Yến Thiếu Ngu kéo Cố Tiểu Tây, lúc đi ngang qua Cố Tích Hoài, nghe được âm thanh nhỏ như muỗi của anh ấy: "Bảo vệ con bé cho tốt."
“Yên tâm.” Yến Thiếu Ngu gật đầu, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ lạnh lùng.
Cố Tiểu Tây bật cười, chỉ một Tống Kim An cũng không thể khiến tình thế vượt quá tầm kiểm soát.
Ba người rời khỏi bệnh viện, tìm một con đường vắng.
Mưa xong không khí tràn ngập mùi đất, Tống Kim An nắm chặt nắm đấm, mím môi, sắc mặt có chút xanh xao, tính tình ôn hòa giản dị, lúc này có chút lo âu và khó hiểu: “Tôi có thể hỏi, tại cô lại muốn g.i.ế.c cô ấy không?"
Cố Tiểu Tây còn chưa kịp mở miệng, Yến Thiếu Ngu đã nhướng mày, hé môi mỏng: "Ai g.i.ế.c ai cơ?"
Giọng nói của anh rất dễ nghe, nhưng lại đầy lạnh lùng: “Anh không hiểu rõ tình huống à? Lẽ nào không phải Điền Tĩnh cắt đứt dây thừng, khiến mấy người chúng ta bị mắc kẹt, không bị đất lở chôn vùi, nhưng suýt trở thành thức ăn của sói và gấu sao?"
Tống Kim An hơi ngẩn ra, dùng ánh mắt gần như xa lạ nhìn Yến Thiếu Ngu.
Anh ta và Yến Thiếu Ngu quen nhau từ khi còn nhỏ, nhiều năm qua, tự cho là mình đã hiểu rõ người này, nhưng không ngờ rằng, thật ra anh ta chưa bao giờ thực sự hiểu rõ anh, nhất thời kích động, không nhịn được nói: "Yến Thiếu Ngu từ trước đến nay không thích úp úp mở mở, cũng có một ngày làm việc thiên tư, đúng là ngoài dự liệu của tôi, biên tập Cố, cô quả thực rất có năng lực."
Lúc nói lời này, đôi mắt nâu sắc bén của Tống Kim An Nam nhìn chằm chằm Cố Tiểu Tây, như muốn nhìn thấu cô.
Yến Thiếu Ngu tiến lên hai bước, đứng ở trước mặt Cố Tiểu Tây, che đi ánh mắt không thiện cảm của Tống Kim An.
Có người sau lưng phải bảo vệ, thần thái ngang ngược của anh lộ ra hết: “Có lời thì nói, nhìn người ta chằm chằm như vậy là muốn dọa ai? Tôi là dạng người gì, không đến lượt anh đưa mỏ."
Sắc mặt Tống Kim An thay đổi, một lát sau, anh ta nhắm mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ kiên định khiến người khác khó hiểu: “Đã như vậy, vậy chúng ta không cần nói nữa, đầu đuôi câu chuyện như thế nào, tôi sẽ báo lên không thiếu một chữ, không che giấu nữa.”
Anh ta không có cảm tình gì với Điền Tĩnh, trong lòng cũng biết Cố Tiểu Tây làm việc này là có lý do riêng, nên sau khi trở về cũng không báo chuyện của Điền Tĩnh cho công an nhân dân ngay.
Mấy ngày nay Điền Tĩnh cũng hôn mê, không cách nào mở miệng, cho nên mới trì hoãn đến hôm nay.
Chỉ là, anh ta không ngờ sau khi khi từ trên núi trở về, qua hệ giữa Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu lại thay đổi lớn như vậy, nên khi anh mở miệng giúp Cố Tiểu Tây thoát tội, anh ta có chút không dám tin, cũng hơi thất vọng.
Sao Yến Thiếu Ngu lại trở nên như vậy? Anh chưa bao giờ là người vì người khác mà dừng lại.
Hơn nữa, anh ta biết nguyện vọng của anh là được nhập ngũ, vì một kẻ g.i.ế.c người mà ngụy tạo chứng cứ, một khi chuyện như vậy bị vạch trần, anh sẽ có khuyết điểm về mặt đạo đức, làm sao còn thực hiện ước mơ của mình được nữa?
Yến Thiếu Ngu nhún vai, thản nhiên nói: “Tùy anh.”
Tống Kim An nhìn chằm chằm Yến Thiếu Ngu, giọng nói đột nhiên trở nên tức giận hơn: “Anh định lãng phí thời gian ở quê à? Đừng quên, anh còn gánh vác sứ mệnh khôi phục nhà họ Yến, chú Yến và dì Thanh còn đang chờ anh đi cứu bọn họ!"
Nghe vậy, Cố Tiểu Tây nhíu mày, chuyện của nhà họ Yến có lẽ là lưỡi d.a.o duy nhất có thể đ.â.m Yến Thiếu Ngu, cho dù không ai nhắc tới những chuyện này, nhưng vẫn luôn đè nặng trong lòng Yến Thiếu Ngu, Tống Kim An giỏi thật, không chút kiêng dè đ.â.m một dao!
Dù biết rất ít về nhà họ Yến, nhưng cô vẫn nhớ rằng, nhà họ Tống, hình như cũng không trong sạch trong chuyện này.