Lôi Nghị còn chưa kịp lên tiếng, Uông Tử Yên đã nói tiếp: "Chị Cố, chị hỏi câu này rất hay, theo lý thuyết thì Vân Viện không nên biết những chuyện này, dù sao thì 'trình độ' của cô ta cũng quá nông cạn, nhưng cô ta cố ý đưa mình vào."
Cố Tiểu Tây hơi giật mình, khó hiểu nhíu mày: "Cố ý đưa mình vào là có ý gì? Cô ta biết nơi này có vấn đề sao?"
Uông Tử Yên khẽ gật đầu: "Chị của cô ta xuống nông thôn tới đại đội Liễu Chi nhưng không trở về, tin tức gửi về nói là người đã trượt chân rơi xuống nước c.h.ế.t đuối, đại đội Liễu Chi cũng gửi kèm một khoản tiền trợ cấp, sau đó cũng không giải quyết được gì."
"Nhân khẩu nhà cô ta phức tạp, trọng nam khinh nữ, khi còn bé Vân Viện và chị sống nương tựa lẫn nhau. Vì không thể giải thích được cái c.h.ế.t của chị mình, nên cô ta muốn điều tra rõ ràng, nhưng trước khi cô ta đăng ký về nông thôn thì bị kẻ bắt cóc hạ thuốc mê mang đi."
"Lúc ấy cô ta cũng không bị bán tới đại đội Liễu Chi, mà là bị bán đến một nơi khác."
"Về sau, cô ta may mắn trốn thoát, dứt khoát làm vò mẻ không sợ vỡ, không trở về thành phố mà quanh đi quẩn lại tới đại đội Liễu Chi rồi tự nguyện lưu lại, chỉ nói mình chạy nạn đến đây, sau này tùy tiện chọn một người đàn ông để kết hôn."
"Cô ta không tính là bị bán đến đại đội Liễu Chi nên dương nhiên những người ở đây không quá nghi ngờ cô ta."
"Mà Vân Viện lại rất có thủ đoạn, tính tình gia đình cô ta gả vào cũng coi như là đôn hậu, đối xử với cô ta không tệ. Trong hai tháng, cô ta điều tra rõ ràng chuyện ở chỗ này, nhưng mà vẫn không tìm được chứng cớ nào rõ ràng."
"Cô ta từng nghĩ đến chuyện để cho chồng mình cùng đi làm chứng, nhưng rốt cuộc thì thân cô thế cô, sợ sau khi nói ra lại khiến người trong thôn phòng bị nên vẫn luôn im lặng. Mãi cho đến khi chúng ta tới đại đội Liễu Chi, cô ta giống như là thấy được hi vọng, mỗi lần đều chờ ở trên núi, cũng vì lí do này nên chúng ta mới biết câu chuyện bên trong của đại đội Liễu Chi."
Uông Tử Yên kể lại một mạch chuyện của Vân Viện, giọng điệu cũng có chút thổn thức.
Xem như đời này của Vân Viện đã hoàn toàn bị phá hủy, điều duy nhất cô ta muốn làm bây giờ là vạch trần hành vi bẩn thỉu của đại đội Liễu Chi.
Cố Tiểu Tây gật đầu: "Thì ra là thế, vậy Vân Viện cũng có thể coi là một nhân chứng mạnh mẽ."
Lôi Nghị khẽ gật đầu, nói: "Ừm, chỉ là không biết t.h.i t.h.ể của những người bị Lý Vệ Đông g.i.ế.c hại bị chôn ở chỗ nào rồi, các cô ấy đều c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng, có lẽ chúng ta có thể tìm được bằng chứng từ t.h.i t.h.ể của họ."
Đôi môi mỏng của Yến Thiếu Ngu nhẹ nhàng mở ra, anh nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Khó."
Cố Tiểu Tây cũng im lặng không lên tiếng, bây giờ kỹ thuật pháp y còn lạc hậu, muốn phát hiện tin tức hữu dụng từ những xác c.h.ế.t đã sắp biến thành xương trắng kia cũng không dễ dàng, đồng thời cũng tốn một lượng lớn nhân lực và vật lực, có thể công xã sẽ không đồng ý.
Dù sao, bây giờ chuyện hàng đầu là giải quyết vấn đề thiếu lương lực đã đặt ở trên đầu lãnh đạo công xã, làm sao bọn họ có thể dành nhiều nguồn lực hơn để điều tra những vấn đề này được? Trừ khi là tìm được vật chứng, hoặc là những người phụ nữ bị bán đến đại đội Liễu Chi đồng ý cùng nhau làm chứng.
Đương nhiên, đây chỉ là để làm cho Lý Vệ Đông ngã nhanh hơn, nhưng chỉ cần Vân Viện đồng ý đứng ra, công xã nhất định phải sai người đến điều tra, e là trong công xã có người cùng một giuộc với Lý Vệ Đông, chỉ điều tra qua loa rồi báo kết quả bịa đặt.
Cố Tiểu Tây trầm ngâm một lát, nói: "Nghỉ ngơi trước đã, sáng sớm ngày mai chúng ta rời khỏi nơi này rồi nói sau."