Cố Tiểu Tây

Chương 466:




Cố Tiểu Tây sáng tỏ, chẳng trách các xã viên vất vả đi ra ngoài tìm người, lại vui vẻ như vậy.
Cô nhìn vẻ mặt đầy áy náy của Vương Phúc, có chút buồn cười, nói: "Vì nó nên mới dẫn mọi người lên núi, mọi người thu hoạch được là tốt rồi, bí thư chi bộ, cháu đi về trước."
Nói xong, cô kéo Yến Thiếu Ly trở về nhà.
Lúc về đến nhà, Cố Đình Hoài vẫn chưa trở lại.
Cố Tiểu Tây nhìn sắc trời u ám, nhíu mày, có chút lo lắng, không biết anh ấy đi đâu tìm người, chỉ có thể đè nén lo lắng trong lòng, thắp đèn dầu, dọn dẹp nhà cửa, sau đó chuẩn bị nấu ăn.
Yến Thiếu Đường tỉnh lại, thấy mình đã trở về nhà, cô bé vui vẻ dẫn Yến Thiếu Ly đi xem thỏ.
Cố Tiểu Tây thu dọn xong, nói: "Thiếu Ly, em ở nhà, chị qua điểm thanh niên tri thức lấy chăn nệm về, buổi tối dùng."
"Được!" Yến Thiếu Ly đáp một tiếng, đột nhiên nhớ tới chuyện điểm thanh niên tri thức, đang định nói, Cố Tiểu Tây đã đi ra ngoài.
Cố Tiểu Tây rời khỏi nhà, đi thẳng đến điểm thanh niên tri thức.
Điểm thanh niên trí thức thắp đèn, Cố Tiểu Tây trở lại ký túc xá thanh niên tri thức nữ, trong phòng chỉ có Lam Thiên.
Lúc cô xông vào phòng, còn khiến Lam Thiên đang ngồi ở bàn viết nhật ký giật mình.
Lam Thiên kinh ngạc nhìn Cố Tiểu Tây: "Cô, biên tập Cố? Cô.. Cô trở về rồi?"
"Ừ." Cố Tiểu Tây nhàn nhạt đáp một tiếng, tuy cô ở điểm thanh niên trí thức hai ngày, nhưng quan hệ với bạn cùng phòng bình thường, ngày thường Lam Thiên rất im lặng, lời bọn họ nói với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cô cuộn chăn bông lại, không nói thêm gì nữa, rời khỏi điểm thanh niên trí thức.
Lam Thiên nhìn ký túc xá vắng tanh, cắn môi, lại vùi đầu viết nhật ký. Cố Tiểu Tây đi thẳng trở về nhà, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói của Cố Đình Hoài.
Giọng anh ấy vừa mệt mỏi vừa kinh ngạc: "Em là em gái của thanh niên tri thức Yến?"
Yến Thiếu Ly không hề xa lạ chút nào, hết sức thân thuộc, nói: “Đúng vậy, anh cả Cố, Tiểu Tây và anh trai của em trở về an toàn rồi, bọn em vừa mới từ bệnh viện huyện về, anh mau ngồi xuống uống miếng nước, lấy hơi đi."
Cố Tiểu Tây thở phào nhẹ nhõm, vén rèm lên đi vào.
"Bé!" Cố Đình Hoài kích động, nhảy xuống giường đất, cầm lấy chăn bông trong tay cô, nhìn từ trên xuống dưới, một lúc sau, phát hiện cô quả thực không bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Đình Hoài nhíu mày, đưa tay vuốt tóc Cố Tiểu Tây, giọng xót xa nói: "Lại gầy đi rồi."
Cố Tiểu Tây mỉm cười, ánh mắt phức tạp nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Cố Đình Hoài: "Gầy không phải sẽ càng đẹp hơn à? Mấy ngày qua vất vả cho anh rồi, anh nhìn đi này, quần áo anh ướt hết rồi, anh mau đi thay đi, em đi nấu cơm, chờ lát nữa chúng ta nói chuyện sau."
Mấy ngày nay chắc chắn anh cả đã ngày đêm đi tìm cô, quan tâm đến cô hơn bất kỳ ai khác.
"Anh cả không sao." Cố Đình Hoài xua tay, nghe theo lời thúc giục của Cố Tiểu Tây, đi vào trong thay quần áo.
Cố Tiểu Tây đưa chăn đệm cho Yến Thiếu Ly, nói: "Em đem chăn nệm về phòng trước đi, chị làm cơm."
Yến Thiếu Ly gật đầu, ôm chăn nệm vào phòng.
Cố Tiểu Tây nhìn đồ còn sót lại trong nhà, chạy ra sau nhà, hái mấy ngọn rau, chuẩn bị làm món mì trứng đơn giản.
Mấy ngày nay mọi người đều mệt mỏi, chờ mọi chuyện chuyển biến tốt, quây quần bên nhau, cô sẽ nấu một bữa thật ngon.
Mì trứng gà nhanh chóng làm xong, sợi mì trắng như tuyết, trứng rán thơm phức, phủ đầy rau xanh, đủ màu sắc hương vị, khiến người ra rớt nước miếng, Cố Tiểu Tây gọi: "Ăn cơm thôi!"
Ba lớn và một nhỏ ngồi xuống, Yến Thiếu Ly ngửi mùi mì thơm phức, không nhịn được chép miệng một cái.
Lâu rồi cô ấy chưa ăn lương thực tinh, mì trứng chỉ cần ngửi thôi cũng đã thấy ngon rồi, cô ấy vừa chuẩn bị ăn thì nhớ tới chuyện điểm thanh niên tri thức, nói: "Tiểu Tây, chị biết không, Phan Nhược Nhân trở về thủ đô rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.