Cố Tiểu Tây nắm chặt ngón tay, chống đỡ đứng dậy, thong thả đi tới chỗ dùng d.a.o đ.â.m Điền Tĩnh, thật sự không có vết máu, làm sao có thể? Chẳng lẽ tất cả đều chỉ là một giấc mộng? Cô không có g.i.ế.c Điền Tĩnh?
Tin này khiến sắc mặt Cố Tiểu Tây tái nhợt như tờ giấy, lồng n.g.ự.c ẩn chứa nỗi buồn bực, không thể tiêu tan.
Cô biết, không có g.i.ế.c Điền Tĩnh thì cô phải thấy may mắn, điều này có nghĩa là cô đã tránh được một kiếp, không cần rối rắm với việc g.i.ế.c Tống Kim An hay là trở về ngồi tù, nhưng cảm giác vui sướng trong giấc mơ chân thật đến vậy, khiến cô bỗng chốc không biết vui hay buồn.
Yến Thiếu Ngu ngước mắt nhìn Cố Tiểu Tây, tâm trạng cô sa sút, đứng bất động, nhìn có chút đáng thương.
Anh im lặng một lát, không nhanh không chậm nói: “Cô đang tìm Điền Tĩnh?”
Cố Tiểu Tây bỗng nhiên quay đầu lại, trên mặt lộ ra biểu cảm mờ mịt ngạc nhiên.
Lúc này cô bỗng nhiên hiểu ra, mặc dù g.i.ế.c Điền Tĩnh chỉ là một giấc mơ, nhưng vì sao Điền Tĩnh không ở trong nhà gỗ, Tống Kim An cũng không ở đây? Vì sao nơi này chỉ có cô và Yến Thiếu Ngu?
Giọng cô có chút khô khốc: “Bọn họ đâu rồi?
Yến Thiếu Ngu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô chằm chằm, dường như muốn nhìn cô chằm chằm.
Cố Tiểu Tây cũng im lặng không nói, chỉ nhìn lại anh.
Hai người thật lâu không nói gì, cuối cùng ánh mắt của Yến Thiếu Ngu mang theo vài phần hung hăng: “Cố Tiểu Tây, cô thật sự không muốn sống nữa sao? Chuyện dùng d.a.o đ.â.m c.h.ế.t người mà cũng làm được? Tôi cho cô sao là để cô tự vệ, không phải để cô g.i.ế.c người!”
Nghe vậy, trong lòng Cố Tiểu Tây bỗng thấy nhẹ nhõm, quả nhiên không phải nằm mơ, cô vẫn g.i.ế.c Điền Tĩnh.
Cố Tiểu Tây mím môi, trong mắt nhiễm một tia tự giễu: “Bọn họ đâu rồi?”
Yến Thiếu Ngu ngạc nhiên với sự bình tĩnh của cô, bị một câu nói của anh chọc thủng hành động g.i.ế.c người, mà ngược lại cô không hề có nửa phần căng thẳng lo sợ, còn mang biểu cảm “Tùy anh nói sao cũng được”. Nói thật, Cố Tiểu Tây như vậy thật sự khiến anh có chút xa lạ, mặc dù hai người cũng không tính là quen thuộc.
Anh lạnh lùng nhìn Cố Tiểu Tây, giọng nói lành lạnh: “Lúc trở về thì đã không còn ở đây.”
Cố Tiểu Tây nhíu mày: “Không còn? Không còn là có ý gì? Vậy Tống Kim An thì sao?”
Thi thể Điền Tĩnh không còn nữa thì có thể giải thích là bị gấu nuốt, vậy Tống Kim An đi đâu rồi? Cho dù anh ta có thiện lương, cũng không thể đưa mình vào miệng gấu trước, để t.h.i t.h.ể Điền Tĩnh tránh được một kiếp chứ?
Yến Thiếu Ngu không thừa nước đục thả câu, kể lại chuyện xảy ra sau khi Cố Tiểu Tây bất tỉnh.
Cố Tiểu Tây sốt cao hôn mê, cần phải hạ sốt gấp, bất đắc dĩ Yến Thiếu Ngu chỉ có thể mạo hiểm cõng cô trở về nhà gỗ.
Hai người cũng xem như khá may mắn, một đường thông suốt, cũng không đụng phải con gấu đen kia nữa. Tuy nhiên, sau khi trở lại nhà gỗ thì lại có một mùi m.á.u tanh nồng nặc xông vào mũi, nhưng không thấy Điền Tĩnh và Tống Kim An.
Trong lòng Yến Thiếu Ngu biết có chuyện không hay, lúc đầu tưởng là gấu phá cửa mà vào, hai người họ trúng phải chiêu hiểm độc, nhưng sau phát hiện cửa gỗ bình yên vô sự, thịt lợn rừng và củi lửa trong nhà cũng còn nguyên, chỉ có trên mặt đất có thêm một bãi máu, cộng thêm việc thiếu mất hai người.
Anh từng học trinh sát với lính trinh sát, chỉ cần suy đoán một chút đã suy đoán ra được bảy tám phần của tình huống lúc đó.
Vũng m.á.u kia, chính là vị trí Điền Tĩnh ngồi vây quanh đống lửa.
Nỗi hận của Cố Tiểu Tây đối với Điền Tĩnh vô cùng mãnh liệt, lúc xuất hiện trước mặt anh lại bình tĩnh giống như không để ý đến chuyện sinh tử. Không khó đoán, khi anh giằng co với bầy sói, trong nhà gỗ đã xảy ra chuyện gì.
Về phần Tống Kim An, nếu như anh đoán không sai, có lẽ Điền Tĩnh chưa có tắt thở, đã được Tống Kim An mang đi.
Anh ta chính là một người như vậy, sẽ không từ bỏ bất kỳ ai, càng không từ chối hỗ trợ bất kỳ ai. Chẳng qua, địa thế hiểm trở xa lạ, trước có đàn sói sau có gấu, anh ta bị Điền Tĩnh làm liên lụy, có thể sống sót rời đi hay không vẫn là ẩn số.
Anh vốn định đi ra ngoài tìm người, nhưng Cố Tiểu Tây hôn mê bất tỉnh, nếu anh bỏ lại cô, chỉ sợ hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Giữa Tống Kim An và Cố Tiểu Tây, anh vẫn buông thả bản thân cho mình lựa chọn vế sau. Nếu muốn nói một nguyên nhân, có lẽ là vì lúc cô thoi thóp, cánh môi khô nứt, trong miệng nhẹ nhàng phun ra hai chữ “Thiếu Ngu” vô cùng dịu dàng.