Yến Thiếu Ngu nhìn con gấu đã giảm tốc độ, yết hầu khẽ động, nói: "Tháo hết những thứ có thể tháo trên người đi."
Cố Tiểu Tây không hiểu, nhưng vẫn làm theo lời anh.
Trên người cô cũng không có gì, một chiếc đồng hồ bị nước làm hỏng, một ít tiền mặt và một con d.a.o găm nhỏ m.á.u trên tay.
Con gấu đánh hơi, dần dần đến gần xác sói, ngửi mùi m.á.u tanh, thậm chí còn đưa lưỡi liếm, nhưng nó không ăn, khiến lòng Yến Thiếu Ngu hơi trầm xuống.
Khi gấu đi săn, một là đói, hai là phản kích, ba là chơi đùa.
Giờ xác sói tươi ở trước mặt, nó lại không ăn, điều đó có nghĩa là con gấu không đói, có lẽ nó chỉ đến đây đuổi bầy sói xâm nhập vào lãnh thổ của nó, mà giống vậy, anh và Cố Tiểu Tây cũng là "kẻ địch" xâm nhập lãnh thổ của nó.
Yến Thiếu Ngu nheo mắt, thấp giọng nói: "Đưa đồ cho tôi, sau đó cúi người xuống."
Cố Tiểu Tây đặt đồ tháo xuống vào tay Yến Thiếu Ngu, dựa theo lời anh nói, từ từ cúi người xuống.
Yến Thiếu Ngu cũng vậy, cúi người đặt đồng hồ xuống, sau đó cùng Cố Tiểu Tây chậm rãi lùi lại, trong quá trình này không phát ra bất kỳ âm thanh nào, gấu chỉ đứng cạnh xác sói nhìn bọn họ, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Ước chừng đến bìa rừng, cách con gấu đã xa.
Lúc này, con gấu mới chậm rãi đến gần chiếc đồng hồ, ngửi ngửi, sau đó đứng dậy, đánh hơi về hướng Yến Thiếu Ngu và Cố Tiểu Tây đã rời đi, tựa như đang muốn phân biệt gì đó, trong mắt lóe lên tia hung ác.
Một tia sáng mơ hồ lóe lên trong mắt Yến Thiếu Ngu, anh dùng sức hít sâu một hơi, nói: "Chạy!"
Nói xong, anh nắm lấy cánh tay Cố Tiểu Tây, như tên rời dây, chạy như bay xuyên rừng cây!
Con gấu đen điên cuồng rống lên, như đang bắt được một món đồ chơi thú vị nào đó, vội vàng đuổi theo hai người, tốc độ của con gấu rất nhanh, nhưng dây leo và cây khô trong rừng dày đặc, sau mưa lại trơn trượt, đã cản trở bước chân của con gấu.
Yến Thiếu Ngu có kỹ năng sinh tồn trong rừng rất giỏi, kéo Cố Tiểu Tây chạy một mạch.
Cố Tiểu Tây có chút đuối, nếu không phải trong khoảng thời gian này mỗi ngày uống nước giếng không gian cải thiện thể chất, cô đã sớm tụt lại phía sau.
Dọc đường chạy, Yến Thiếu Ngu liên tục vứt đồ trên tay mình, ngay cả áo khoác vướng víu cũng bỏ, chỉ giữ lại khẩu súng.
Gấu đuổi theo phía sau, khi chạy ngang đồ bị vứt, nó sẽ dừng lại ngửi một cái, đây là thói quen của loài gấu, điều này sẽ làm chậm tốc độ của nó, tăng cơ hội chạy thoát thân cho bọn họ.
Không phải anh không nghĩ tới việc b.ắ.n c.h.ế.t con gấu đen, nhưng gấu da thịt dày, rất khó giết, đạn còn lại không nhiều, không thể g.i.ế.c được nó, còn chọc giận nó, không phải vạn bất đắc dĩ, làm như vậy sẽ chỉ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Để tránh lãnh địa lúc đến của bầy sói, hai người chạy như điên về phía một con đường xa lạ.
Không biết qua bao lâu, trước mặt mơ hồ có thể nghe được tiếng nước chảy.
Mắt Yến Thiếu Ngu hơi sáng lên, kéo Cố Tiểu Tây tăng nhanh tốc độ.
Trên trán Cố Tiểu Tây toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cô cảm thấy chân mình tê dại, chỉ chạy bằng trí nhớ cơ bắp, n.g.ự.c nóng rát ngứa ran, khi thở ra giống như ống bễ, cả đầu cô choáng váng do thiếu oxy.
"Nhảy!" Trong thoáng chốc, Cố Tiểu Tây tựa hồ nghe thấy Yến Thiếu Ngu hét lên một chữ như vậy, sau đó, thân thể bay lên không trung, một loại cảm giác không trọng lượng bao trùm lấy cô, khiến cô không tự chủ được mà nín thở.
Một khắc sau, cô chỉ nghe thấy "ùm" một tiếng, nước trùm qua đầu, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.