Cố Tiểu Tây nhíu mày lại, khó trách, khó trách anh ra ngoài còn mang theo một túi đầy phiếu.
Nếu như không có những tờ phiếu định mức phong phú này, suýt chút nữa cô đã quên người trước mắt mình cũng đã từng có địa vị rất lớn.
Trong này có rất nhiều phiếu mà người bình thường có thể sở hữu, nếu muốn bán trao tay thì chắc chắn có thể bán được giá tốt.
Phiếu lương thực, phiếu vải đều là những loại phiếu vô giá bị quốc gia nghiêm cấm mua bán, nhưng mà luôn có nhân viên công tác nhiều phiếu thiếu tiền trong cơ quan nhằm vào lợi nhuận trong đó, từ đó khiến việc giao dịch phiếu định mức ngầm trở nên tràn lan.
Nếu như muốn tính giá trị của những thứ như phiếu định mức này thì cũng hết sức rõ ràng.
Ví dụ như ở trên thị trường, phiếu lương thực một cân và cùng một xu tiền là có thể mua một cân màn thầu, mà muốn mua một cân màn thầu ở chợ đen thì cần hai xu. Cứ như vậy, giá cả của phiếu lương thực một cân rõ ràng, nó có giá trị một xu.
Mà trên thị trường, giá tiền của một chiếc xe đạp là một phiếu xe đạp, cộng thêm một trăm năm mươi đồng tiền. Chợ đen không cần phiếu thì phải hai trăm đồng tiền, từ đó quy ra, giá trị của một phiếu xe đạp là năm mươi đồng tiền, thậm chí còn nhiều hơn.
Cố Tiểu Tây suy nghĩ một chút, rồi thò tay vào trong túi xách của mình lấy ra một xấp đại đoàn kết.
Trên thực tế, tiền được lấy ra từ nhà tranh trong không gian Tu Di, sau khi không gian dung hợp, quả nhiên đã thuận tiện hơn rất nhiều.
Cố Tiểu Tây đưa hai trăm ra, nhỏ giọng nói với anh: "Ầy, xem như em mua chỗ phiếu này, như vậy có được không?"
Chuyện này bị cấm, đây lại là nơi công cộng nên cô chỉ có thể lặng lẽ tiến hành.
Vốn dĩ cô muốn đưa tiền cho Yến Thiếu Ngu để anh không cần lo lắng về chuyện tiền nong nữa, nhưng nếu cô trực tiếp đưa tiền ra thì sợ rằng anh sẽ không nhận. Bây giờ có những tờ phiếu này ở đây, ngược lại đã thành một cái cớ rất tốt.
Yến Thiếu Ngu cau mày, mím môi mỏng, không nhận lấy tiền trong tay của cô.
"Anh cũng biết, em không có con đường nào kiếm phiếu ở đại đội sản xuất Đạo Lao Tử cả. Anh đang chuẩn bị cầm phiếu đi bán, vừa vặn em muốn mua, như vậy chẳng phải mọi người đều lấy được thứ mình cần sao? Anh mau cầm đi, nếu không sẽ bị người khác nhìn thấy mất."
Cố Tiểu Tây mạnh mẽ nhét tiền vào trong tay anh, sau đó không hề khách sáo lấy sạch số phiếu của anh.
Bây giờ cô cũng được coi là người giàu phiếu định mức rồi, về sau đi mua đồ không cần phải lo trước lo sau giống như trước đây nữa!
Cố Tiểu Tây thu phiếu định mức vào bên trong không gian, quay đầu lại thì thấy Yến Thiếu Ngu đang nhìn chằm chằm vào số tiền trong tay, yết hầu anh nhấp nhô một chút, giống như đang chất chứa cảm xúc rất phức tạp, cô có chút bất đắc dĩ nói: "Ai da, anh mau cất đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa!"
Lông mày Yến Thiếu Ngu hơi giật giật, anh nhìn Cố Tiểu Tây, không nói gì thêm nữa mà cất tiền đi.
Anh tự hỏi mình chưa bao giờ là một người cổ hủ, nhưng trước sự giúp đỡ và chăm sóc không cần hồi đáp của cô, trong lòng anh chỉ cảm thấy vừa chua xót vừa ấm áp. Theo lý mà nói thì anh không nên cầm số tiền này, nhưng Thiếu Ương cần, anh không thể từ chối được.
Nhìn anh cất tiền đi, lúc này Cố Tiểu Tây thở phào nhẹ nhõm, lúc này mì hoành thánh cũng được mang lên.
Cô cười híp mắt nhìn Yến Thiếu Ngu, nói sang chuyện khác: "Bận rộn cả một ngày, em đói muốn c.h.ế.t rồi."
Cảm xúc dưới đáy mắt Yến Thiếu Ngu tiêu tán đi, gắp hoành thánh trong bát mì của mình cho cô, nói: "Em ăn nhiều một chút."
Cố Tiểu Tây cũng không từ chối, cô bắt đầu ăn từng miếng một.
Yến Thiếu Ngu nhìn cô ăn ngon lành, bên trong cặp mắt đào hoa nhạt nhẽo như có ý cười ẩn hiện.
Đột nhiên, ánh sáng yếu ớt từ mặt trời phía trước bị chặn lại, Yến Thiếu Ngu ngẩng đầu nhìn lên thì nghe thấy một giọng nam trong trẻo có chút do dự: "Đồng chí Cố? Trùng hợp thật đấy."
Anh nhướng mắt đánh giá người này.