Sáng sớm hôm sau, lúc trời còn chưa sáng, điểm thanh niên trí thức đã náo nhiệt hẳn lên.
"Anh cả! Anh thật sự đánh cho Lý Vệ Đông một trận rồi sao?" Giọng điệu Yến Thiếu Ly kích động, sùng bái nhìn Yến Thiếu Ngu, nghĩ đến thảm trạng Lý Vệ Đông nằm trong vũng máu, cô ấy không chỉ không cảm thấy m.á.u me mà ngược lại còn thấy sảng khoái từ trong ra ngoài.
Ánh mắt mấy người Lôi Nghị và Uông Tử Yên lom lom nhìn nhìn về phía Yến Thiếu Ngu không chớp mắt, vốn tưởng rằng sẽ mất nhiều thời gian để dạy cho Lý Vệ Đông một bài học, nhưng bọn họ không ngờ rằng anh cả nhà họ Yến mới đến ngày đầu tiên mà đã làm được chuyện bọn họ không dám làm.
Nếu Lý Vệ Đông thật sự bị đánh đến mức bán thân bất toại, vậy có phải bọn họ sẽ có thể dễ dàng rời khỏi nơi này không?
Nghĩ đến đây, hô hấp của mấy người đều trở nên dồn dập, rất có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Trong mấy người, chỉ có Kim Xán mím môi không nói lời nào, Yến Thiếu Ương đang ghé vào đầu giường đặt gần lò sưởi thì có chút bận tâm: "Lý Vệ Đông là bí thư chi bộ của đại đội Liễu Chi, dưới tay ông ta có mấy người có thể sử dụng, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Uông Tử Yên đĩnh đạc nói: "Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chỉ cần cậu không nói, tôi không nói, chúng ta đều không nói, thì sẽ không có ai biết là anh cả Yến làm! Anh cả Yến, anh thật sự rất giỏi! Chúng ta vẫn nên thừa dịp Lý Vệ Đông không kịp phản ứng để rời đi trước nhé?"
Cố Tiểu Tây lắc đầu: "Phải mang theo Vân Viện, cô ta là một nhân chứng rất có ích."
Uông Tử Yên suy nghĩ một hồi, nói: "Được rồi, vậy bây giờ tôi sẽ đi gặp cô ta! Nếu cô ta biết tình cảnh của Lý Vệ Đông, nhất định sẽ vui vẻ nhảy dựng lên.." Cô ấy vừa định đi thì bỗng nhiên kịp phản ứng lại: "Nhưng chúng ta chỉ có nhân chứng, không có chứng cớ cũng không được phải không? Cuộc sống bây giờ của Vân Viện rất suôn sẻ, nếu chúng ta tùy tiện kéo cô ta vào, sợ là..."
Giọng nói của cô ấy có chút chần chờ, trong lòng khó tránh khỏi có mấy phần đồng tình với vận mệnh nhiều thăng trầm của Vân Viện.
Bây giờ cô ta sinh hoạt yên ổn, mặc dù có chồng là người đàn ông thô lỗ, nhưng được cái rất quan tâm vợ, cha mẹ chồng cũng không phải loại người xét nét nọ kia, nếu không thì cô ta sẽ không thể lên núi mỗi ngày để nói chuyện với bọn họ rồi.
Bọn họ thì có thể phủi m.ô.n.g một cái rồi rời đi, nhưng một khi Vân Viện đứng ra làm chứng, nếu vặn ngã được Lý Vệ Đông còn tốt, nhưng nếu bọn họ không làm được thì sao?
Uông Tử Yên nghĩ đến hành vi chuyên quyền độc đoán bá đạo của Lý Vệ Đông, không nhịn được rùng mình một cái.
Một khi Lý Vệ Đông thoát khỏi tội danh lần này, vậy chỉ sợ khi Vân Viện trở về sẽ không có quả ngon để ăn.
Uông Tử Yên nghĩ như vậy thì càng do dự hơn, cô ấy lắc đầu nói: "Vân Viện là một người đáng thương, tôi không muốn cô ta đi theo bước chân giống như chị gái mình, cô ta không quan tâm, nhưng trong cuộc đời này cũng không thể sống chỉ vì báo thù phải không?"
"Thế giới rộng lớn, luôn có những con người và sự việc có ý nghĩa, tựa như chúng ta xuống nông thôn để mài giũa bản thân và tiếp nhận tái giáo dục giai cấp bần hạ trung nông, là để về sau đoàn tụ với người nhà tốt hơn!"
Lời nói của Uông Tử Yên rất kiên định, mái tóc ngắn nhẹ nhàng lay động, gương mặt hơi ngăm đen có sức hút rất lạ.
Cố Tiểu Tây nhìn cô ấy nhiều hơn một chút, cũng không ngờ một em gái hiên ngang như vậy lại có tư tưởng lớn như thế.
Lôi Nghị nghe cô ấy nói xong cũng siết chặt nắm đấm, gật đầu phụ họa nói: "Cô nói đúng!"
Yến Thiếu Ly nhìn Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu, lại nhìn Uông Tử Yên và Lôi Nghị, nhất thời không biết nên nói cái gì, cô ấy cảm thấy việc vặn ngã Lý Vệ Đông như lửa sém lông mày, nếu không thì về sau sẽ có càng nhiều người bị hãm hại, cũng không nghĩ đến tình cảnh của Vân Viện.