Yến Thiếu Ngu bình tĩnh phân tích: “Tống Kim An không muốn cô ta, nên vẫn luôn giữ im lặng không nói gì, em và cô ta bên nào cũng cho là mình đúng, bọn họ không định được tội của em cũng vô dụng, không tìm được lối tắt thì chỉ có thể tìm cách khác.”
Cố Tiểu Tây như có điều suy nghĩ gật đầu, có thể như thế thật, chẳng qua, chuyện này không liên quan gì đến Yến Thiếu Ngu, anh sắp sửa rời khỏi huyện Thanh An, cô cũng không hi vọng anh lo lắng về chuyện của Điền Tĩnh nữa.
Cô véo tay Yến Thiếu Ngu rồi chớp mắt, tự tin nói: “Anh không cần nghĩ nhiều, mặc kệ cô ta là giả vờ hay là thật đều không quan trọng, quan trọng là em đã chuẩn sợi dây bị cô ta cắt đứt để mang đến đồn công an báo án.”
Yến Thiếu Ngu sửng sốt, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây, đột nhiên anh cười rất vui vẻ.
Anh nghĩ cho dù mình rời đi cũng không cần lo lắng cô bị người ta bắt nạt.
Hai người nói chuyện xong, lúc trở về phòng bệnh Lôi Nghị đang đút nước cho Yến Thiếu Ương.
“Anh Yến, chị Cố, hai người về rồi.” Uông Tử Yên đứng dậy chào một câu, cô ấy lo lắng nhìn hai người.
Cố Tiểu Tây lắc đầu nói: “Không sao, không cần lo lắng. Được rồi, lúc trước mọi người đi với Vân Viện vào đồn công an, thế nào? Có gặp phải hứa tấn phương không?
Nhắc tới chuyện nảy vẻ mặt Uông Tử Yên trở nên nghiêm túc: “Chứng cứ do chị Vân Viện cung cấp rất có ích, bên trong ghi chép cặn kẽ việc mua bán phụ nữ của Lý Vệ Đông, chắc chắn có thể làm bằng chứng để kết án Lý Vệ Đông!”
“Nhưng mà, bọn em không gặp phải hứa tấn phương, chắc bà ta đã bị áp giải đến đồn công an công xã rồi, hầu hết công an ở huyện đã được điều đến đại đội Liễu Chi để điều tra, bởi vì thân phận thanh niên trí thức của chúng ta, cho nên mới phải thông báo cho Ngưu Tấn.”
“Ông ta biết Thiếu Ương nhập viện nên nhất định phải đưa bọn em đến đây, ngược lại còn liên lụy đến anh Yến.”
Nói đến đây, giọng nói của Uông Tử Yên có chút áy náy.
Cố Tiểu Tây mím môi sau đó bình tĩnh nói: “Đừng nói như vậy, có thể giúp được mọi người cũng là chuyện tốt.”
Bầu không khí trầm mặc một lúc, Cố Tiểu Tây lại nói: “Vân Viện đâu? Cô ấy quay về đại đội Liễu Chi rồi sao?”
Lúc ở đại đội Liễu Chi, chồng của cô ấy là Tô Bưu Kiệt đã từng giúp đỡ cô và Yến Thiếu Ngu, anh ta là một trong số ít người có đạo đức và lý trí ở đại đội Liễu Chi, cho nên cô vẫn sẵn lòng hỏi thăm một câu về Vân Viện.
Nghe vậy Uông Tử Yên dừng lại, ngay cả Lôi Nghị và Kim Xán ở bên cạnh cũng im lặng.
Cố Tiểu Tây khẽ cau mày hỏi thêm: “Có chuyện gì vậy?”
Uông Tử Yên cười khổ nói: “Chị Vân Viện đã gửi bằng chứng tới đồn công an, sau khi giải thích tình hình chị ấy đã rời khỏi huyện Thanh An. Chị ấy nói chị ấy muốn về nhà thăm gia đình, có lẽ sẽ không quay lại nữa.”
Cố Tiểu Tây hơi giật mình, không ngờ kết quả lại như vậy, cô im lặng một lúc rồi hỏi: “Tô Bưu Kiệt có nhờ bọn em giao gì không?
Uông Tử Yên gật đầu: “Bọn em đến đồn công an huyện Thanh An, ngay khi vừa nhìn thấy Vân Viện, bọn em đã đưa đồ cho chị ấy và chị ấy cũng không tránh mặt bọn em, ở bên trong có một xấp tiền, cả tiền lẻ và tiền chẵn.”
“Lúc đó Vân Viện cầm tiền nhưng cũng không nói gì, nhưng em thấy chị ấy khóc, chắc là chị ấy đã rất cảm động.”
“Nhưng em không hiểu vì sao chị ấy không quay lại nói lời tạm biệt với Tô Bưu Kiệt, dù sao Lý Vệ Đông đã chết, thù lớn đã được báo, chị ấy hẳng nên cảm thấy thoải mái hơn mới đúng, từ sau khi đến đây Tô Bưu Kiệt đổi xử với chị ấy rất tốt, cứ rời đi như vậy có vẻ quá bạc tình.”
Cố Tiểu Tây nghe Uông Tử Yên nói vậy thì ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, quả nhiên là cô gái nhỏ nói chuyện rất có tính cách.
Ngay từ đâu Vân Viện và Tô Bưu Kiệt quen nhau đã không trong sáng, người đã trải qua số phận bị bán, bị tra tấn và bỏ trốn, cuối cùng thứ họ nghĩ đến không chỉ có tình yêu.
Cô ấy có thể rất biết ơn, cảm động và thậm chí là thích Tô Bưu Kiệt, nhưng những thứ này dưới đống lộn xộn này có vẻ rất nhỏ bé không đáng kể, dù sao đối với Vân Viện mà nói, đại đội Liễu Chi chỉ là nơi giam giữ cô ấy mà thôi.
Em gái của cô ấy c.h.ế.t ở đây, bây giờ Lý Vệ Đông cũng đã chết, cô ấy muốn vứt bỏ tất cả quá khứ.