Yến Thiếu Ngu cũng không có từ chối đề nghị của Cố Tiểu Tây, hai người rất thuận lợi tiến vào thân phận học sinh và thầy giáo.
Yến Thiếu Ngu không nói nhiều lắm, dạy Cố Tiểu Tây cũng dựa theo đặc điểm cá tính độc đáo của mình, nhưng tri thức cơ bản của anh rất vững chắc, luôn có thể dùng lời ít ý nhiều để giảng dạy kiến thức.
Cố Tiểu Tây cũng là người bật hack, trong bụng có tri thức, hai người anh nói tôi nghe, vô cùng hài hòa.
Một ngày trôi qua, Yến Thiếu Ngu có chút giật mình với tốc độ tiếp thu tri thức của Cố Tiểu Tây.
Cố Tiểu Tây cũng không biết khiêm tốn, mỉm cười nhìn về phía Yến Thiếu Ngu: “Có phải tôi rất giỏi không?”
Đuôi mắt của Yến Thiếu Ngu giương lên, nói: “Nếu như không hủy bỏ kỳ thi đại học thì chắc chắn cô có thể thi đậu đại học.”
“Đó là điều đương nhiên.” Cố Tiểu Tây lộ vẻ mặt “Anh nói đúng lắm”.
Yến Thiếu Ngu buồn cười, đáy mắt có chút ý cười.
Lúc này, một tia chớp gào thét, chiếu sáng khiến xung quanh căn nhà gỗ nhỏ sáng rỡ.
Yến Thiếu Ngu nheo mắt lại, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt không hề d.a.o động.
Cố Tiểu Tây nhìn anh một lát, thu hồi tầm mắt, trong con ngươi là ánh sáng nhỏ vụn. Cô thêm chút củi vào đống lửa, trong nhà gỗ nhỏ ấm áp dễ chịu, giống như hai thế giới so với mưa gió cuồng nhiệt ở bên ngoài.
Cô biết Yến Thiếu Ngu đang suy nghĩ gì, thời tiết càng ác liệt, Tống Kim An lại càng không thể sống sót trở về.
*
Thoáng chốc đã trải qua ba ngày.
Mấy ngày nay, bầy sói và gấu đen đều không xuất hiện nữa.
Mỗi ngày Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu đều dành thời gian để học tập, từ ngữ văn đến toán học, từ viết văn đến hình tam giác, hai người không có suy nghĩ nhiều đến sự hỗn loạn bên ngoài, giống như sống trong căn nhà gỗ nhỏ được ngăn cách với thế giới bên ngoài,
Cố Tiểu Tây đứng ở bên cửa sổ, đưa tay ra ngoài thăm dò, giọng điệu bình tĩnh nói: “Mưa ngừng rồi.”
Mặt trời đẩy mây mù ra, chiếu ánh mặt trời xuống, soi rọi trên mặt đất lầy lội, bọt nước trên bụi cỏ phản chiếu ánh sáng xinh đẹp, toàn bộ khu rừng tựa giống như chốn bồng lai tiên cảnh, tựa như ngay lập tức sẽ có tinh linh xuất hiện vậy.
Yến Thiếu Ngu ngoái đầu nhìn đống lửa bị bùn đất che lấp, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Cố Tiểu Tây gật đầu, hai người mang theo thịt lợn rừng còn sót lại, lên đường trở về.
Tuy nhiên, trở về đường cũ là không thể nào, chỉ có thể tìm một con đường xa lạ khác.
Hai người đi rất xa, Cố Tiểu Tây vẫn không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua căn nhà gỗ nhỏ sừng sững trong rừng. Nơi đó bình yên tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa gió, là nơi cô và Yến Thiếu Ngu ở gần nhau nhất.
Một khi trở lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử, tất nhiên sẽ nghênh đón một trận đánh ác liệt, sự hỗn loạn ồn ào ở bên ngoài đều sẽ thổi về phía cô, muốn sống cuộc sống bình yên như vậy là điều không thể nào.
Tuy nhiên, cũng đã đến lúc nên trở về. Không biết mấy ngày nay đại đội thế nào, cha và anh cả của cô sẽ không có chuyện gì chứ?
So với tâm trạng phức tạp của Cố Tiểu Tây, Yến Thiếu Ngu trông có vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Anh không có quay đầu nhìn lại, giống như tất cả những điều trải qua ở trong nhà gỗ đều chỉ là một giấc mộng nhỏ bé không đáng kể.
Cố Tiểu Tây nhìn anh, có thể nhạy bén nhận ra được sự thay đổi của Yến Thiếu Ngu sau khi rời khỏi nhà gỗ.
Anh không còn là thái độ thân cận như thầy tốt bạn hiền, mà khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng ít nói trước đó, gương mặt nghiêm nghị giống như một tảng băng cứng khó có thể làm tan.
Người này đúng là khó hiểu, phủi sạch quan hệ cũng thật nhanh.
Tuy nhiên, điều càng làm cho Cố Tiểu Tây cảm thấy nghi ngờ đó là tình trạng cơ thể của Yến Thiếu Ngu.
Cô cảm thấy có lẽ cơ thể người này có vấn đề rồi, nếu không cô nam quả nữ ở chung một nhà, ôn hương nhuyễn ngọc* ở trong lòng, vì sao anh còn có thể giống như Liễu Hạ Huệ mà bình chân như vại? Kiếp trước là thế, kiếp này cũng như vậy, khiến cô có tình có lý mà nghi ngờ anh có bệnh!
*Ôn hương nhuyễn ngọc: Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp