Cố Tiểu Tây cũng im lặng, cô đang nghĩ đến Điền Tĩnh và Tống Kim An trong nhà gỗ.
Hai người kia xem như là cá mè một lứa ở trong lòng cô, dù sao hai người bọn họ là vợ chồng có nhân duyên tiền định. Cô g.i.ế.c c.h.ế.t Điền Tĩnh, coi như là phá vỡ đoạn nhân duyên này, chỉ là không biết Tống Kim An có thái độ gì, lúc ấy cô đi vội vàng, chưa có kịp nhìn.
Thù hận mãnh liệt ở kiếp trước, kiếp này coi như đã báo.
Nhưng mà chỉ cần Tống Kim An còn sống, chỉ cần bọn họ rời khỏi khe núi này, anh ta đến cục cảnh sát tố giác hành động g.i.ế.c người của cô, vậy cô vẫn sẽ ngồi tù. Vì Điền Tĩnh mà ngồi tù, chỉ cần nghĩ đến điều này là cô lại lạnh cả người.
Không phải sợ hãi, mà là chán ghét.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngay từ đầu cô không g.i.ế.c Điền Tĩnh, g.i.ế.c người luôn luôn có sơ hở, hiện tại cô chỉ là một người cô đơn lẻ loi, trong tay không có bối cảnh thế lực nào, không có cách nào tạo cảnh thái bình giả tạo như Điền Tĩnh ở kiếp trước.
Kiếp này cô sống lại, cuộc sống như vậy không dễ dàng có, vì Điền Tĩnh mà uổng phí thời gian, thật không đáng.
Nhưng một mình Yến Thiếu Ngu ở bên ngoài đối mặt với vận mệnh sinh tử còn chưa biết, khiến cô dâng trào nhiệt huyết.
Kiếp trước, khi cô tuyệt vọng đến cùng cực, là Yến Thiếu Ngu nắm tay cô, bảo vệ cô ở phía sau, bảo vệ ở trong tháp ngà voi không ai có thể chạm đến, chống đỡ tất cả những nhát d.a.o đ.â.m sau lưng do Điền Tĩnh mang tới, vì cô mà chống đỡ một khoảng trời.
Khoảnh khắc cầm d.a.o đ.â.m về phía Điền Tĩnh, cô không muốn sống.
Lúc cầm đuốc đẩy cửa đi về phía Yến Thiếu Ngu, cô càng mang theo quyết tâm chịu chết.
Nhưng hiện tại, cô sống sót, Yến Thiếu Ngu cũng sống sót, vậy Tống Kim An thì sao? Anh ta còn sống hay không?
Ánh mắt Cố Tiểu Tây trở nên nghiêm nghị, đôi mắt yên ả linh động trở nên thăm thẳm.
Cô ngước mắt nhìn bóng lưng cao ngất của Yến Thiếu Ngu, trong mắt nổi lên một tia d.a.o động. Trong lòng cô biết rất rõ, Yến Thiếu Ngu không thể nào để mặc cho cô g.i.ế.c Tống Kim An, nhưng để Tống Kim An còn sống rời khỏi nơi này thì cô nên đi đến nơi nào đây?
Cái số mệnh c.h.ế.t tiệt này, khiến cô lâm vào vòng xoáy khó mà hóa giải, không thoát ra được.
Không biết đi bao xa, hai chân Cố Tiểu Tây đã cứng ngắc, trước mắt choáng váng, lảo đảo một cái đã té ngã trên mặt đất.
“Cố Tiểu Tây!”
Yến Thiếu Ngu dừng bước, xoay người trở về nâng Cố Tiểu Tây dậy. Bàn tay chạm vào nóng đến phỏng tay, động tác của anh chậm lại, đưa tay chạm trán Cố Tiểu Tây, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi: “Cố Tiểu Tây, cô sốt rồi.”
Trong hoàn cảnh hiểm ác gian khổ này, bị sốt bị bệnh không khác gì với việc mất nửa tính mạng.
Anh nhất định phải mau chóng tìm được đường ra, tốt nhất là có thể tìm về đại đội, nhưng điều này hiển nhiên là không thể. Chưa nói đến việc đường cũ sạt lở sụp đổ, chỉ nói đến bầy sói chặn đường, trở về cũng là điều không thể.
Vì kế hoạch trước mắt, cũng chỉ có thể trở về nhà gỗ trước.
Trong nhà gỗ có đống lửa, có thể đun nước nóng hạ nhiệt độ cho Cố Tiểu Tây.
Tóc Cố Tiểu Tây rối tung, vừa hỗn độn lại chật vật, trên khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng mất tự nhiên, rõ ràng là mới từ trong nước đi lên, cánh môi lại khô khốc ảm đạm. Cô tựa vào lồng n.g.ự.c Yến Thiếu Ngu, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, trong lòng thấy nhẹ nhõm.
Trong nháy mắt đã nhắm mắt mê man, nỉ non một câu: “Yến Thiếu Ngu, tôi lạnh quá.”
Thể lực hao hết, tinh thần lại lao lực quá độ, dẫn đến việc cô mất sức rồi bị bệnh nặng.