Cố Tiểu Tây

Chương 405:




Cố Tiểu Tây nắm lấy tay áo Yến Thiếu Ngu, cắn chặt răng: "Đợi đã, đợi một chút! Trời sáng rồi, có thể bầy sói sẽ rút, đến lúc đó chúng ta đổi chỗ mới, cần gì phải ra ngoài đấu với bầy sói? Mất nhiều hơn được!"
Yến Thiếu Ngu không quay đầu lại, khẽ mở môi, bình tĩnh phân tích.
"Sói đầu đàn chết, tối nay chúng nhất định sẽ tấn công, thay vì bị động, không bằng chủ động đánh trước."
"Chúng ta trốn ở trong nhà gỗ, sẽ chỉ khiến bầy sói cảm thấy chúng ta sợ chúng, trong thế giới động vật, kẻ hèn nhát khó có thể sống, tôi còn có em trai em gái cần chăm sóc, không muốn chết, chuyện đến nước này, chỉ còn cách đánh cược thôi."
Dứt lời, anh cầm ngọn đuốc ra khỏi ngôi nhà gỗ, còn tiện tay đóng cửa lại.
Cố Tiểu Tây đứng ở góc chết, chỉ nghe thấy "rắc" một tiếng ngoài nhà, tiếp đó âm thanh tiếng s.ú.n.g vang lên.
Cô siết chặt d.a.o găm, các đốt ngón tay trắng bệch, cơ thể căng thẳng, trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Ở đời trước Yến Thiếu Ngu không gặp kiếp nạn này, nếu như không phải vì cứu cô, anh sẽ không đến, bất kể bởi vì tình cảm khó nói trong lòng hay là vì trả ơn cô đã cứu Yến Thiếu Đường, anh cũng không nên phải chịu những điều này.
Yến Thiếu Ngu một thân một mình ở bên ngoài chiến đấu với bầy sói, bọn họ lại yên tâm thoải mái chờ ở phía sau.
Nếu như anh c.h.ế.t ở chỗ này, vậy thì cô sống lại lần nữa có ý nghĩa gì chứ? Để g.i.ế.c anh sao?
Sắc mặt Tống Kim An cũng trắng bệch, ánh mắt mù mịt, bên ngoài lại vang lên một tiếng s.ú.n.g nữa, sau đó im lặng, tiếng sói tru và tiếng s.ú.n.g vang vọng ở trong rừng, rất lâu sau không có tiếng gì nữa.
Điền Tĩnh liếc nhìn Cố Tiểu Tây, thấy cơ thể cô căng thẳng, lạnh nhạt chế giễu: "Anh ta không thể nào còn sống." Cố Tiểu Tây còn chưa lên tiếng, Tống Kim An đã quay đầu nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Điền Tĩnh!"
"Vì cứu chúng ta Thiếu Ngu mới mạo hiểm, sao cô có thể không có lương tâm, nói lời như thế?"
Vốn dĩ trong lòng Tống Kim An còn có chút thương hại Điền Tĩnh, nhưng tất cả chuyện phát sinh hôm nay, thật sự khiêu chiến sự nhẫn nại của anh ta. Giờ đây sự thất vọng bộc lộ trong lời nói, quả thật sinh ra chút chán ghét với Điền Tĩnh.
Lúc này Điền Tĩnh lại cứng rắn, nhìn Tống Kim An: "Tôi nói sai à?"
"Bên ngoài có nhiều chó sói như thế, anh ta còn muốn ra ngoài ra vẻ anh hùng, để anh ở chỗ này lo lắng, còn sống trở về được nữa chắc?"
Dù sao Tống Kim An cũng đã biết rất nhiều chuyện của cô ta, tiếp tục giả làm em gái ngây thơ, đơn thuần không còn hiệu quả nữa, không bằng thử làm ngược lại, đi theo phong cách của Cố Tiểu Tây, nói không chừng Tống Kim An lại thích kiểu như vậy?
Hơn nữa, có không thích cũng không sao, thứ cô ta muốn chỉ là thân phận bà chủ Tống, cho dù Tống Kim An có tốt đến đâu, cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi, miễn là cô ta có thể mượn bàn đạp của anh ta đến thủ đô, mọi thứ sẽ ổn.
Trong đầu cô ta có rất nhiều cách để kiếm tiền, lẽ nào còn sợ không lăn lộn nổi trong những năm 70 này sao?
Cố Tiểu Tây sống lại thì thế nào? Cô không thích Tống Kim An, không đi theo quỹ đạo đã được thiết lập, định trước không cách nào có cuộc sống trên người khác, đợi cô ta trở thành bà chủ Tống, sẽ khiến cô biết thế nào là có khổ khó nói!
Cô ta là người đã đọc tiểu thuyết, đương nhiên biết người ở thủ đô có địa vị thế nào, những người ngồi tít trên cao đó chỉ cần tùy tiện nói một câu cũng có thể khiến một người thần không biết quỷ không hay biến mất ở trên thế giới này.
Cố Tiểu Tây chớp chớp mắt, chuyển động tay chân, giống như cứng ngắc hồi lâu.
Cô thở hắt ra, chút hết cảm xúc tiêu cực ra ngoài, xoay d.a.o găm trong tay, ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sáng như cáo nhìn chằm chằm Điền Tĩnh.
Ánh mắt cô rất lạnh lùng, rất yên tĩnh, giống như đang nhìn một vật chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.