Lúc này, bên ngoài nhà gỗ đột nhiên truyền đến tiếng sói tru, thanh âm gần đến mức có thể xuyên thấu gió mưa.
Nét mặt mấy người trong nhà gỗ đột nhiên căng thẳng, chẳng còn tâm tư đâu buôn chuyện cũ nữa.
Yến Thiếu Ngu cất thịt đã nướng xong đi, đứng dậy, cầm d.a.o găm đi đến bên cửa sổ, cửa sổ hé mở giống như một cái hố đen lớn, liếc một cái là có thể nhìn thấy bên ngoài ngôi nhà gỗ, khiến người ta có cảm giác bất an.
Anh dựa vào cửa sổ gỗ, đôi mắt đen láy nhìn xung quanh, không khỏi nhíu mày.
Yến Thiếu Ngu vừa nhíu mày, sắc mặt Cố Tiểu Tây, Tống Kim An và Điền Tĩnh cũng thay đổi theo, không còn tâm tư nướng thịt nữa.
Cố Tiểu Tây đứng dậy đi đến bên cạnh Yến Thiếu Ngu, thoáng nhìn ra ngoài, sau đó cô cắn chặt môi, chỉ sợ mình phát ra tiếng, kinh động đến bầy chó sói, phá cửa mà vào.
Cô dựa vào vách tường ở góc nhà gỗ, kề vai với Yến Thiếu Ngu, tim đập như trống.
Phía ngoài nhà gỗ, dày đặc những con mắt màu xanh lục, số lượng chó sói phải gấp mấy lần sáng nay, nhìn thấy khiến người ta tê dại cả da đầu, đột nhiên, Cố Tiểu Tây nhớ đến bản tính thù dai của chó sói.
Cô nhớ trong đại đội có một ông cụ, lúc còn trẻ là một thợ săn giỏi, khi đó thiếu lương thực, đã săn không ít chó sói cho đại đội ăn, sau khi c.h.ế.t bị bầy chó sói vây mộ, đào mồ, dân quân b.ắ.n s.ú.n.g cũng không đuổi được chúng đi.
Lúc đó không có tiền, đương nhiên không mua được quan tài, chỉ có thể lấy chiếu rơm bọc lại, rồi chôn thẳng xuống đất.
Bầy sói đào xác ông cụ lên, ăn đến khi chỉ còn sót lại xương.
Chó sói là loài thù dai nhất, sáng nay bọn họ g.i.ế.c sói đầu đàn, nên ban đêm bầy sói mới lần theo mùi, đến báo thù!
Điền Tĩnh run rẩy, vươn tay nắm lấy cánh tay Tống Kim An, nhỏ giọng nói: "Thanh niên tri thức Tống, chúng ta sẽ không sao chứ?"
Tống Kim An nhớ tới chuyện Cố Tiểu Tây vừa nói lúc nãy, muốn rút tay ra, nhưng làm thế nào cũng không hất tay Điền Tĩnh ra được, anh ta hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, có xảy ra chuyện, chúng ta cũng không làm được gì."
Thực tế anh ta là một người tính tình hiền lành, lúc gặp phải chuyện như vậy sẽ động viên đồng đội, nhưng Điền Tĩnh miệng đầy lời nói dối, từ trước đã tiếp cận anh ta với mục đích không tốt, quả thực không tính là một đồng đội đạt tiêu chuẩn, trong lòng anh ta khó tránh khỏi bài xích.
Điền Tĩnh nghe thấy Tống Kim An nói như vậy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc và bối rối.
Cô ta không ngờ, mình lại nghe được lời như vậy từ miệng Tống Kim An, người duy nhất mang lại cảm giác an toàn cho cô ta.
Anh ta không hề có ý định an ủi cô ta, thậm chí còn mang theo chút lạnh lùng.
Tống Kim An như vậy khiến lòng cô ta như có một tầng sương mù, cô ta biết rõ, lần này cô ta không chỉ không nắm được thời cơ, còn đẩy mối quan hệ của cô ta và Tống Kim An về điểm xuất phát! Thậm chí còn tệ hơn!
Tất cả chuyện này, đều là do Cố Tiểu Tây!
Đồ sao chổi, mỗi lần gặp cô ta, là không có chuyện gì tốt cả!
"À hú..."
Ngoài nhà gỗ sói tru lên từng đợt, trên mặt Điền Tĩnh lộ ra vẻ sợ hãi, cô ta không dám buông tay Tống Kim An ra, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, ngược lại còn đang tính toán, suy nghĩ xem mình có thể lợi dụng bầy sói, bày tỏ tình cảm của mình với Tống Kim An không?
Cô ta biết, nam chính và nữ chính đều ở đây, cho dù nguy hiểm đến đâu, cũng có thể biến nguy thành an.
Có điều, cô ta chỉ là nữ phụ, Yến Thiếu Ngu cũng chỉ là nam phụ, không có hào quang như bọn họ, rất dễ bị lạc ở đây, vì thế, có nên mạo hiểm vì Tống Kim An không? Hay là nhân cơ hội này trừ khử Cố Tiểu Tây?
Ánh mắt Điền Tĩnh lóe lên, không chắc, cuối cùng cũng không có kết luận, chỉ có thể giữ bình tĩnh, tùy cơ hành động.