quen biết Nhậm Thiên Tường, sao anh ta có thể vào trại cải tạo lao động vì tôi chứ? Tôi biết cô không thích tôi, nhưng cô không thể bôi nhọ trong sạch của tôi như thế được!"
Cố Tiểu Tây mỉm cười, vẻ mặt mang theo suy nghĩ: "Cô không quen biết anh ta? Tôi nhớ anh ta từng bị phát hiện trần truồng ở cửa nhà cô, sau đó cô còn đến bệnh việc kiểm tra, anh ta còn chưa đủ chân thành với cô hả?"
Đồng tử Điền Tĩnh co lại, hai tay không nhịn được nắm chặt rơm rạ bên người.
Tống Kim An mím chặt môi, vẻ mặt có chút không vui, có thể thấy chuyện này cũng là một cú sốc đối với anh ta.
Lúc bầu không khí đang ngưng tụ, thì Yến Thiếu Ngu trở về.
Anh mang theo thịt lợn đã làm sạch về, đặt từng miếng ngay ngắn xuống bên hông nhà gỗ.
Yến Thiếu Ngu vén tóc lên nói: “Đêm nay nướng hết chỗ này, chín rồi mới không thu hút côn trùng."
Nói xong, anh lại bước vào mưa, cởi chiếc áo len đen ướt đẫm ra, tắm dưới cơn mưa lạnh.
Thân trên của anh lộ ra trong không khí mát mẻ, vòng eo thon gọn, cơ bắp cuồn cuộn, hormone dường như xuyên qua màn mưa. Anh qua loa rửa sạch mùi m.á.u tanh trên người xong, xoay người trở về, khi trở về nhà gỗ, thân hình gầy gò của anh càng lộ rõ hơn.
Cố Tiểu Tây tính tình cởi mở, đôi mắt đen láy linh động nhìn chằm chằm Yến Thiếu Ngu không chớp mắt, trong mắt không giấu được sự tán thưởng.
Yến Thiếu Ngu đúng là có bản lĩnh, luôn có thể thu hút sự chú ý của mọi người, khoe khoang bản chất hoang dã, không dễ thuần hóa của mình bất cứ lúc nào.
Nước mưa chảy xuống, trượt dài theo đôi lông mày hẹp dài của anh, qua yết hầu, đến xương quai xanh, rồi chảy xuống cơ bụng.
Cố Tiểu Tây giống như nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn Điền Tĩnh, quả nhiên nhìn thấy cô ta nằm trong đống rơm, ánh mắt nhìn chằm chằm Yến Thiếu Ngu, mắt cô tối sầm xuống, nhỏ giọng nói: "Điền Tĩnh, đẹp không?"
Nghe vậy, bầu không khí trong nhà gỗ nhỏ nháy mắt trở nên xấu hổ vô cùng.
Điền Tĩnh lấy lại tỉnh táo, sắc mặt hết trắng lại đỏ, lúng túng nói: “Tôi sợ thanh niên tri thức Yến bị cảm lạnh ấy mà, Tiểu Tây, hay là cô mau trả lại áo cho thanh niên tri thức Yến đi, anh ấy vất vả săn thú, không thể bị ốm được."
Cô ta không giải thích thì không sao, vừa giải thích một cái, ngược lại còn lạy ông tôi ở bụi này.
Cố Tiểu Tây cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa, đưa chiếc áo khoác da cho Yến Thiếu Ngu, sau đó nhặt chiếc áo len đen anh ném dưới đất mang đi giặt, động tác của cô tự nhiên đến mức khiến Yến Thiếu Ngu không tìm được lý do để từ chối.
Cố Tiểu Tây giặt xong trở về, đã ngửi thấy một mùi khét.
Cô nhướng mày nói: "Thanh niên tri thức Tống, thịt nướng của anh cháy rồi kìa."
Không biết Tống Kim An đang suy nghĩ gì, anh ta không trả lời, thịt vẫn đang nướng trên lửa.
Cố Tiểu Tây nhíu mày, lớn tiếng nói: "Tống Kim An! Sắp lãng phí thịt rồi kìa!"
Con lợn rừng này là do Yến Thiếu Ngu vất vả săn về, còn làm thịt ở trong mưa rất lâu, không phải để Tống Kim An lãng phí, xem ra Điền Tĩnh đã ngầm ảnh hưởng đến Tống Kim An, nếu không anh ta cũng không thất thần như vậy.
"Hả?" Tống Kim An giật mình, lấy lại tinh thần.
Yến Thiếu Ngu mặc áo khoác xong, liếc nhìn anh ta, nhàn nhạt nói: “Thịt sắp cháy rồi.”
Tống Kim An vội vàng cầm thịt lên, thấy một bên đã cháy, anh ta cười tự giễu, có chút mất mát, nhưng vẫn vui vẻ, bình tĩnh nói với Điền Tĩnh: “Đồng chí Điền, thịt cháy rồi, tôi nướng lại cho cô."