Bác sĩ gật đầu, bọn họ rời khỏi phòng bệnh.
Bọn họ cũng không muốn tiếp xúc với bệnh nhân điên như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị thương.
Bác sĩ vừa rời đi, phòng bệnh lập tức yên tĩnh lại, Điền Tĩnh túm chặt lấy chăn, cô ta chui đầu vào trong chăn, nằm trong chăn run rẩy, trạng thái này hoàn toàn khác trạng thái trước khi gặp chuyện không may.
Đầu tiên Tống Kim An liếc Cố Tiểu Tây, rồi anh ta lại nhìn về phía giường bệnh, chậm rãi đi tới, giữ chặt một góc chăn.
Tống Kim An mím môi, giọng hòa nhã hết sức có thể: "Đồng chí Điền, cô không sao chứ? Bây giờ cô đã an toàn rồi, chúng ta đã trở về, cô đang ở bệnh viện, không có chuyện gì đâu, cô có thể ra ngoài nói chuyện với bọn tôi không?"
Người ở trong chăn nghe thấy giọng anh ta thì càng run rẩy hơn.
Tống Kim An nhíu mày, anh ta dùng sức muốn kéo chăn ra, nhưng lại không thể kéo được.
Có một tia mờ mịt xẹt qua mắt Cố Tiểu Tây, cô mím môi tiến lên, đứng trước giường bệnh, cô nhìn từ trên cao xuống chỗ chăn phồng lên, cho dù là Điền Tĩnh điên thật, hay là giả vờ điên, thì dù sao cô ta vẫn là Điền Tĩnh đúng không?
Cố Tiểu Tây túm lấy góc chăn, cô dùng sức, chăn bị kéo ra ngoài, lộ ra Điền Tĩnh đang co ro thành một cục.
"A-' Điền Tĩnh sợ hãi kêu, cô ta ôm đầu kêu đến tê tâm liệt phế.
Tống Kim An sợ tới mức lùi về sau nửa bước, anh ta nói với Cố Tiểu Tây: "Hình như cô ấy có hơi không bình thường, tốt nhất cô nên cách xa một chút."
Cố Tiểu Tây kéo ghế dựa ở bên cạnh qua, cô ngồi bên cạnh giường bệnh, đánh giá Điền Tĩnh, cô nhẹ giọng nói: "Cô không biết tôi sao?"
Điền Tĩnh rụt cổ, cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên từ khuYến Thiếu Ương tay, vẻ mặt trắng bệch, cô ta cẩn thận nhìn về phía Cố Tiểu Tây, ánh mắt đầu tiên là xa lạ, sau đó biến thành mờ mịt, tiếp theo cô ta lại vùi đầu vào khủy tay.
Cố Tiểu Tây nhắm mắt lại, ấn đường của cô nhíu lại có vẻ như cô đang hoảng hốt.
Nếu thật sự không phải Điền Tĩnh, hoặc là nói Điền Tĩnh này không phải là Điền Tĩnh đó.
Lúc này Điền Tĩnh đang nằm trên giường bệnh run rẩy, không hề có sự tàn nhẫn, thủ đoạn mà cô biết, thậm chí dáng vẻ làm bộ làm tịch cũng biến mất, chỉ là người đần độn, yếu đuối.
Điền Tĩnh kia từng làm vô số chuyện ác, vốn phải xuống địa ngục đã đi đâu? Điền Tĩnh bây giờ là ai?
Trong đầu Cố Tiểu Tây vô cùng rối loạn, nhưng vẻ mặt cô không hề thay đổi, như nhiễm sương lạnh.
Tống Kim An thấy vẻ mặt Cố Tiểu Tây thay đổi, anh ta hỏi: "Biên tập Cố, rốt cuộc sao lại thế này? Điền Tĩnh đây là bị làm sao vậy?"
Cố Tiểu Tây thản nhiên nói: "Không biết."
Cố Tiểu Tây thật sự khôn biết, bây giờ cô cũng hy vọng có người giải thích nghi hoặc giúp cô, rốt cuộc Điền Tĩnh này là ai, trong quá khứ người này thế nào, rốt cuộc cô vẫn nên trả thù hay không? Bây giờ người này có được coi là kẻ thù của cô hay không?
Tống Kim An nhìn chằm chằm Điền Tĩnh, anh ta thấy cô ta đã bình tĩnh lại, hỏi: "Cô còn nhớ mình là ai không?"
Điền Tĩnh run rẩy nhìn về phía Tống Kim An, người này dịu dàng như ngọc, giọng nói nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống Cố Tiểu Tây lạnh lùng, làm giảm bớt cảm giác căng thẳng của cô ta. Điền Tĩnh xây dựng tâm lý một lúc lâu sau, cuối cùng cô ta cũng nguyện ý mở miệng.
Cô ta há miệng thở dốc, giọng khàn khàn nói: "Tôi, tôi là Điền Tĩnh, thế nhưng tại sao tôi lại ở đây?"
Tống Kim An nhíu mày: "Tại sao cô lại ở đây? Cô không nhớ đã xảy ra chuyện gì sao?"
Nói đến đây, Tống Kim An không khỏi nhìn về phía Cố Tiểu Tây, Điền Tĩnh bỗng quên hết chuyện trên núi, rõ ràng tình huống như vậy có lợi với Cố Tiểu Tây nhất, ít nhất không có người nói rõ chuyện lúc đó với cảnh sát.
Điền Tĩnh ôm đầu, cô ta do dự nói: "Tôi, tôi nhớ rõ, lúc tôi đang làm việc thì bị ngất xỉu, sau đó... Sau đó hình như qua rất lâu, tôi được đại đội đưa đến bệnh viện? Cha... Cha tôi đâu? Còn có em gái tôi nữa, bọn họ đâu cả rồi?"
Cố Tiểu Tây cứng đờ, cô nhìn Điền Tĩnh, dường như đã hiểu rõ chuyện gì đó.