Cố Tiểu Tây

Chương 495:




Cố Tiểu Tây ngước mắt nhìn về phía Cố Tích Hoài: "Anh ba, đợi chút nữa làm phiền anh đi chăm sóc Thiếu Ương một chút, Thiếu Ngu theo giúp em đến cục cảnh sát."
Cố Tích Hoài khẽ gật đầu: "Được rồi, các em cứ đi đi, chuyện ở bệnh viện các em cũng không cần quan tâm, có anh ở đây rồi."
Nếu là chuyện khác thì anh ấy còn có thể trêu chọc chế nhạo vài câu, nhưng loại chính sự liên quan đến g.i.ế.c người này, đương nhiên là phải nghiêm túc đối đãi.
Hai người rời khỏi phòng bệnh của Cố Chí Phượng rồi đi lên tầng hai.
Trên đường đi, Cố Tích Hoài nói: "Vài ngày nữa Cố Gia sẽ kết hôn, cha sẽ đến tham dự, em có đi không?"
Vẻ mặt Cố Tiểu Tây nhàn nhạt, cô thẳng thừng từ chối: "Không đi."
Yến Thiếu Ngu sắp phải đi, cô không rảnh rỗi như vậy, mà anh đã muốn đi thì dù sao cũng phải chuẩn bị một chút đồ ăn thức uống cho anh mang theo, nhiệm vụ của một cô bạn gái xứng chức là gì, dĩ nhiên không thể thiếu những thứ này.
Cố Tích Hoài nhún vai, không nói thêm gì về chuyện này nữa, hai người đi vào phòng bệnh của Yến Thiếu Ương.
"Đi thôi, có anh ba của em chăm sóc Thiếu Ương rồi, chúng ta đi nhanh về nhanh." Cố Tiểu Tây nói.
Yến Thiếu Ngu gật đầu rồi cùng cô cùng rời khỏi phòng bệnh, anh nói: "Có cần tới xem Điền Tĩnh hay không?"
Cố Tiểu Tây từ chối cho ý kiến khẽ gật đầu, phòng bệnh của Điền Tĩnh cách nơi này không xa, còn chưa đi vào phòng bệnh, đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng rống hoảng sợ của Điền Tĩnh: "Không muốn! Tôi không muốn kiểm tra! Các người đi ra, đi ra!"
Đôi mắt dài của Yến Thiếu Ngu hơi nheo lại, như có điều suy nghĩ nhìn về phía phòng bệnh.
Cố Tiểu Tây gõ vang cửa phòng bệnh, cửa mở ra, trong nháy mắt cô nhìn thấy Tống Kim An với vẻ mặt tràn đầy vẻ u sầu.
Khi nhìn thấy người đến là Cố Tiểu Tây thì anh ta thở phào nhẹ nhõm, chăm sóc một bệnh nhân tinh thần thất thường thực sự có chút đau đầu. Anh ta vừa định lên tiếng thì lại thấy Yến Thiếu Ngu, sững sờ nói: "Thiếu... Thiếu Ngu? Sao anh lại ở bệnh viện?" Yến Thiếu Ngu lắc đầu, trầm giọng nói: "Điền Tĩnh thế nào rồi?"
Nghe anh hỏi vậy, Tống Kim An thở dài: "Hai người vào đi, Điền Tĩnh vừa nhìn thấy bác sĩ thì phát cuồng, bác sĩ nói, có lẽ là trước khi nằm viện đã trải qua chuyện gì đó kích thích thần kinh, lúc này mới dẫn đến tình trạng cô ấy nói chuyện bừa bãi, quên đi rất nhiều thứ."
Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Điền Tĩnh đang trốn ở trong góc, còn mấy bác sĩ thì bất lực nhìn cô ta.
Ánh mắt Yến Thiếu Ngu lạnh lùng đảo qua Điền Tĩnh, hỏi: "Cô ta nhớ được những chuyện gì?"
Tống Kim An chần chờ một chút, có chút khó hiểu nói: "Tôi cảm thấy cũng không phải là Điền Tĩnh mất trí nhớ, dường như trí nhớ của cô ấy bị gián đoạn, tôi dò hỏi thì biết cô ấy đã quên hết chuyện của mấy tháng gần đây, chứ không phải chỉ quên mỗi chuyện xảy ra trên núi."
"Bác sĩ nói, trong y học đã từng có bệnh này, có tên là ”Chứng mất trí nhớ mang tính lựa chọn”.
Nói đến đây, Tống Kim An dừng lại, cố ý nhìn Cố Tiểu Tây một chút: "Triệu chứng này ám chỉ đến việc sau khi một người phải chịu một loại kích thích nào đó ở thế giới bên ngoài, sau đó quên đi một số chuyện mà mình không muốn nhớ đến, chỉ nhớ được những chuyện bản thân muốn nhớ."
"Về mặt tâm lý, tình huống này xem như một loại cơ chế tự vệ phòng thủ. "
Cố Tiểu Tây nhíu mày lại, chứng mất trí nhớ mang tính lựa chọn?
Ý của Tống Kim An là cô thọc cô ta một dao, rồi trở thành bóng ma của Điền Tĩnh, thành khúc mắc khó mà tháo gỡ, lúc này mới dẫn đến chuyện cô ta lựa chọn lãng quên đoạn quá khứ này? Nếu không phải cô biết chuyện bên trong thì suýt chút nữa đã tin rồi.
Yến Thiếu Ngu im lặng một lát rồi hỏi: "Có thể chữa khỏi không?"
Tống Kim An gật đầu: "Chứng mất trí nhớ mang tính lựa chọn có thể được chữa trị, nhưng chỉ có thể chậm rãi khôi phục, không thể bị kích thích."
Cố Tiểu Tây hơi ngạc nhiên, có chút hiếu kỳ nói: "Vậy nếu như bị kích thích sẽ như thế nào? Sẽ nổi điên à?"
Tống Kim An nghẹn họng, không biết trả lời như thế nào, anh ta cũng chưa hỏi bác sĩ hậu quả của chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.